Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1197

Đám người Phương Bình bận rộn một lát, giải thi đấu thanh niên toàn cầu xem như kết thúc, không ít người bị thương, dồn dập đi chữa thương.
Khi Phương Bình và đám người lão Vương chuẩn bị rời đi, bên tai bỗng nghe được giọng nữ nói: "Phương, hy vọng ngươi đột phá cấp bảy trước khi vào Thần Vực..."
Còn chưa nói hết câu, ánh mắt Lý Đức Dũng sắc bén như đao, chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái áo bào đen của Núi Andes, quát lớn: "Còn dám giật dây, ta giết ngươi!"
Nghe thế, cơ thể cô gái áo đen hơi run lên!
Cũng không phải sợ, mà ánh mắt của Lý Đức Dũng giống như đao, một đòn trọng thương lực lượng tinh thần của cô!
Những người khác ngơ ngác, nhiều người không nghe được truyền âm bằng lực lượng tinh thần.
Phương Bình cũng không để ý điều này, hơi ngạc nhiên nói: "Truyền âm bằng lực lượng tinh thần? Chiến pháp đặc thù gì sao?"
Tuy có thể phóng ra lực lượng tinh thần dò xét xung quanh, nhưng Phương Bình thật sự không biết có thể dùng lực lượng tinh thần để truyền âm.
Nhưng... hình như lần trước Lý Chấn cũng từng truyền âm ngàn dặm, chắc cũng không khó chứ?
Phương Bình nghĩ thầm, mình cũng nên học một chút, nếu không, có nhiều lúc không tiện nói chuyện.
Trong lúc Phương Bình nghĩ vu vơ chuyện này, cường giả cấp chín của Núi Andes tỏ vẻ áy náy với Lý Đức Dũng, sau đó lôi kéo cô gái áo đen rời đi, không quay đầu lại.
Bọn họ rời đi, Phương Bình mới nói: "Tư lệnh, ngài hung dữ như vậy làm gì?"
Lý Đức Dũng tức giận nói: "Cô gái kia không có ý tốt, ta đã nói rồi, tốt nhất ngươi đừng đột phá cấp bảy trước khi vào vùng cấm, đây không phải hại ngươi. Bọn họ đột phá cấp bảy, sau khi tiến vào vùng cấm, đều có tổ chức riêng... Khụ khụ, nói chung, ngươi hiểu ý ta mà, một số võ giả cấp bảy của các thánh địa này cũng đang ở vùng cấm.
Cấp bảy thông qua thi đấu thanh niên tiến vào vùng cấm, đều đang ở đó. Mà ngươi..."
Lý Đức Dũng nhìn Tô Hạo Nhiên đứng cách đó không xa, không nói nữa.
Phương Bình chớp mắt hiểu rõ, sau đó nhíu mày nói: "Dương Thanh của nhà họ Dương cũng ở đó?"
"Ừ."
"Anh của Tưởng Siêu cũng vậy?"
"Đúng."
"Chính phủ thì sao?"
"Có một ít, nhưng thời gian chúng ta ở đó không nhiều, không như bọn họ, vẫn luôn hoạt động ở đó. Cho nên, nếu ngươi tiến vào cấp bảy, nguy hiểm cao hơn.
Bọn họ là một đám người có tổ chức... Mà ngươi, trừ khi ngươi tạo quan hệ với thành Trấn Tinh, hòa nhập vào với bọn họ."
Được rồi, Phương Bình đã rõ.
Lý Đức Dũng không cho mình đột phá cấp bảy sớm cũng vì muốn tốt cho mình.
Mình mới vừa giết chết người nhà họ Dương, Dương Thanh ở bên kia, cấp bảy thành Trấn Tinh không quen biết hắn, ra tay giúp ai hại ai, không cần nói cũng biết.
Tưởng Siêu không có địch ý với Phương Bình, bởi vì hắn không quen hai người nhà họ Dương. Nhưng đại ca của Tưởng Siêu thì khác, nếu từng cùng nhau chiến đấu, có lẽ quan hệ không tệ, Phương Bình đơn độc đi vào, tứ cố vô thân, mà còn phải đề phòng người thành Trấn Tinh tìm hắn gây sự.
Cô nàng ngực lép của Núi Andes có lẽ tức vì Phương Bình nhiều lần khiêu khích mình, cố ý xúi giục Phương Bình mau đột phá.
Nghĩ đến đây, Phương Bình bỗng kinh ngạc nói: "Vì sao mọi người đều cảm thấy ta có thể đột phá cấp bảy trong một tháng? Ta còn không chắc có thể làm được, mọi người nghĩ gì vậy?"
Bước chân Lý Đức Dũng hơi khựng lại!
Đúng đấy, chỉ còn một tháng, vì sao ai cũng cân nhắc chuyện này?
Lý Đức Dũng cũng không nghĩ ra được lý do, lão Lý cười ha hả nói: "Bị hai người ưu tú chúng ta dọa sợ rồi chứ sao, tự ti mặc cảm không bằng đó, đơn giản vậy thôi."
Phương Bình nhún vai, xem ra ta quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến các ngươi đều bị hồ đồ rồi.
...
Ngày 3 tháng 6, giải thi đấu thanh niên toàn cầu diễn ra, kết thúc cùng ngày.
Ngày 4 tháng 6, bảng xếp hạng thật sự đã thay đổi.
Không phải do lão Lý và Phương Bình uy hiếp, mà do hai người thể hiện thực lực quá mạnh, mọi người đều nhìn thấy, lúc này cũng không cần phải giấu thực lực của bọn họ.
Kết quả... Lão Lý thật sự là đệ nhất cấp tám! Nhưng ông không mấy vui vẻ! Bởi vì hai người vốn là hạng nhất hạng nhì của cấp tám đã không còn trong bảng xếp hạng!
Bảng xếp hạng cấp tám mới ít đi hai người: Xà Vương Ngô Khuê Sơn, Kinh Thiên Thương Quách Hiên!
Phó tư lệnh Quân bộ Quách Hiên từng là vô địch cấp tám, Ngô Khuê Sơn hạng nhì. Nhưng hiện tại, tên hai người đã biến mất ở bảng xếp hạng cấp tám, không phải đã mất, mà đã đột phá cấp chín!
Trong mấy ngày Phương Bình rời đi, Ngô Khuê Sơn đã đột phá!
Trước đó, bảng xếp hạng cấp chín có 33 người, Phủ Vương Hình Khai Văn đã mất, nhưng tên vẫn ở đó, lần này cũng không xóa tên ông, mà cấp chín có thêm 2 người mới, là 35 người!
Mà Ngô Khuê Sơn vừa mới vào cấp chín đã xếp hạng 24, vị trí cực cao!
Cấp chín đều là cường giả, Ngô Khuê Sơn cũng chỉ mới vào cấp chín thôi, nhưng ông ấy có thần binh cấp chín, chỉ riêng điểm này, ông đã không yếu hơn võ giả cấp chín trung kỳ.
Lần đầu tiên, võ đại xuất hiện cường giả cấp chín chân chính khi còn trong thời gian nhận chức.
Ngô Khuê Sơn xếp hạng 24, đứng trong hàng ngũ đại Tông sư!
Lý Trường Sinh, vô địch cấp tám.
Phương Bình, đệ nhất cấp sáu!
Bảng xếp hạng ra lò, toàn quốc chấn động.
Ma Đô Võ Đại, nhất thời mạnh mẽ khiến người khác khó mà tin nổi!
Trong 9 bảng xếp hạng, đứng đầu ba bảng, ngoại trừ bảng cấp sáu và cấp tám, vị trí vô địch cấp bốn cũng thuộc Ma Võ, đó là một vị đạo sư lâu năm.
Một trường đại học võ, tuy trước đây cũng không thiếu cường giả, nhưng võ đại thuộc Bộ Giáo Dục, chỉ là một chi nhánh nhỏ của Bộ Giáo Dục. Nếu tính ra, cũng chỉ ngang hàng với các văn phòng của Cục điều tra và truy bắt ở các tỉnh, cùng lắm thì ngang hàng với phủ Tổng đốc.
Nhưng trên toàn quốc, thậm chí bao gồm cả phủ Tổng đốc ở Kinh Đô, không nơi nào có cường giả cấp chín!
Lúc này, Ma Võ đâu chỉ tương đương với phủ Tổng đốc, nếu có thêm một vị cấp chín, có thể sánh vai với phủ Trấn Thủ phía Nam và thực lực ngang ngửa Cục điều tra và truy bắt rồi.
Ngoại trừ Ngô Xuyên, phủ Trấn thủ phía Nam còn có một cường giả cấp chín khác, nhưng cũng chỉ là sơ kỳ.
Cục điều tra và truy bắt cũng thế, chỉ có một vị phó cục trưởng cấp chín.
Thực lực của lão Lý bây giờ có thể sánh ngang với cấp chín, nhưng Ngô Khuê Sơn bây giờ còn kém hơn Ngô Xuyên và Nam Vân Nguyệt, nếu không, thực lực của Ma Võ đã có thể san bằng chênh lệch với một phủ một cục này rồi.
...
Bảng xếp hạng ra lò, ngoại giới náo động.
Nhưng Phương Bình lẩm bẩm nói: "Thù này... Ta ghim!"
Hai vị hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo, chờ đó, sớm muộn ta cũng tìm các ngài tính sổ.
Biết rõ Ma Võ mạnh như vậy, thế mà không đổi danh hiệu cho ta, sớm muộn ta cũng sẽ đánh hai ngài no đòn!
Đương nhiên, lúc này Phương Bình không có tâm tình đi gây sự, hắn vội vàng gọi điện về trường học, chuẩn bị chúc mừng lão Ngô.
Lão Ngô đột phá nhanh như vậy, hắn cũng bất ngờ.
Ông ấy bế quan từ tháng 5, đến hiện tại cũng mới một tháng mà thôi!
Trong một tháng, lão Ngô lại đột phá cấp chín, trời ơi, mạnh dữ!
Phương Bình bắt đầu tính toán, chờ mình ra khỏi vùng cấm, lão Ngô củng cố cảnh giới, có phải có thể trực tiếp vào địa quật bứng rễ thành Thiên Môn hay không.
"Cũng không biết công tác dọn nhà di dân của thành Thiên Môn như thế nào rồi, nếu biết lão Ngô đột phá nhanh như vậy... Mình đã không tham gia giải thi đấu thanh niên này rồi!"
Nhất thời, Phương Bình hơi ghét bỏ tư cách vào vùng cấm này, giờ có muốn từ bỏ cũng không được. Vào vùng cấm, thật sự có nhiều lợi ích sao? Đi cướp thành Thiên Môn có lợi hơn chứ.
Đáng tiếc, trước đó hắn nghĩ lão Ngô cần vài ba tháng mới đột phá được, không ngờ lão Ngô đột phá nhanh như vậy.
"Thôi bỏ đi, ông ấy mới đột phá, cũng phải tốn thời gian củng cố cảnh giới. Hy vọng khi trở về, thành Thiên Môn vẫn ở đó, dù sao thành trì mấy triệu người, cũng không thể dọn đi nhanh như vậy."
Tuy thành Thiên Môn đã sớm muốn chuyển đi, nhưng thời gian chính thức di chuyển là 3 tháng nữa. Từ giờ đến ngày chuyển đi còn không tới 3 tháng.
Không tới 3 tháng, vừa phải xây thành mới, vừa phải chuyển một lượng nhân khẩu không nhỏ, còn phải chuyển cả mỏ quặng, thời gian quá ngắn, hầu như không thể hoàn thành.
"Chỉ không biết thành chủ thành Thiên Môn có chạy trước hay không?"
Trong lòng Phương Bình nhảy ra suy nghĩ như vậy, tên kia không hẳn còn dám ở lại địa quật, dù sao lần trước hắn ta bị lộ thần binh, chọc giận đám yêu tộc ở cấm địa.
Nhưng cũng khó nói, thành chủ cấp chín không hẳn sẽ cam lòng vứt bỏ thành trì, bỏ quặng năng lượng mà đi, trừ phi vùng cấm cho hắn một mỏ quặng tương tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận