Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2220: Lại Nghe Nhầm Rồi? (3)

Thương Miêu nhìn về phía Chiến Vương, thở phì phì nói: "Bé mập, dẫn bọn họ đi xa một chút, nếu còn ở đây… bản miêu sẽ nổi giận đó! Có tin bản miêu sẽ luộc hết các ngươi không?"
Nói xong, Thương Miêu cũng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, bóng mèo chớp mắt biến mất.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói chuyện, bóng mèo lại đột nhiên xuất hiện lần nữa, nồi đen lóe lên, cường giả mới vừa từ dưới biển bay lên lại không thể tránh, ầm một tiếng, lại bị đập ngã xuống biển!
"Vẫn còn nghĩ, bản miêu tức rồi!"
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, nồi đen đập xuống liên tục, đến mức nhục thân của cường giả Chân Thân vừa rơi xuống biển sắp nứt vỡ tới nơi, mà không chỉ là nhục thân.
Các cường giả có mặt trên biển bắt đầu thấy chuyện này có phần nghiêm trọng, sắc mặt nghiêm lại, lập tức nói: "Thương Đế bớt giận! Nếu còn đánh nữa, bản nguyên của hắn sẽ biến mất!"
Phải, bản nguyên!
Thương Miêu dùng nồi đen đập đầu đối phương, đập một hồi, không ít người phát hiện, bị thương không chỉ có nhục thân, mà bản nguyên của đối phương cũng có xu thế bị tan biến!
Nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ Thương Miêu sẽ đập chết tươi một vị Chân Thần!
Mọi người đều nghiêm nghị, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, rất mạnh!
Vị Chân Thần bị đánh gần như không có năng lực phản kháng, bị nồi đen đánh trúng, phản ứng có phần chậm chạp. Có người nhíu mày, Đế Tôn cũng khó mà đánh Chân Thần nhẹ nhàng như vậy.
Có người cảnh giác đề phòng, có người ngơ ngác.
Tại một nơi cách nơi này mấy trăm dặm, bản thể của Thương Miêu chưa hề xuất hiện, Thương Miêu lúc này đang nằm trên sân cỏ, ngủ say như chết.
Trong thế giới mèo, tay trái Thương Miêu cầm Tru Thiên Kiếm, tay phải cầm Cấm Thần Trượng, nó đang lôi kéo một người, vừa kéo vừa dùng sức đánh.
Mà người bị đánh không phải là ai khác, chính là vị cường giả bị đánh ngã vào biển cách đó mấy trăm dặm.
Tay phải Thương Miêu đập Cấm Thần Trượng xuống, gõ đối phương đầu váng mắt hoa, tay trái cầm Tru Thiên Kiếm đâm một nhát, đâm vỡ bản nguyên đối phương.
Sau mấy lần, Thương Miêu dùng đuôi quật bay đối phương vào vũng đầm lầy màu đen, nó đứng chống nạnh, nổi giận nói: "Nếu còn tái phạm, ta sẽ đâm chết ngươi! Bản miêu không đánh nhau, các ngươi mà còn bắt nạt mèo, ta sẽ gọi người đó!"
Nói là không đánh, nhưng Thương Miêu vẫn tàn nhẫn đâm thêm mấy lần mới hạ hỏa, lầu bầu nói: "Phiền ơi là phiền! Tên lừa đảo quá yếu, Nhân Hoàng giả thì không giúp bản miêu đánh người… Tức chết mèo!"
Dưới sự tức giận, trong thế giới mèo, lượng lớn yêu thú loài cá nhanh chóng tự nướng chín rồi tự đưa vào miệng Thương Miêu.
Ăn một hồi, Thương Miêu mới xem như đã nguôi giận, nó làu bàu vài tiếng, một lát sau, một cái nồi lớn đột nhiên xuất hiện trong thế giới mèo.
Nhìn nồi lớn, Thương Miêu lại làu bàu, không phải cá, nếu không thì đã hấp cá ăn rồi chứ không tha đâu.
"Thôi bỏ đi, bản miêu là đại nhân không chấp tiểu nhân, lần sau mà còn nghĩ xấu ta, ta sẽ thả chó cắn chết các ngươi.
Ngay sau đó, Thương Miêu tỉnh dậy, dùng đuôi quật Giảo phải la lên.
Giảo rất khó chịu, làm sao vậy? Đang ngủ ngon, con mèo ngu ngốc này đánh nó làm gì?
"Lười như heo, suốt ngày chỉ biết ngủ!"
Thương Miêu thở phì phì vì giận, híp mắt nguy hiểm nhìn Giảo, sau đó bỗng vui rạo rực nói: "Có cách rồi! Chó con, bản miêu ném ngươi vào nơi sâu Cấm Kỵ Hải, ngươi tự bơi về nha. Bơi về được thì chúng ta có thể ăn thịt trâu rồi!"
“Ô ô!” Giảo rống to, không muốn!
Con mèo này điên rồi, lại muốn ném nó vào nơi sâu Cấm Kỵ Hải!
Phải biết, trước đây, nó chỉ hoạt động vòng ngoài mà thôi, Cấm Kỵ Hải kéo dài vô số dặm, nó căn bản không biết biển đó sâu bao nhiêu. Nhưng lần trước nó đã bị ném xa hơn mười ngàn dặm, đừng nói lần này sẽ bị ném ra xa hơn mấy trăm ngàn dặm nha?
Giảo cuống lên, sẽ chết yêu đó!
Không muốn!
Bản vương có lười đi nữa cũng đâu lười bằng mèo ngu nhà ngươi?
Thương Miêu không để ý tới nó, móng mèo chộp lấy đầu chó, túm miệng nó lại, lẩm bẩm: "Mỗi ngày ngươi đều mắng bản miêu, còn muốn trộm thần khí của bản miêu, còn muốn chạy trốn, còn muốn trộm thức ăn mèo của ta… Ngươi quá hư!
Chó con à, lần này phải ngoan ngoãn tự bơi về nha. Bơi về được thì ngươi có thể đánh với tên lừa đảo một trận rồi…"
Vừa nói, Thương Miêu vừa nắm đuôi Giảo, kéo nó đi về phía lối vào địa quật. Giảo liều mạng cào đất, hòng bám víu lại nhưng không thể, vì mặt đất cũng sụp đổ rồi.
Nó không đi! Sẽ chết yêu đó!
Thương Miêu vui rạo rực nói: “Ngoan nào, không sao đâu, sẽ không chết. Ta đã phong ấn khí tức của Long Đế lên người ngươi, Chân Thần sẽ không đánh ngươi, nếu Giả Thần đánh ngươi, ngươi ăn chúng nó là được nha...”
“Ô ô!”
Giảo nào có thể tránh thoát, chớp mắt đã bị Thương Miêu kéo đi mấy ngàn mét, kéo tới lối vào địa quật rồi.
Đôi mắt to của Giảo nhuốm màu tuyệt vọng!
Xa xa, Phượng Linh cùng Địa Thử rùng mình một cái, con mèo này... Quá ác! Kim Giác Thú lần này… có còn về được không?
Dưới ánh mắt kinh sợ của chúng nó, Thương Miêu kéo Giảo vào địa quật, tiếng gào của Giảo thảm thiết vang lên.
Nó không muốn đi! Trong Cấm Kỵ Hải có quá nhiều yêu tộc!
Đầu bếp, cứu bản vương!
Tiếng gào thê thảm tiếng của Giảo truyền đi rất xa.
...
Cũng trong lúc đó, trong đại điện Chiến Thiên Cung.
Phương Bình ngồi cao ở chính giữa, bỗng nhiên móc móc lỗ tai, ta nghe nhầm rồi phải không?
Giảo hình như đang cầu cứu?
Giảo không phải đi theo Thương Miêu sao? Ai dám chọc Thương Miêu ngay trên Trái Đất này?
Phương Bình bỏ suy nghĩ này qua một bên, mình cả nghĩ quá rồi, xem ra gần đây áp lực hơi lớn, phải cố gắng chú ý nghỉ ngơi mới được.
...
Mặc kệ chuyện bị ảo giác nghe nhầm, trở lại với hội nghị.
Đại điện là đại điện duy nhất của Chiến Thiên Cung, năm đó có lẽ Chiến Thiên Đế đã tiếp đãi bạn bè ở đây, tâm sự chuyện võ đạo.
Trước kia, trong đại điện chỉ có một ít ghế đá. Giờ đây đã có thêm ít bàn ghế.
Người của Huyền Đức động thiên ngồi xuống, một vị cường giả kim thân bỗng hơi ngây người, khẽ chọc chọc vào người ông lão.
Ông lão ngẩng đầu nhìn đối phương, sư đệ có việc gì thế?
"Sư huynh có cảm thấy... quen mắt hay không?"
"Cái gì?"
Người trung niên kim thân chỉ cái bàn, rồi lại chỉ cái ghế.
Ban đầu, ông lão không nghĩ ra, nhưng sau đó sắc mặt thay đổi, chợt nhìn về phía Phương Bình, suýt chút nữa thì tức hộc máu.
Của chúng ta! Bàn ghế ở đây đều là của chúng ta! Tên này không biết xấu hổ à? Làm kẻ cướp thì thôi đi, ngươi còn bày ra trước mặt chủ nhân, là có ý gì?
Phía trên, Phương Bình nhìn gương mặt ửng đỏ vì tức giận của ông lão, hơi khó hiểu, cười nói: "Huyền Hoa tiền bối có lời muốn nói ư?"
Ông lão tên là Huyền Hoa, cũng là nhân vật trong bảng xếp hạng Phong Vân.
Nhưng trong bảng xếp hạng Phong Vân, có một số người chỉ có tên họ mà không có lai lịch, sau khi làm quen với đối phương, Phương Bình mới biết được Huyền Hoa trên bảng xếp hạng Phong Vân đến từ động thiên Huyền Đức.
Huyền Hoa xếp hạng 42 trên bảng xếp hạng Phong Vân, hơi thấp hơn Phương Bình một chút. Nhưng top 10 cường giả trong top 100 đều cực mạnh, còn xếp hạng của 90 người còn lại thật ra chênh lệch không lớn.
Sắc mặt Huyền Hoa thay đổi, hừ nhẹ một tiếng không nói gì. Ông tiếp tục nhìn bàn trà, càng nhìn càng thấy quen mắt. Cái này hình như là đồ của điện tiếp khách.
Thấy ông ta nhìn bàn trà, dường như Phương Bình cũng ý thức được điều gì, cười cười không nói thêm nữa, đã vào tay ta thì đương nhiên là của ta, lát nữa phải giám sát chặt lão già này, tránh bị lão mang đi.
Dù sao đây cũng là bàn trà từ gỗ yêu thực cấp 8, cũng khá có giá trị và là bộ mặt của môn phái.
Mọi người lục tục ngồi xuống, mấy vị cường giả cấp 7 đưa nước trà lên.
Sau khi đưa nước trà xong, các cường giả Thiên Bộ lục tục lui ra khỏi đại điện.
Trong đại điện, Phương Bình không giữ lại quá nhiều người.
Phương Bình ở vị trí dẫn đầu, ngoài ra còn có ba người Ngô Khuê Sơn, Ngô Xuyên và Lâm Long.
Một người đại diện cho trung ương chính phủ, một người đại diện cho ba bộ, một người đại diện bốn phủ.
Trong cả đại điện, đại diện của Hoa Quốc chỉ có bốn cường giả này.
Nhưng không ai chủ quan!
Ngoài đại điện còn có nhiều cường giả, cấp 9 của Thiên Bộ, toàn bộ đều đang chờ ở sân nhỏ bên ngoài đại điện, chỉ cần có chút động tĩnh khác thường, những người này sẽ nhanh chóng đánh vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận