Toàn Cầu Cao Võ

Chương 677: Tần Phượng Thanh, anh bị cắm sừng kìa (2)

"Ai đánh ai?"
"Hai trường học đánh nhau chứ ai!"
Tần Phượng Thanh bắt đầu buôn dưa lê, miệng loa loa nói: "Hoa Sư và Học viện nữ sinh Ma Đô đều ở Ma Đô, hai trường cũng không xa nhau lắm, thế mà ngày hôm qua Hoa Sư đánh hơi bị hung hăng luôn. Hội trưởng Hoa Sư đánh… đánh nhỏ Chu Lão Hổ kia…"
"Chu Lão Hổ?"
"Chính là con cọp cái Chu Kỳ Nguyệt, hội trưởng hội võ đạo Học viện nữ sinh Ma Đô đó, ngày hôm qua bị người đánh nổ áo..."
Lúc Tần Phượng Thanh nói đến đây, cậu ta nhếch miệng cười như điên nói: "Trời ơi, cậu không biết chứ, kích thích lắm, cọp cái cũng không có giáp da như chúng ta, nổ áo ngoài, mặc áo lót đánh, ha ha ha… Trời ơi, mắc cười chết mất. Cuối cùng, tên Hoa Sư kia còn chuẩn bị đánh nổ luôn áo trong của nhỏ, nhỏ cọp cái đó tức điên lên, cuối cùng tự chịu thua.
Kết quả, chuyện này vừa truyền ra, Học viện nữ sinh Ma Đô người không phục, hơn trăm nữ sinh giết tới Hoa Sư, mắng Hoa Sư đê tiện.
Hoa Sư bên này dùng lời của cậu để phản bác, nói võ giả không phân biệt nam nữ, rốt cuộc mắng nhau rồi đánh nhau luôn, các đạo sư ra mặt mới dàn xếp được đó."
Phương Bình đen mặt nói: "Hoa Sư tốt nhất chớ vào top 10, em không có đánh nổ quần áo của nữ võ giả, em không vác tội danh này đâu!"
Đùa à, mình mà đổ đống vỏ này, sau này thật sự mang danh hèn mọn rồi.
Cậu đánh nữ võ giả cũng chỉ là công kích trên người mà thôi, chứ không hề công kích nổ quần áo.
Hội trưởng Hoa Sư đánh nổ áo ngoài thì thôi, còn muốn đánh nổ cả áo lót, đúng là đồ hèn, Phương Bình nhất quyết không đổ vỏ cho hắn.
Tần Phượng Thanh có vẻ hả hê, nói: "Chuyện này cậu không quyết định được đâu. Bây giờ hở một chút là Hoa Sư lại bảo Phương Bình nói cái này, Phương Bình nói cái kia, thanh danh của cậu coi bộ thúi rồi."
Phương Bình xem thường nói: "Thế cũng phải có người tin mới được, danh tiếng của em bây giờ dù sao cũng tốt hơn anh. Nhưng mà em ghi sổ chuyện này rồi, Hoa Sư tốt nhất đừng để em có cơ hội.
Còn anh nữa, bây giờ quan hệ giữa Chu Kỳ Nguyệt và anh cũng không tầm thường, người ta bị người khác đánh thành như vậy, anh còn cười được?"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh tan vỡ, không biết nói gì: "Anh với nhỏ có quan hệ gì, cậu đừng nói bừa."
"Em không nói lung tung." Phương Bình nghiêm mặt nói: "Yêu bao nhiêu hận bấy nhiêu, anh đừng thấy Chu Kỳ Nguyệt gặp anh là chửi mắng, em thấy trong mắt nhỏ chất chứa sùng bái và yêu thương, chắc nhỏ để ý anh rồi.
Bây giờ bạn gái anh bị người khác đánh nổ áo ngoài, anh không thấy nhục nhã thì thôi, còn cảm thấy vinh hạnh vui vẻ, Tần Phượng Thanh, em nhìn lầm anh rồi."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh khó coi, cắn răng nói: "Bớt nói nhảm, anh với nhỏ không quen…"
"Thật không quen à? Anh đừng quên, lúc trước anh kém chút hại chết bọn họ, theo lý thuyết, đây là thù lớn. Kẻ thù gặp nhau, trăm phần trăm muốn báo thù, nhưng mà nhỏ có báo thù không? Thực lực không bằng anh, vậy thì càng phải tránh né anh chứ.
Nhưng hai người thì sao, hai người gặp phải nhau bao nhiêu lần rồi?
Mỗi lần gặp, nhỏ đều mắng anh, đó cũng là muốn gây sự chú ý, biểu thị yêu thương.
Bây giờ hay rồi, hôm qua anh lại cười vui vẻ như vậy, nếu như Chu Kỳ Nguyệt nhìn thấy, e là lòng như tro nguội, ngày hôm nay anh không gặp nhỏ phải không?"
Sắc mặt lại biến, hình như… hình như không gặp thật.
"Ôi trời ơi, bị đánh nổ áo trước mặt người khác, kết quả, người mình thích còn ở bên cạnh nhìn vui vẻ, đổi lại là ai cũng đau lòng chết mất.
Tần Phượng Thanh, đàn ông đàn ang như anh quả là khiến đàn bà phụ nữ đau lòng."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh triệt để đen thui, rầu rĩ nói: "Nổ áo mà thôi, cũng có gì đâu, lúc võ giả tu luyện vốn mặc không nhiều, cũng không… cũng không nổ hết áo…"
"Nói như vậy là anh không hề quan tâm rồi? Đổi lại là em, em đã sớm đánh cho Hoa Sư không còn manh áo, chuyện như vậy mà anh chịu được, chứ em là không được rồi đó.
Anh thích sừng, em thì không…"
"Sừng?"
"Bị cắm sừng ấy!"
Tần Phượng Thanh hơi hoảng hốt, gì mà tới mức này?
Ủa, mình và Chu Kỳ Nguyệt thật sự đâu có quen nhau!
Sao tự nhiên mình bị cắm sừng rồi?
Hơn nữa, cho dù là quen nhau thật, thì mỹ nữ mặc bikini ở ngoài biển và ở hồ bơi cả tá, nếu nói như vậy, chẳng lẽ người yêu của bọn họ cũng bị cắm sừng rồi?
Giọng Phương Bình trầm trọng sâu xa nói: "Tần Phượng Thanh, chúng ta không giống với người khác, võ giả, đặc biệt là nữ võ giả, thực ra đều khá truyền thống. Bây giờ ở trước mặt mọi người phải chịu khuất nhục như vậy, nếu như Chu Kỳ Nguyệt nghĩ không thông, vậy thì coi như anh mưu sát nhỏ, anh quá tàn nhẫn rồi!"
"Không đến nỗi chứ?"
"Có chứ sao không, quá liên quan nữa là đằng khác. Tần Phượng Thanh, anh thật quá tàn nhẫn!"
"Anh... Anh chỉ nhìn thôi, có phải do anh làm đâu..."
"Người khác nhìn không nói, anh là ai? Là người yêu của Chu Kỳ Nguyệt, anh cũng đứng nhìn, rắm cũng không dám thả, thế là sao hả?"
"Người yêu..."
Tần Phượng Thanh lại mờ mịt, ơ, anh với nhỏ có quen nhau đâu!
"Vậy... Vậy anh đi an ủi nhỏ? Nhưng mà... nhưng anh không biết nói thế nào..."
"Biện pháp tốt nhất, chính là báo thù rửa hận cho nhỏ, con gái ấy mà, yêu thích anh hùng, anh báo thù cho nhỏ, nhỏ dĩ nhiên sẽ không hận anh nữa rồi."
"Báo thù?"
"Đúng, chờ trận đấu giữa Hoa Sư và Bắc Cương kết thúc, anh không cần nói nhiều, đánh bầm dập hội trưởng của Hoa Sư, không chừa cho cậu cả mảnh vải che thân, có vậy mới là nam nhân chứ!"
"Như vậy không được đâu..."
"Vậy thì chừa cho cậu ta cái quần lót!"
Phương Bình nghiến răng nghiến lợi nói, mấy thằng bên Hoa Sư, không muốn sống nữa rồi, dám bắt mình đổ vỏ!
"Vậy nếu như..."
"Anh có phải đàn ông hay không? Quên đi, anh không chịu làm thì thôi, trông trước trông sau, loại đàn ông con trai như anh là khó tin cậy nhất, anh chuẩn bị sau này sống độc thân cả đời đi!"
Tần Phượng Thanh rơi vào trầm tư, thật phải làm như thế sao?
Hình như... Không hay cho lắm?
...
Nhà thi đấu Kinh Võ.
Rất nhiều người đến xem trận chung kết nhánh thua.
Nhưng cường giả Tông sư ở lầu hai lại ít đi vài người. Ngoại trừ ngày đầu tiên còn đông một chút, mấy ngày sau, một số Tông sư đã rời đi.
Sau khi Tây Sơn Võ Đại bị loại, hiệu trưởng Phùng cũng rời khỏi Kinh Đô.
Phương Bình lại đi lên lầu hai, lúc này cậu không cần kiêng dè chút nào rồi.

Trên lầu hai, Tần Phượng Thanh còn đang hoảng hốt.
Cũng dịp này, ở trên lầu hai, Học viện nữ sinh Ma Đô - Chu Kỳ Nguyệt cũng có mặt.
Lúc này, Chu Kỳ Nguyệt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm sàn đấu dưới lầu, cũng không chào hỏi Tần Phượng Thanh. Trên thực tế, song phương vốn không quen, cũng không cần phải chào hỏi.
Phương Bình thấy thế, chọt khuỷu tay vào Tần Phượng Thanh, nhỏ giọng đến mức không ai nghe thấy, nói: "Nhìn đi, người ta không thèm để ý anh nữa rồi."
Tần Phượng Thanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ Nguyệt một cái, nhưng Chu Kỳ Nguyệt lại đang chằm chằm dưới lầu, không nhìn cậu ta.
"Đau lòng rồi."
Phương Bình lắc đầu, khẽ thở dài: "Tần Phượng Thanh, anh thật sự nghĩ mình đẹp trai vô địch vô trụ, được nhiều người ưu ái yêu mến chắc? Khó khăn lắm mới có một cô nàng thích anh, thế mà anh lại đối xử với nhỏ như vậy…"
Tần Phượng Thanh không hé răng.
"Mà thôi đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi, dù sao nếu muốn đánh nhau, chưa chắc anh là đối thủ của người ta."
"Bớt khiêu khích đi nha!" Tần Phượng Thanh hừ lạnh nói: "Hắn ta chỉ mới là cấp bốn trung kỳ, anh đây có thể một đao chém chết hắn!"
Phương Bình: "Vậy anh còn do dự cái gì?"
"Cậu lừa anh!" Tần Phượng Thanh lúc này đặc biệt tỉnh táo, anh mày không ngu như Đại Sư Tử nhé.
Phương Bình liếc hắn một cái, cười nhạt nói: "Anh cho là vậy thì cứ nghĩ vậy đi. Có phải anh nghi ngờ em nói xạo, Chu Kỳ Nguyệt căn bản không thích anh chứ gì?"
"Phí lời, anh chẳng cảm nhận được chút yêu thương nào, cậu đang bịa chuyện gạt anh!"
"Anh hẹn hò bao giờ chưa?"
Tần Phượng Thanh hơi đỏ mặt, thua người không thua trận, cậu ta nói: "Đương nhiên."
"Vậy anh có biết, phụ nữ khi thích một người sẽ có gì khác thường không?"
Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: "Nói cho cậu làm gì, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, có nói cậu cũng không hiểu."
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Nhưng ít nhất em biết một điều, nói xấu người nhỏ thích, nhỏ chắc chắn không vui."
Nói xong, Phương Bình thấp giọng nói: "Bây giờ em lớn tiếng mắng anh, anh đoán xem Chu Kỳ Nguyệt có nổi điên với em không?"
"Làm sao có thể..."
"Vậy chúng ta cược nhé?"
Tần Phượng Thanh lần này hơi hoài nghi, nhìn cậu nói: "Cậu muốn mắng anh đúng không?"
"Vô nghĩa, em mắng anh mà cần phải tìm cơ hội à?"
"Anh không tin."
Phương Bình cũng mặc kệ cậu ta, bỗng nhiên quát lên: "Tần Phượng Thanh, anh là cái đồ óc heo, ngớ ngẩn, đồ ngốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận