Toàn Cầu Cao Võ

Chương 785: Dẫn Đầu Cải Cách

Trong doanh trướng.
Lúc này, Phương Bình đang trò chuyện cùng các vị hội đồng cao cấp của Nam Giang.
Trương Định Nam, Tư lệnh Quân khu Nam Giang và cả nhóm người Vương Kim Dương cũng ở đó.
Phía Ma Võ, ngoại trừ Phương Bình, còn có La Nhất Xuyên và Đường Phong.
Mấy người đang nói chuyện trong doanh trướng, Đường Phong bỗng nhíu mày, ngay lập tức, Lữ Phượng Nhu đẩy cửa đi vào.
Phương Bình hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, sau đó hắn đứng dậy cười nói: "Cô, sao người lại đến đây? Người không cần lo lắng cho ta, ta không sao..."
Lữ Phượng Nhu liếc nhìn hắn một cái, nhìn ta như đang lo lắng cho ngươi sao?
Bà cũng vừa mới đi từ Ma Đô địa quật ra, chuyện Phương Bình vào địa quật bà cũng chỉ mới được biết, Phương Bình thật biết tưởng bở.
Mặc kệ Phương Bình, Lữ Phượng Nhu nhìn lướt qua đám người trong phòng, đến khi nhìn thấy Trương Định Nam sắc mặt nhợt nhạt mới khẽ nhíu mày nói: "Không chết à?"
Trương Định Nam khẽ cười nói: "Mạng lớn."
"Ừm, mạng rất lớn."
Lữ Phượng Nhu khẽ nỉ non, lại nói: "Vết thương không quá nặng đấy chứ?"
"Cũng ổn, tịnh dưỡng một thời gian là khỏe lại rồi."
"Biết ngươi không chết được."
"..."
Hai người nói qua nói lại, không xem ai ra gì. Phương Bình chấn động, chuyện gì đây!
Hai người này có gì mờ ám à?
Bà đạo sư họ Lữ nhà mình từ khi nào biết quan tâm người khác?
Còn hỏi vết thương có nặng không?
Nếu Ngô Khuê Sơn bị thương nặng, chưa chắc Lữ Phượng Nhu sẽ hỏi thăm.
Từ rất lâu về trước, hắn đã nghe Lữ Phượng Nhu kể, năm đó, Trương Định Nam mê bà như điếu đổ, chẳng lẽ là thật sao?
Tin này hot nha!
Phương Bình chấn động ngạc nhiên, nhưng những người khác bình chân như vại, giống như không nghe thấy gì.
La Nhất Xuyên và Đường Phong lại càng làm như không nhìn thấy, mối quan hệ giữa Lữ Phượng Nhu và Trương Định Nam vốn không tệ, là bạn bè thân thiết bao nhiêu năm nay rồi.
Nếu không phải như vậy, thân là Tổng đốc Nam Giang, chiến pháp của Trương Định Nam xuất hiện tại Ma Võ không có gì là lạ, nhưng vì sao lại xuất hiện ở Ma Võ chứ?
Bình thường, các trường đều có chiến pháp, các Tông sư bình thường cũng không giấu làm của riêng.
Nhưng chiến pháp của Tông sư cũng không phải muốn truyền như thế nào thì truyền, nếu truyền bá lung tung, tà giáo cũng học, há chẳng phải là tổn thất cho bọn họ?
Hai người cũng không nói quá nhiều, Lữ Phượng Nhu hỏi thăm Trương Định Nam xong, mở miệng hỏi: "Đang thảo luận?"
"Ừm, ngươi đến đúng lúc lắm, ngồi xuống nghe đi."
Trương Định Nam nở nụ cười, bắt chuyện bảo bà ngồi xuống.
Lữ Phượng Nhu cũng không khách sáo, trực tiếp kéo lấy cái ghế của Phương Bình, ngồi xuống vô cùng tự nhiên.
Phương Bình bất đắc dĩ, còn chỗ trống mà, cướp chỗ của ta làm gì. Không thể làm gì khác, hắn đành phải tìm chỗ trống ngồi xuống.
Trương Định Nam tiếp tục đề tài đang nói: "Kinh tế Nam Giang không quá mạnh, hoàn cảnh tu luyện võ đạo cũng ở mức bình thường, bây giờ Nam Giang địa quật xuất hiện, nếu vẫn tiếp tục như vậy, Nam Giang gặp nguy rồi.
Trước đó Phương Bình từng đề xuất hợp tác với Nam Võ, cho nên ý của ta là, có thể hợp tác, nhưng không phải chỉ riêng Nam Võ…"
Đại khái là vì Lữ Phượng Nhu vừa đến, nên Trương Định Nam nói lại vài câu.
Phương Bình chờ hắn nói xong, nhân tiện nói: "Ý của Tổng đốc chúng ta đều hiểu, nhưng ta cảm thấy chuyện mở lớp huấn luyện đặc biệt tại Ma Võ không quá quan trọng.
Nam Võ hoàn toàn có thể mở lớp huấn luyện các võ giả ở Nam Giang…"
Trương Định Nam hơi khổ sở nói: "Nam Võ bây giờ có rất nhiều khó khăn phiền toái, hiệu trưởng Trần hy sinh, có thể tìm được cường giả cao cấp khác thay thế ông ấy tọa trấn Nam Võ hay không cũng khó nói, dù là Bộ Giáo Dục cũng chưa chắc có thể ép buộc cường giả cao cấp đến nhận chức.
Hơn nữa, vì địa quật xuất hiện nên một số đạo sư của Nam Võ cần xuống tọa trấn địa quật, hiện nay, chuyện dạy học bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nếu lại mở lớp huấn luyện võ giả xã hội, càng khó khăn hơn rất nhiều.
Thực ra loại huấn luyện này cũng không tốn bao nhiêu tinh lực, chủ yếu là nâng cao nhận thức của võ giả xã hội đối với địa quật. Bao gồm học ngôn ngữ địa quật, tu luyện một số chiến pháp, đương nhiên, cũng bao gồm việc nhận thức và làm quen với hoàn cảnh sống ở địa quật.
Nam Giang địa quật mới vừa mở ra, hiện nay việc xây thành trì vẫn còn nằm ở bước chuẩn bị, cho nên ta muốn cho một số võ giả xuống Ma Đô địa quật tìm hiểu, ở Nam Giang bây giờ, đến chỗ ở còn không có.
Ngoài ra, hoàn cảnh học tập ở Ma Võ tốt hơn một chút, bao gồm phòng năng lượng và Khí Huyết Trì…"
La Nhất Xuyên cau mày nói: "Trương Tổng đốc, những phương tiện này thầy trò Ma Võ cũng đã không đủ dùng..."
Trương Định Nam đàm luận hợp tác, lại muốn cả những phương tiện này phải mở cửa đối với võ giả Nam Giang.
Nam Giang không xây dựng được những thứ này. Mà đây cũng không phải món tiền nhỏ!
Ma Võ hằng năm được chi tiền mấy chục tỷ, thực ra có không ít tiền dùng để đầu tư xây dựng những cơ sở vật chất này.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng phòng năng lượng nhìn như đơn giản, chỉ cần thiêu đốt một vài viên đá năng lượng để nồng độ năng lượng đủ nhiều, hỗ trợ mọi người tu luyện mà thôi.
Thực ra Phương Bình chỉ nghĩ chi phí cao là do đá năng lượng, chứ hắn không biết, chi phí đắt đỏ thật sự là bản thân phòng năng lượng!
Đối với mỗi một căn phòng tu luyện, để có thể chế tạo một căn phòng sao cho năng lượng không bị thất thoát ra ngoài cũng đã cực kỳ cao giá.
Nguyên liệu chế tạo bốn bức tường không phải là nguyên liệu bình thường. Nguyên liệu có thể ngăn cản năng lượng không bị thất thoát ra ngoài, tính theo thành phẩm mà nói, giá trị không hề thấp hơn hợp kim cấp B.
Nguyên liệu đó là do một số kim loại hiếm kết hợp với tinh thạch, loại đá được hình thành sau khi đá năng lượng giải phóng tất cả năng lượng.
Phương Bình không để ý đến cái này, đó là do nhãn lực hắn kém, trên thực tế, chi phí cho phòng năng lượng của Ma Võ ít nhất phải từ mười tỷ trở lên!
Đây vẫn chưa tính đến phí bảo trì hằng năm, và một số thiết bị cao cấp cần phải mua, ví như thiết bị phóng thích năng lượng, những thứ này đều có chi phí cao ngất ngưởng.
Nam Giang trước đây không có địa quật nên chính phủ cũng không cân nhắc xây dựng cơ sở vật chất như vậy, bởi quá đắt rồi. Chi phí lên đến mấy chục tỷ, lại còn cần lượng lớn đá năng lượng, xây rồi bọn họ cũng không có đá năng lượng để sử dụng.
Hiện nay, trong số các trường võ đại và trường quân đội, chỉ có Kinh Võ, Ma Võ và trường Quân đội Đệ Nhất mới có cơ sở vật chất như vậy.
Các trường võ đại khác, bao gồm cả nhóm trường nổi danh khác, đều không có.
Khí Huyết Trì cũng vậy, đó là chưa kể đến còn phải bắt được cường giả địa quật để làm nguyên liệu cung cấp.
Nam Giang bây giờ muốn xây dựng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa, tài chính eo hẹp cũng là một vấn đề nhức nhối.
Trương Định Nam cũng không cảm thấy bất ngờ với lời nói của La Nhất Xuyên, hắn cười nói: "Viện trưởng La, đá năng lượng của Ma Võ cũng có hạn, các thiết bị và cơ sở vật chất cũng không phải lúc nào cũng dùng đến, mà người cần dùng thì đông như mắc cửi.
Đá năng lượng hoặc một số tài nguyên khác dùng làm nguyên liệu, phía Nam Giang chúng ta sẽ tự cung cấp cho các vị, sẽ không để Ma Võ phải bỏ vốn.
Hơn nữa, nếu lần hợp tác này thuận lợi đạt thành, sau này, trong tổng số sản lượng sản xuất của Nam Giang địa quật, ta không nói đến phần của Quân bộ nhé, ta chỉ nói đến sản phẩm do võ giả Nam Giang sản xuất được, bọn ta sẽ trích ra một phần làm học phí và trả phí sử dụng cơ sở vật chất.
Nói thật, đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cũng không phải một mình Nam Giang ta được lợi.
Trên thực thế, bọn ta cũng có thể hợp tác với Kinh Võ hoặc các nơi khác… Bao gồm cả việc tự xây dựng thi công…"
Phương Bình cười nói tiếp: "Tổng đốc, không nói hiện nay Nam Giang đang gặp khó khăn về tài chính, liệu có thể trích ra khoản chi phí để tự xây dựng hay không, dù cho có thể, cũng không có hiệu quả cao.
Mà hợp tác với Kinh Võ hoặc nơi khác, Tổng đốc cảm thấy có hy vọng sao?
Đương nhiên trung ương chính phủ cũng không thiếu những cơ sở vật chất và thiết bị như vậy, nhưng trung ương chính phủ cũng bồi dưỡng võ giả, Nam Giang muốn đưa võ giả xã hội vào, e là không dễ dàng…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận