Toàn Cầu Cao Võ

Chương 637: Cùng nhau làm giàu

"Tâm tủy, thầy quen biết nhiều Tông sư, 50 triệu..."
Hoàng Cảnh hơi nhíu mày nói: "Thực ra, cường giả Tông sư rất ít khi dùng tâm tủy, đặc biệt là tâm tủy không rõ lai lịch, em phải biết... có đôi khi, tâm tủy của cường giả nhân loại cũng sẽ bị tinh luyện!"
Đồng tử Phương Bình thu nhỏ lại, nhưng không hỏi nhiều, tiếp tục nói: "Vậy cũng không đến nỗi không ai dùng chứ ạ?"
"Có vẫn có…" Hoàng Cảnh bật cười nói: "Như vậy đi, tôi sẽ giúp em hỏi thăm một chút."
"Vâng, cảm ơn viện trưởng."
Nói xong việc này, Phương Bình đứng dậy rời đi, đi được mấy bước, cậu bỗng nhiên xoay người nói: "Viện trưởng, chuyện của thầy Lý là thế nào ạ?"
"Ai cơ?"
"Lão Lý ạ."
Hoàng Cảnh liếc hắn một cái, lão tử hỏi ai, em không thể trả lời là viện trưởng Lý được sao?
"Chuyện của lão Lý..."
"Thầy nói em nghe với, thầy ấy nói thầy ấy mạnh hơn thầy, một kiếm có thể trảm cấp tám!"
"Bớt chơi trò này với tôi!"
Hoàng Cảnh quát lớn một tiếng, cái thằng này nghĩ mình ngốc chắc? Lại còn chơi trò khích tướng với mình.
Trầm ngâm chốc lát, Hoàng Cảnh suy nghĩ một chút, nói: "Ông ấy có thương thế cũ trên người, khó có thể lên cấp bảy, những cái khác cũng không có gì, em cũng bớt quấy rầy thầy ấy đi."
"Thương thế cũ..."
Phương Bình thấy Hoàng Cảnh không còn nói, suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa.
...
Đi ra ngoài phòng làm việc của viện trưởng.
Phương Bình vẫn còn đang suy nghĩ chuyện thăng cấp hệ thống, còn cần 50 triệu nữa.
Không hẳn có thể bán được tâm tủy.
Còn chỗ nào có thể kiếm được thêm 50 triệu này nữa không nhỉ?
Bán thanh Yển Nguyệt Đao cấp B trước đó đã tăng cho mình 50 triệu điểm tài phú rồi, chẳng lẽ còn có thể bán ra 100 triệu?
Về phía công ty, không ném tiền nữa, bây giờ đừng hy vọng có thể kiếm thêm tiền.
"Đúng rồi, Lưu Đại Lực!"
Phương Bình nghĩ đến một người, không biết tên kia hiện tại có ở Ma Võ không, nếu ở, bắt được hắn, kiểu gì cũng phải bắt hắn xì tiền ra.
...
"Hắt xì!"
Nhà thi đấu Ma Võ.
Lưu Đại Lực hắt hơi một cái, Phương Viên bên cạnh hiếu kỳ nói: "Lưu đại ca, anh bị cảm rồi hả?"
"Không có, anh là cường giả cấp ba sao có thể bị cảm được. Khẳng định là có một tên khốn nào đó đang nhắc tới anh. Ở Ma Võ, Lưu đại ca của em có một kẻ thù, hắn ta vô sỉ, đê tiện, không biết xấu hổ là gì… Nói chung là xấu xa thối rữa mục nát từ trong ra ngoài."
Lưu Đại Lực mắng một trận, lại cười nói: "Này em gái, em ở Ma Võ xem ra danh tiếng cũng không tệ nha, đội tuần tra của hội võ đạo đều không qua đây kiểm tra, ba em là đạo sư ở Ma Võ à?"
"Không phải, anh hai em ở Ma Võ."
"À há, vậy là anh hai em lăn lộn cũng không tệ ha, sau này anh sẽ làm một cuộc phỏng vấn độc quyền cho anh em, anh em sẽ hot lắm cho mà xem. Người nào được anh phỏng vấn cũng đều sẽ hot."
"Lưu đại ca à, trước hết không nói cái này, anh giúp em chụp hình bọn họ, lát nữa em muốn đi xin chữ ký." Phương Viên không thèm để ý đến phỏng vấn mà anh ta nói.
Không cần phỏng vấn Phương Bình, Phương Bình hiện tại đã đủ hot rồi.
Vẫn là trước hết chụp hình cho võ giả dự thi đi đã, sau đó mình đi xin chữ ký đàng hoàng, có bán hay không thì tính sau. Chữ ký của võ giả cấp một cũng không quá đáng giá, quan trọng là có thể treo ở văn phòng mình, trưng ra một một chút gì đó.
Cô bé đã nghĩ xòn rồi, lần này cần xin chữ ký nhiều một chút, không biết có thể chụp ảnh chung hay không, cầm hình về hội Viên Bình cho mọi người cùng nhìn, cho bọn họ biết, hội trưởng giao thiệp rất rộng.
Lưu Đại Lực cười ha hả gật đầu, không thành vấn đề.
Chụp vài tấm mà thôi, người của Ma Võ không đi tới bên này, mình cũng không cần phải luôn luôn ẩn núp.
Dư quang lướt qua cô bé bên cạnh, anh trai của cô bé ở Ma Võ, hơn nữa, thấy người của hội võ đạo lại khách khí với cô bé như vậy… không biết có thể kéo quan hệ được không? Nếu là kẻ thù của Phương Bình, vậy thì còn gì bằng.

Hậu trường nhà thi đấu.
Phương Bình cất bước đi vào, nhìn thấy Đường Văn có vẻ hơi sốt sắng, cũng nhìn thấy các học sinh khác đã lọt vào top 100.
Hôm nay bọn họ không có trận đấu, nhưng mấy người đều đến quan chiến, điều tra tình báo và thông tin về đối thủ của mình.
Nhìn thấy Phương Bình đi vào, mấy người bọn họ đều cảm thấy hơi bối rối.
Không phải chưa từng thấy cường giả, đừng nói cấp bốn, trong dòng họ gia đình những người này, bậc cha chú là cấp năm cấp sáu cũng không phải ít.
Nhưng mà… Quan huyện không bằng hiện quản. (1)
Gặp phải một vị hội trưởng hội võ đạo hở ra vạch lá tìm sâu, chuyên môn làm khổ bọn họ, mấy người bọn họ không thể không bối rối lo lắng.
"Hội trưởng!"
Mấy người thi nhau bắt chuyện, Phương Bình khẽ gật đầu, cười cười nói: "Cảm giác thế nào?"
La Sinh vội vàng nói: "Mọi người đều rất mạnh, áp lực rất lớn."
"Không cần quá sốt sắng, võ giả cấp một, thực lực đều có hạn, ngoại trừ một số vị võ giả cấp một của thế hệ trước đã tu luyện chiến pháp đến một mức độ siêu mạnh siêu cao, thực lực những người khác đều chênh lệch với các em không lớn, chủ yếu vẫn phải xem các em phát huy thế nào."
Thi đấu võ đạo cấp một lần này, võ giả cấp một thế hệ trước tham gia vào không nhiều.
Tuổi quá lớn mà vẫn còn là võ giả cấp một, thực ra những người kia đều cảm thấy rất mất mặt, cũng không tiện xuất hiện giành lấy danh tiếng này, có lẽ sẽ bị cười nhạo biết đâu chừng.
"Mấy đứa đều là võ giả hai lần tôi cốt, thậm chí còn gần ba lần tôi cốt, ở cấp một cấp hai, ưu thế của mấy đứa lớn hơn người khác.
Binh khí không thiếu, thuốc không thiếu, chiến pháp không thiếu, khí huyết hùng hậu, xương cốt bền bỉ...
Chỉ cần lúc chiến đấu không bối rối, hoặc không gặp phải những võ giả cấp một có tuyệt chiêu, hầu như thắng chắc."
Phương Bình nói đơn giản vài câu, lại nói: "Kinh Võ lần này không có ai đến dự thi, người của Quân bộ cũng không đến, nói là thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc, thực ra vẫn chưa đủ toàn diện, Ma Võ chính là phía có thực lực mạnh nhất.
Mục tiêu của anh là giành được hạng nhất, thậm chí bao trọn top ba."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Đường Văn, cười híp mắt nói: "Ba em là tầng lớp cấp cao của Ma Võ chúng ta, cũng là võ giả đệ nhất chỉ thua Tông sư. Ở Hoa Quốc chúng ta, thầy Đường cũng là cường giả cấp sáu tuyệt đỉnh… Đường Văn, đừng để cho ba em mất mặt."
Đường Văn một mặt bất đắc dĩ, anh muốn nói gì cứ nói thẳng.
"Nhất định phải giành hạng nhất, không giành được hạng nhất, em không chỉ khiến ba em mất mặt, còn khiến Học Viện Binh Khí mất mặt, khiến toàn bộ Ma Võ mất mặt, khiến cả ba đại Tông sư mất mặt…"
Chiêu chụp mũ này khiến Đường Văn ngạt thở muốn chết, ba em mới cấp sáu, thể diện lớn vậy sao? Thế còn đời sau của các Tông sư phải làm sao?
Lần tranh tài này, đâu phải là không có!
Không ngờ, bậc cha chú của mình thực lực mạnh mẽ thì chính mình nhất định phải mạnh mẽ sao?
Phương Bình làm như vậy quả thật là đang cố ý tìm cớ!
Nhưng Phương Bình không nói thêm nữa, cười cười: "Anh rất xem trọng em, Đường Văn, cố lên, giành hạng nhất nhé. Đến lúc đó, anh sẽ cho người ghi thêm danh hiệu cho em trên bảng xếp hạng - Tiểu Cuồng Sư. Võ giả cấp một có thể nhận danh hiệu, đây quả thực là lần đầu tiên luôn đó."
Nói xong những lời này, Phương Bình cất bước rời đi.
Cậu vừa đi, Đường Văn liền thấp giọng mắng: "Khốn kiếp, cố ý tìm cớ, mình vẫn là tân sinh viên, học kỳ đầu tiên còn chưa kết thúc, bắt mình giành hạng nhất..."
Đây không phải cố ý bắt nạt người thì là cái gì?
Những người khác cũng không dám hùa theo, anh ta còn chưa đi xa đâu, cũng không sợ bị nghe được hả.
...
Từ phía hậu trường đi ra ngoài.
Phương Bình đi lên tầng hai của nhà thi đấu, lướt mắt nhìn xuống, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.
Nơi đó... Mình không nhìn lầm chứ?
Lưu Đại Lực đang ngồi chung với em gái mình?
Đó là ý nghĩ đầu tiên của cậu khi thấy cảnh đó, sau đó, cậu nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này, trừ phi Lưu Đại Lực muốn chết, nếu không, ở Ma Võ, anh ta dám làm chuyện gì, Tông sư cũng không cứu được anh ta.
"Con bé này… sao lại chạy đến ngồi chung một chỗ với Lưu Đại Lực rồi?"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay với người phía sau.
Chờ người của hội võ đạo bước lên, Phương Bình nhỏ giọng nói: "Gọi em gái tôi đến một chuyến, không cần nói nhiều, chỉ cần nói 'anh em đang chờ em ở lầu hai' là được."
"Biết rồi."
Người của hội võ đạo người nhanh chóng xuống lầu, Phương Bình cũng lùi về phía sau tránh khỏi tầm mắt của Lưu Đại Lực.
---
(1) Quan huyện không bằng hiện quản: Chức vị cao cũng không bằng người có quyền phát biểu và gây ảnh hưởng đến mọi người ngay tại hiện trường, và vì người có chức vị cao kia không có mặt tại hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận