Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2605: Tên Lừa Đảo, Mau Phát Huy Thế Mạnh! (3)

Phương Bình chợt nhớ ra, trong tam giới... không có yêu thực cấp Đế. Thiên Yêu Vương, Vạn Yêu Vương đều là yêu thú, Thiên Du, Miêu Thụ chỉ là tuyệt đỉnh, không phải cấp Đế. Hắn chưa từng gặp cấp Đế yêu thực nào. Lẽ nào đây chính là yêu thực mạnh nhất tam giới?
"Thương Miêu từng nói nó muốn uống nước trái cây của yêu thực cấp Đế mà nhỉ? Có lẽ... Lần này có thể làm được!"
Còn yêu thực Hoàng Cấp thì, Phương Bình bảo Thương Miêu nằm mơ cho nhanh. Tam giới còn không có cái cây cấp Thánh Nhân nào, cấp Hoàng chắc chỉ tồn tại trong mơ. Có một cái cây cấp Đế cũng đủ để Thương Miêu cười tỉnh rồi.
Sau một khắc, Phương Bình quay người bay về phía Thiên Mộc Lâm, vừa bay vừa nghĩ tới Thương Miêu. Trên địa cầu, Thương Miêu bỗng nhiên tỉnh giấc!
"Quả cấp Đế!"
"Nước cấp Đế!"
Thương Miêu trợn to hai mắt, tên lừa đảo gặp yêu thực cấp Đế, ở đâu? Nhà Khôn Vương có đại thụ cấp Đế? Bản miêu sống lâu vậy rồi, chưa từng thấy một cây đại thụ cấp Đế nào, tên lừa đảo sắp phát tài rồi sao? Sao hắn may mắn thế.
Bản miêu muốn đi! Bản miêu muốn bắt cái cây đó!
Thương Miêu điên cuồng nuốt nước miếng, đại thụ cấp Đế, đại thụ cấp Đế... Thịt cá, thịt bò cấp Đế nó đã từng ăn rồi, Thánh Nhân cũng từng ăn luôn, Thiên Vương... con cá lớn Trấn Hải Sứ vẫn còn sống, sớm muộn gì cũng có cơ hội. Chỉ có quả và nước cấp Đế là chưa từng thử bao giờ!
Thương Miêu thèm quá trời, sau một khắc, bỗng nhiên nhắm mắt, nhanh chóng xuất hiện trong đầu Phương Bình, nhè đầu lưỡi ra ngoài, hưng phấn nói: "Cướp, không, mau đi lấy về! Nhặt cây, nhặt cây cấp Đế! Tên lừa đảo, bản miêu muốn ăn, muốn uống Cho ta có được không? Xem như... xem như trả nợ cho 10 thanh thần khí ngươi mượn ta!"
Phương Bình bay bay, chỉ có thể câm nín. Con mèo này chỉ cần nghe đến ăn là phản ứng nhanh như chớp. Bình thường nghĩ tới nó, nó cũng không xuất hiện nhanh như thế.
"Mèo lớn, ngươi biết Thiên Mộc không? Cái cây còn sống của Thiên Đình năm đó!"
"Thiên Mộc?" Thương Miêu cố gắng nhớ lại, vội nói: "Biết biết, Thần Hoàng lão đầu từng muốn trồng cái cây đó! Nhưng không trồng được, bản miêu và chó lớn cũng từng leo lên đó chơi đùa, hình như là vật chết! Nó sống sao? Tên lừa đảo, mau đi cướp... Đi nhặt!"
"Nó cấp Đế, đánh không lại" Phương Bình lạnh nhạt, ngươi vội một mình đi.
"Đánh không lại... Đánh không lại.." Thương Miêu vội muốn chết, bỗng nhiên nói: "Không sao hết, đánh không lại cũng không sao! Lừa nó! Chỉ là cái cây ngốc thôi mà, lừa nó! Nó chắc chắn không đi được, bằng không thì không thể hoá hình, quá to!
Ngươi nói với nó... Nói ngươi có Vạn Vật Quy Nhất Quyết! Đúng, chính là Vạn Vật Quy Nhất Quyết! Có thể giúp nó hoá hình, sau đó lừa lấy mấy thứ ngon miệng về.."
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm, mèo này... mèo này thật tích cực, còn chủ động giúp mình nghĩ cách lừa người... Không, là lừa yêu!
"Nhưng người ta là cấp Đế, sao có thể ngốc như vậy được..."
"Có có!" Thương Miêu vội vàng nói: "Vạn Vật Quy Nhất Quyết thực sự tồn tại, là do Thần Hoàng lão đầu nghĩ ra, chuyên dùng để giúp yêu thực hoá hình! Cái này người bình thường không biết đâu, nếu cây kia sống, có lẽ đã từng nghe Thần Hoàng lão đầu nói! Ngươi lừa là nó tin à!
Nhưng ta cũng không có Vạn Vật Quy Nhất Quyết, ngươi chỉ cần nói... nói hiện không mang theo, thứ này phải có vật truyền thừa, tên lừa đảo, dễ lừa lắm, có thể! Bản miêu tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể lừa thành công!"
Phương Bình lại dại ra, mèo này... rất tin mấy trò lừa gạt của mình. Nhưng ta có lừa ai đâu? Phương Bình chưa bao giờ lừa người khác!
Phương Bình phiền muộn, nhưng trong lòng lại mừng thầm, hình như thật sự có thể lừa được!
Chỉ là một gốc cây mà thôi!
Thương Miêu nói Vạn Vật Quy Nhất Quyết là có thật, nếu cây kia thật sự có ký ức của thời kỳ thượng cổ, thì có lẽ cũng biết. Thế thì càng dễ lừa!
Phương Bình trấn định một lát, thôi, Nhân Vương ta đành phải không biết xấu hổ, lừa cái cây này vậy.
Ta không lừa người... Cây cũng có phải con người đâu!
Phương Bình vội vàng chạy đi, sau đó lại trở về Thiên Mộc Lâm. Mấy vị cường giả đang giúp Viêm Hoàng xóa phong ấn hơi thay đổi sắc mặt. Ba vị hậu duệ tuyệt đỉnh cũng cảm thấy động tác bị khựng lại.
Sao lại trở về vậy!
Phương Bình không nhìn bọn họ, bay thẳng về phía Thiên Mộc Lâm. Sau khi hắn đi rồi, mọi người lại thở phào nhẹ nhõm. Giờ khắc này, Viêm Hoàng cũng không nói tiếng nào, chờ phong ấn giải trừ, đầu nhanh chóng mọc ra, mặt mũi phờ phạc.
Bị Phương Bình chém đầu, bị bắt quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người, toàn bộ nước của Biển Khổ cũng không thể rửa sạch nỗi nhục này!
Bên người, mấy vị thuộc hạ cấp chín bị thương đều vô cùng thấp thỏm, ban đầu có rất nhiều cường giả, bây giờ chỉ còn lại 4 người.
Tổn thất nặng nề!
Dù có là Đế Vực của Hỏa hộ pháp, thì cấp chín cũng không phải cỏ dại, Viêm Hoàng thân phận cao, lần này ra ngoài, hắn dẫn theo gần một phần ba cường giả cấp chín, suýt chút nữa bị giết sạch!
"Vân Sinh!" Thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng Viêm Hoàng, hắn nhìn chằm chằm "Vân Sinh" đang bay về phía Thiên Mộc Lâm xa xa, ánh mắt lạnh lẽo thâm độc vô cùng!
"Đi!" Để lại lời này, Viêm Hoàng quay đầu bỏ đi. Không thể tiếp tục ở lại Thiên Mộc Lâm nữa! Nếu còn ở lại, sẽ càng mất mặt hơn!
Hắn đi, 4 vị thuộc hạ cũng gấp gáp đuổi theo. Ba vị hậu duệ tuyệt đỉnh liếc mắt nhìn "Vân Sinh", cũng không còn muốn ở lại, mau chóng đuổi theo.
Sau khi bay được một lát, trong mắt Viêm Hoàng lộ vẻ oán độc cực rõ ràng, cắn răng nói: "Vân Sinh dám to gan bắt nạt ta, không giết hắn, há có thể bỏ qua!"
Mọi người không dám trả lời hắn.
Viêm Hoàng nổi giận, sau đó lạnh lùng nói: "Về Viêm Quốc, xuất binh, tấn công Thủy Quốc, để những quốc gia lân cận Địa Phi Thần Quốc liên thủ vây quét Địa Phi Thần Quốc!"
"Điện hạ.." Một vị thuộc hạ cấp chín bị thương rất nặng chần chờ nói: "Điện hạ, Địa Phi Chân Quân vẫn còn sống, còn đang ở trong Thần Đình."
"Làm càn!" Viêm Hoàng nổi giận, trong ánh mắt không thể tin nổi của đối phương, trực tiếp bóp nát đầu của hắn.
Người này vốn bị thương rất nặng, sao có thể chống lại nổi, chớp mắt bị bóp nát lực lượng tinh thần. Những người khác nơm nớp lo sợ, cô gái ban nãy thấy thế nhẹ giọng nói: "Viêm Hoàng, bớt giận! Việc đã đến nước này, nổi giận cũng vô dụng, bây giờ gây chiến sẽ rất vô lý, Địa Phi Chân Quân còn đang ở Thần Đình, hộ pháp đại nhân lại.."
Viêm Hoàng lạnh lùng nói: "Địa Phi Chân Quân ở đây thì sao? Chỉ là Chân Thần mà thôi, chẳng lẽ còn có thể chống đối Đế Tôn?"
Hắn vừa nói xong, ba người đều tỏ vẻ kinh ngạc!
Hỏa hộ pháp không vào Thiên Phần sao? Bọn họ cũng từng gặp Hỏa hộ pháp, nhưng cường giả rất thần bí, dù có gặp cũng chẳng làm được gì, trừ phi đối phương ra tay, bị cường giả cùng cấp bắt lấy hơi thở, nếu không, thân phận bên ngoài của Hỏa hộ pháp là gì, không một ai biết.
Bây giờ trong tam giới, còn có Đế Tôn nào khác sao? Bọn họ chăm chú suy nghĩ, bây giờ chỉ có Lôi Đình, Phong Vân, cùng với Minh Vương không biết đã đạt tới Đế Tôn hay chưa mà thôi. Chẳng lẽ còn có Đế Tôn đang ẩn giấu? Bọn họ chỉ dám suy đoán, không dám hỏi kỹ. Nếu Hỏa hộ pháp vẫn còn ở lại, thì đây chính là tin tức rất lớn. Hỏa hộ pháp muốn làm gì?
Viêm Hoàng không nói nhiều nữa, sắc mặt âm lãnh, mau chóng phá không rời đi. Hắn muốn khởi xướng chiến tranh!
Dù bây giờ không giết được Vân Sinh, cũng không thể để hắn sống yên. Ngộ Đạo Nhai sắp mở ra, tuy phụ thân không ở Thần Đình, nhưng phe Hỏa còn một vị Thần Chủ, với thân phận của hắn, hoàn toàn có thể chiếm được vé của đối phương.
"Ngộ Đạo nhai!" Viêm Hoàng bất chấp, sau khi Ngộ Đạo Nhai mở ra, Vân Sinh nhất định sẽ đi, hắn không phải muốn chứng đạo sao?
Khiến hắn thân tử đạo tiêu, để coi hắn chứng đạo thế nào!
Viêm Hoàng không tin ai cũng muốn Vân Sinh trở thành Chân Thần. Mấy năm qua, nội bộ Thần Đình cũng có rất nhiều động tĩnh, đã lâu không có Chân Thần mới sinh ra.
Trong Thiên Mộc Lâm, Phương Bình không quản Viêm Hoàng nghĩ gì, hắn không giết Viêm Hoàng là vì cảm thấy bây giờ giết hắn không có lời. Còn Viêm Hoàng muốn khởi xướng chiến tranh thì... kệ cha hắn! Phương Bình ước gì tà giáo tự đánh nhau đến văng óc luôn, chết càng nhiều càng tốt, tốt nhất bây giờ nên khai chiến luôn. Địa Phi Thần Quốc có bị diệt cũng không liên quan tới hắn.
1723 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận