Toàn Cầu Cao Võ

Chương 692: Đáng tiếc (2)

Vương Kim Dương lui tránh mấy lần, trường đao trong tay vẫn chưa tiếp tục xuất kích.
Dây dưa vài phút, Vương Kim Dương bỗng nhiên vung đao, ánh đao to lớn xuất hiện lần nữa, chém xuống một đao!
"Phụt!"
Máu tươi trong miệng Tần Trạch phun ra, bị đánh bay một đoạn, nhưng lại lần nữa giết trở về.
Vương Kim Dương ho khan một tiếng, lại lần nữa múa đao đánh chém. Liên tiếp như vậy, trên người Tần Trạch xuất hiện nhiều vết đao sâu thấy cả xương, cuối cùng vô lực tái chiến, không thể không rời khỏi võ đài.
...
Liên tiếp đánh bại hai người, Vương Kim Dương kỳ thực đã là cung giương hết đà.
Trên khán đài, Phương Bình khẽ cau mày nói: "Đánh tiếp nữa, sẽ tổn thương căn cơ."
Vương Kim Dương rất mạnh, điểm ấy Phương Bình thừa nhận.
Thực lực của Lý Hàn Tùng không hề yếu hơn Diêu Thành Quân, có lẽ còn mạnh hơn. Đương nhiên, hai người chưa giao thủ, khó nói. Diêu Thành Quân yếu thế hơn Phương Bình, là bởi vì lực lượng tinh thần của anh ta bị khắc chế.
Nhưng nếu gặp phải Lý Hàn Tùng, đó chính là ưu thế lớn, ai thắng ai thua khó nói.
Vương Kim Dương hơi mạnh hơn so với Lý Hàn Tùng một chút, cũng bị thương không nhẹ, gặp phải đấu pháp liều mạng của Tần Trạch, bây giờ mà đánh tiếp nữa, nội phủ sẽ bị thương nghiêm trọng hơn.
Mà Kinh Võ, còn một vị đỉnh cấp bốn!
Dù không mạnh như Tần Trạch, nhưng võ giả đỉnh cấp bốn cũng không dễ đánh bại, nhất là khi Vương Kim Dương đã trọng thương.
Đường Phong khẽ lắc đầu nói: "Có lẽ không muốn gặp phải em. Diêu Thành Quân bị thương, em nhìn có vẻ không bị thương gì nặng. Chiến Diêu Thành Quân còn có hy vọng, thực lực tổng hợp của trường quân đội Đệ Nhất cũng không bằng chúng ta, nhưng chiến chúng ta… khó."
Lần này, nếu thua, Nam Võ sẽ gặp phải Ma Võ. Toàn đội Ma Võ, mấy người Trần Văn Long đều khỏe mạnh không bị thương chút nào, Phương Bình lại thắng được Diêu Thành Quân, Vương Kim Dương sẽ rất khó đánh.
Ngược lại, chiến thắng Kinh Võ, sau đó đánh với trường quân đội Đệ Nhất đánh, có thể còn có hy vọng tiến vào trận chung kết.
Trong lúc Phương Bình và Đường Phong nói chuyện, Vương Kim Dương lựa chọn tiếp tục.
Trận chiến này, đánh càng gian nan.
Vương Kim Dương mấy lần né được công kích của đối phương, chủ yếu chỉ né tránh, nhưng vẫn bị đối phương đánh mấy quyền trúng người, thương thế trước ngực ngày càng nặng.
Cuối cùng, Vương Kim Dương lại lần nữa bạo phát, một đao đánh bại đối phương, trọng thương người thứ ba của Kinh Võ.
"Tiếp..."
Vương Kim Dương còn chưa dứt lời, trên khán đài, thầy hiệu trưởng Nam Võ bỗng nhiên nói: "Từ bỏ!"
Vương Kim Dương nghiêng đầu nhìn lại, hiệu trưởng Nam Võ nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nữa, Vương Kim Dương sẽ lỡ mất thời gian tu luyện hoàng kim, thương thế quá nặng, không phải có thuốc là có thể dễ dàng chữa được. Giống như Bạch Nhược Khê, trước đó thương thế nội phủ quá nặng, phải tịnh dưỡng hơn nửa năm.
Ánh mắt Vương Kim Dương lóe lên một tia giãy dụa rồi biến mất, anh ta không kiên trì nữa, cất bước đi xuống võ đài, nhưng trong lòng thở dài một tiếng.
...
Vương Kim Dương rời khỏi võ đài, Kinh Võ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các ván đấu sau, mọi người hầu như có thể đoán trước được kết quả.
Sự thật cũng không ngoài dự đoán, hai vị cấp bốn cao kỳ đánh một vị cấp bốn sơ đoạn và ba vị cấp ba… mà còn không phải là đỉnh cấp ba, hầu như không xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào.
Mặc dù Lam Vô Phong đánh liều mạng vô cùng, nhưng vẫn không địch lại cường giả cấp bốn cao kỳ, cuối cùng bị một kiếm đâm xuyên cánh tay, chán nản ngã xuống đất.
Còn lại ba người, dù toàn lực chém giết, một người cũng chỉ xuất được mấy chiêu.
Trận cuối cùng của bảng B khiến người ta hơi thổn thức.
Vương Kim Dương đánh bại ba vị cường giả đỉnh cấp bốn, Nam Võ vẫn thua, thực lực tổng hợp của hai bên chênh lệch cực lớn.
Chỉ cần có thêm một người đánh được, cũng không đến nỗi suy tàn như vậy.
Mấy phút sau, trọng tài lớn tiếng nói: "Kinh Đô Võ Đại thắng!"
Học viên Kinh Võ tụ tập bên ngoài sân thể dục cũng không hoan hô.
Trận chiến này đánh đến mức bọn họ hơi lúng túng.
Ma Võ Phương Bình một đánh năm, đánh bại trường quân đội Đệ Nhất.
Trường quân đội Đệ Nhất, có danh tiếng hơn Nam Võ nhiều.
Mà Kinh Võ đánh Nam Võ, ba vị đỉnh cấp bốn đều bị một người đánh bại, cuối cùng, đánh đến người thứ tư mới thắng. Thắng lợi gian khổ, thậm chí còn kém chút thất bại.
Giờ khắc này, nhìn kiểu gì cũng thấy Kinh Võ có vẻ không bằng Ma Võ.
...
"Anh Vương, như vậy, không phải ngày mai thì ngày mốt hai chúng ta sẽ giao thủ rồi."
Đến lúc này, đã xác định Ma Võ chiến Nam Võ, Kinh Võ chiến trường quân đội Đệ Nhất.
Chỉ rút thăm xem ai trước ai sau thôi.
Hai ngày sau, mỗi ngày một trận.
Nói xong, Phương Bình lại hơi nhíu mày, nói: "Thương thế của anh có thể nhanh chóng lành lại được không?"
Sắc mặt Vương Kim Dương lúc này trắng bệch, cười cười nói: "Mỏi mắt chờ là được."
Phương Bình cười cười, vuốt ve thanh đao bên hông, khẽ lắc đầu nói: "Đao này, không hẳn có thể xuất ra."
Vương Kim Dương bị thương không nhẹ, Lý Hàn Tùng cũng tương tự.
Lý Hàn Tùng lại chiến với Diêu Thành Quân, dù cho thắng, cũng chưa chắc còn bao nhiêu sức lực.
Ngược lại, Phương Bình cho đến hiện tại không bị thương nặng, lịch thi đấu chặt chẽ như vậy, không chỉ là so thực lực, mà còn so cả mức độ chịu đựng.
Sức khôi phục của những người này không bằng cậu, đến trận chung kết, không hẳn có thể ra tay toàn lực.
Vương Kim Dương liếc cậu một cái, không nói gì nữa.
...
Thi đấu vòng bảng kết thúc, không cần rút thăm chọn đối thủ. Chỉ rút thăm quyết định thời gian. Bên nào có thêm một ngày khôi phục chính là ưu thế lớn nhất.
Lần này, không ai gian lận. Mấy vị Tông sư cùng nhau tiến lên, dò xét lẫn nhau. Đối với các võ giả thi đấu mà nói, thêm được một ngày có thể khôi phục lại rất nhiều.
Phương Bình và Lý Hàn Tùng lên đài, phụ trách rút thăm, đại diện cho hai đội đứng nhất vòng bảng.
Phương Bình nhìn Lý Hàn Tùng gần như bị hủy dung, không nhịn được nói: "Đội cái khăn trùm đầu lại có được không? Nhìn thấy sợ lắm!"
Lời này vừa nói, xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lại.
Hồ Dũng đang xem náo nhiệt cũng gần như nghiến răng nghiến lợi!
Quả nhiên là cậu!
Hiệu trưởng Hoa Sư vẫn chưa rời đi, các đội thua bây giờ cũng không cần đấu nữa, nhưng vẫn chưa xếp hạng, ông vẫn đang đợi.
Lúc này, hiệu trưởng Hoa Sư cũng thâm sâu nhìn Phương Bình.
Có đôi lúc, một câu nói sẽ khiến người khác phản ứng rất gay gắt!
Chuyện đội khăn trùm đầu, võ giả rất hiếm khi làm.
Nhưng có 1 số người đã quen làm chuyện này.
Một câu nói vô tình của Phương Bình nói rõ cậu không quan tâm điều này, đã quen thuộc lâu rồi.
Phương Bình thấy thế có hơi bất ngờ, nhìn chung quanh một lần, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt quỷ dị, Phương Bình bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt chớp mắt đen lại!
Nhìn cái quái gì!
Mấy người nghĩ gì thế?
Mặt mũi Lý Hàn Tùng đều sắp chẻ làm đôi, tôi bảo anh ta đội cái khăn, cái nón thì làm sao rồi?
Cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh chỉ nhìn thẳng, giả vờ như không biết gì cả.
Phương Bình thầm mắng một câu, thanh giả tự thanh (1), nhìn có được gì mà nhìn, dù sao cũng không phải mình làm.
"Rút thăm!"
Một câu của cường giả Bộ Giáo Dục đã ngắt đi ánh nhìn chăm chú của mọi người, chuyện nhỏ này, tính sau.
Phương Bình không nói nhảm nữa, nhanh nhẹn rút thăm, mở ra nhìn, nhún nhún vai nói: "Ngày kia."
Lão Vương cũng thật may mắn, nếu ngày mai giao thủ, thương thế chưa hẳn đã bình phục được phần nào. Nhưng nếu là ngày kia, dù không khỏi hẳn thì cũng đã khôi phục lại không tệ rồi.
Bọn họ ngày kia mới giao thủ, ngày mai đương nhiên là Lý Hàn Tùng và Diêu Thành Quân rồi.
Lý Hàn Tùng bên cạnh nhìn Phương Bình, lại nhìn Diêu Thành Quân: "Tính sao?"
Diêu Thành Quân trầm giọng nói: "Vì trường học, không phải cá nhân!"
"Cậu đánh với cậu ta rồi, tôi vẫn chưa được đánh đây này."
"Cậu đã thua, có gì khác nhau sao?"
Lý Hàn Tùng nghe vậy chỉ cười một cái tự giễu, cũng phải, thua Vương Kim Dương, vô địch cấp bốn đã trở thành lời nói suông rồi.
Lại nhìn Phương Bình, Lý Hàn Tùng than nhẹ một tiếng, cũng được, đã đến nước này, trường học quan trọng!
Sau một khắc, Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng dùng một viên thuốc, khí thế đột nhiên thay đổi!
Dưới ánh mắt của mọi người, trên đỉnh đầu hai người như ẩn như hiện ba cánh cửa, ba cánh cửa lóe lên rồi biến mất, sau đó, trên người hai người bỗng nhiên hiện ra năm cây cầu thiên địa trong suốt!
Vốn từng cây cầu thiên địa được sắp xếp rõ ràng, bỗng nhiên lúc này dần dung hợp lại!
Mấy vị Tông sư bên cạnh cũng nhanh chóng ra tay, hạt năng lượng từ bốn phía cấp tốc tụ lại!
Trước mặt Tông sư của Kinh Võ và trường quân đội Đệ Nhất đột nhiên xuất hiện vô số Khí Huyết Đan và đá năng lượng, sau đó, dưới tác động ép vỡ của lực lượng tinh thần, vô số lực lượng khí huyết và năng lượng xuất hiện.
---
(1) Thanh giả tự thanh: cây ngay không sợ chết đứng, mình trong sạch thì sớm muộn mọi người cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận