Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1843: Vào Ngự Hải Sơn

Chiến Vương híp mắt nói: "Lần này, hạ Ma Đô địa quật, Ma Võ trấn một quật! Không chỉ một quật, mà còn Giới Vực!
Phương Bình, lần này thời cơ vừa vặn, lão phu đang trấn thủ Ma Đô địa quật!
Đến thời khắc mấu chốt, nếu quả thật có cơ hội, nếu trong Giới Vực còn người sống, hợp tác được thì tốt nhất, không hợp tác được thì... nghĩ cách tiêu diệt đối phương!
Cướp lấy Giới Vực, để một đường lui cho Ma Võ, cũng để một đường lui cho con cháu nhà họ Tưởng ta. Giới Vực, rất nguy hiểm, tuyệt đỉnh đi vào cũng có nguy cơ hy sinh, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đỉnh sẽ không đi vào.
Chẳng qua nếu như có thể lấy được Giới Vực, vậy thì tiến có thể công, lui có thể thủ, có căn cơ lập thân."
Nói đến đây, Chiến Vương mới nói ra mục đích của mình.
Phương Bình hơi bất ngờ, lúc lâu sau mới nói: "Ý của tiền bối là... Chúng ta hợp tác? Không, nhà họ Tưởng và Ma Võ hợp tác?"
Chiến Vương cười tủm tỉm nói: "Không được sao? Lão phu không có tư cách này à? Mọi người đều có tính toán, vậy chúng ta cũng tính toán một chút, tất nhiên Ma Võ trước kia không có tư cách này, cũng không vào được mắt lão phu. Nhưng mà bây giờ… khó nói.
Nhóc con, không chỉ nhà họ Tưởng, còn có nhà họ Tô. Quan hệ giữa ta và Tô lão quỷ coi như không tệ, Tô lão quỷ cũng là cường giả đỉnh cấp trong tuyệt đỉnh, không hề yếu hơn lão phu.
Chúng ta cùng nghĩ cách tạo một đường lui, về chuyện có cần hay không thì tính sau!
Nhưng chúng ta không thể ký thác tất cả hy vọng trên người người khác..."
Dứt lời, Chiến Vương lại nói: "Còn có một điểm, tình hình Giới Vực phức tạp, không chỉ là những lợi ích mà ngươi thấy, những cái đó đều là mặt ngoài. Thật ra… Giới Vực vẫn đang nuôi dưỡng yêu tộc, không phải chỉ riêng những yêu tộc trong nội bộ Giới Vực, mà bao gồm cả những yêu tộc trong Cấm Kỵ Hải."
Chiến Vương nói khẽ: "Hầu hết yêu tộc Giới Vực khi đến cấp 9 đều sẽ tiến vào Cấm Kỵ Hải. Những yêu tộc này, luôn dựa vào năng lượng Giới Vực cung cấp để sinh tồn, bao gồm vật chất bất diệt...
Phương Bình, ngươi thật cho rằng phong cấm năng lượng bên ngoài Giới Vực là chuyện hoàn toàn là ngoài ý muốn sao? Không, có lẽ chính là cố ý!
Ở thời kỳ đặc biệt, bộc phát thủy triều năng lượng nuôi dưỡng những yêu tộc này, trí tuệ yêu tộc Giới Vực và yêu tộc Cấm Kỵ Hải... không cao. Thời khắc mấu chốt, có thể sẽ bị Giới Vực khống chế."
Chiến Vương nghiền ngẫm: "Có lẽ, khi Giới Vực khôi phục, những lão già bên trong xuống núi, có lẽ không có đệ tử môn đồ, nhưng dưới trướng sẽ có một nhóm yêu tộc mạnh mẽ, vậy cũng khó nói!
Còn nữa, ai nói Giới Vực nhất định không có đệ tử môn đồ? Chẳng lẽ mọi người đều đã chết trận? Chưa hẳn!
Ngươi đã đi qua bao nhiêu Giới Vực? Đi vào bao nhiêu khu vực bên trong? Trong hồ bất diệt chỉ có bô lão đang khôi phục thôi sao? Đến lúc đó, nói không chừng sẽ bất ngờ xuất hiện một nhóm cường giả.
Ta nói ra những điều này, là muốn nói với ngươi... khi cần lưu lại biện pháp dự phòng vẫn phải lưu. Đừng để đến cuối cùng, lại thành người cô đơn..."
Phương Bình không nói gì, nhưng trong lòng thì suy nghĩ rất nhiều.
Chiến Vương hôm nay có chút khác với ấn tượng tùy tiện, thẳng thắn trong hắn.
Nhưng để lấy được Giới Vực, có lẽ thật sự cần như vậy.
Giới Vực rất nguy hiểm, nhưng một khi có thể khống chế Giới Vực, đó lại là khu vực an toàn nhất. Ở đó, ngay cả tuyệt đỉnh cũng có nguy cơ mất mạng, thời khắc bình thường, người đến mạnh nhất cũng chỉ là cấp 9.
Nếu quả thật có thể biến Giới Vực thành hoa viên của Ma Võ, có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ.
Phương Bình hoàn toàn không ngờ tới Chiến Vương muốn liên thủ với mình.
Dọc đường, Phương Bình vẫn im lặng.
Chuyện cho tới bây giờ, có một số việc thật ra Phương Bình cũng hiểu.
Mọi người không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Đến tuyệt đỉnh, đều có toan tính riêng.
Khi sắp đến thành Trấn Tinh, Phương Bình mới mở miệng nói: "Tiền bối, việc cấp bách vẫn là nguy cơ địa quật, nếu không giải quyết được những nguy cơ này thì nói gì cũng vô ích."
Sắc mặt Phương Bình nghiêm túc, thậm chí có chút nặng nề, chậm rãi nói: "Ta không quan tâm mọi người mưu tính gì, nếu thật chỉ biết chém giết, thì còn khiến ta khinh thường tuyệt đỉnh.
Nhưng tương lai nhân loại không phải là thứ một vài người có thể quyết định!
Nếu thật xem chúng sinh như con rơi, Phương Bình ta không có thực lực, vậy cũng chỉ có thể nhận mệnh. Chờ khi ta có thực lực, nếu một số người còn muốn xem mọi người như con rơi, đến lúc đó ta cũng sẽ không khách khí."
"Tất nhiên, tiền đề cốt lõi vẫn là chống lại địa quật..."
Chiến Vương khẽ cười nói: "Đây cũng là suy nghĩ chung của mọi người. Mấy người chúng ta thì không nói, nhóc con, ta và ngươi nói Trương Đào âm hiểm, không có nghĩa là hắn không quan tâm nhân loại, nói thật... So với chúng ta, hắn mới là chủ nhân thời đại này.
Hắn được sinh ra cho thời đại này, chúng ta có thể sẽ từ bỏ nhân loại thời đại tân võ, nhưng hắn thì không. Cho nên, nếu ngươi thật muốn lựa chọn, thì Trương Đào đáng tin hơn Lý lão quỷ."
"Cái này ta biết." Phương Bình hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mấy người Trấn Thiên Vương thật không cách nào đánh tan địa quật, hay là không muốn? Nếu là không muốn, vậy trên trăm năm gần đây, rốt cuộc những quân nhân võ giả đó hy sinh có đáng giá hay không?"
Phương Bình ánh mắt phức tạp nói: "Đối với tuyệt đỉnh, trước nay ta luôn cảm thấy, thật ra nhân loại nợ những cường giả tuyệt đỉnh này. Trấn thủ Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, chỉ vì bảo vệ văn minh nhân loại, vĩ đại biết bao, công trạng vĩ đại biết bao.
Nhưng nếu có một ngày, nếu sự thật phơi bày, tuyệt đỉnh tọa trấn Ngự Hải Sơn... có lẽ chỉ là tính toán của bản thân họ, thậm chí là chủ động đưa tới cuộc chiến hai giới… Khi đó, các ngài sẽ không còn là anh hùng nữa, mà là tội nhân."
Giọng điệu Phương Bình cực kỳ phức tạp, lẩm bẩm nói: "Tuyệt đỉnh đều là anh hùng! Tiền bối, đừng tiếp tục phá hoại hình ảnh cường giả tuyệt đỉnh trong mắt ta nữa, ta tình nguyện tin tưởng các ngài là vì bảo vệ nhân loại…
Nếu là bị động, dù các ngài có tính toán, vậy cũng không sao, các ngài vẫn là anh hùng. Nhưng nếu chủ động... chủ động mở ra đường hầm không gian, chủ động dẫn dắt đại chiến hai giới, chủ động gây ra tất cả, vậy các ngài đều là tội nhân, cái gọi là anh hùng chính là chuyện cười.
Những người đang chống lại địa quật, khẳng khái chịu chết đều sẽ trở thành đồ đần.
Đây là chúng ta tuyệt đối không thể tha thứ!
Trăm năm qua, nhiều đời võ giả, từng vị quân nhân, khẳng khái chịu chết, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, kết quả đây đều là tính toán của anh hùng trong mắt chúng ta, bởi vì lợi ích cá nhân…
Không thấy có lỗi với họ sao? Không thấy có lỗi với những người đang nhiệt huyết chiến đấu ở tiền tuyến sao?
Tại sao? Vì thành hoàng? Vì thống nhất hai giới?
Nực cười!
Ta thà rằng đây là một cuộc chiến chống kẻ địch xâm lược, là cuộc chiến lâu dài qua nhiều đời, cũng không muốn tin đây là một âm mưu, từ đầu đến cuối, chúng ta đều là quân cờ trong tay một số người.
Chúng ta không muốn tin, cũng không có cách nào chấp nhận, nếu thực như thế, đến ngày đó, nếu Phương mỗ có thực lực, ta chắc chắn sẽ không tha cho những người này.
Lấy hàng tỷ chúng sinh làm quân cờ, làm kiến hôi... Buồn cười, không ai có quyền như thế, hoàng giả cũng không được."
Chiến Vương bật cười lớn nói: "Ta cũng không ở trong đó, nhóc con, ta thật sự vì nhân loại đổ máu vô số năm, tên nhóc nhà ngươi vẫn nên kiềm chế một chút mới được, không chừng ngươi chính là một trong những người chơi cờ đấy.
Đừng thấy hiện tại ngươi hoàn toàn không biết gì cả, tương lai khó mà nói.
Người bỗng nhiên nổi lên tại thời khắc đại chiến hai giới, rất có thể chính là sự sắp xếp của một số người, thậm chí là sắp xếp của chính ngươi. Đến lúc đó... trước tiên ngươi hãy chém bản thân rồi nói."
Phương Bình trợn trừng mắt, bất đắc dĩ nói: "Nếu ta thật sự kẻ đứng sau tất cả âm mưu thì cũng không liên quan gì tới ta, ta là Phương Bình, chuyện của người khác không liên quan gì tới ta, dù có là kiếp trước của ta thì cũng vậy.
Cùng lắm thì, ta giết chết kiếp trước, xóa bỏ tất cả ấn ký có liên quan đến ta. Ta chiến đấu vì nhân loại, ta đổ máu vì nhân loại, cho nên ta là anh hùng, cũng không phải là kẻ chủ mưu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận