Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1935: Hợp Binh (3)

Lần này, Giảo tiêu diệt sa mạc Vạn Nghĩ rất dễ dàng.
Mấy trăm yêu tộc vây giết ba con kiến lớn, sau đó lại vây giết hai con kiến cấp chín còn lại, trận này đánh dễ như ăn bánh. Giới Vực cũng không tổn thất quá nhiều yêu tộc, chỉ chết mất ba mươi con yêu tộc cấp bảy, cộng thêm bốn, năm con yêu tộc cấp tám mà thôi.
Nghĩ tới đây, kim thân của Giảo bỗng nhiên ảm đạm hẳn, vốn dĩ nó đang rất vênh váo, sau một khắc lại trở nên ủ rũ vô cùng, trông như con chó con vừa rớt vào trong vũng bùn, vô cùng chật vật, kim thân còn xuất hiện vài vết xước.
Ta đánh cực lắm, bị thương nặng lắm luôn!
"..."
Xa xa, đám người Phương Bình thấy thế cũng dại ra. Cái này... đây là tình huống gì?
Đám người Trần Diệu Tổ không hiểu Giảo, thật sự nghĩ là nó bị thương nặng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng Phương Bình hiểu nó nhất luôn!
Lúc trước ở thành Thiên Môn, con chó này cũng giả vờ thảm thương như thế!
Dù sao có đồ ngon thì nó chạy tới, cũng không thèm quan tâm mặt mũi, nếu không có đồ ngon, nó còn lâu mới vác xác đến.
Phương Bình không thèm để ý đến nó, lực lượng tinh thần bạo phát đến cực hạn, quát to: "Chúng ta đánh giết mấy chục cường giả cấp chín, bây giờ vùng cấm đang cử cứu viện đến, viện quân của chúng ta cần thêm thời gian mới có thể đến kịp!
Nếu không muốn bị cường giả vùng cấm tiêu diệt, các ngươi phải mau chóng tụ hợp với chúng ta, ngươi thật sự cho rằng tiêu diệt sa mạc Vạn Nghĩ xong, đám người kia sẽ bỏ qua ngươi sao? Các ngươi chắc chắn phải chết, lựa chọn thế nào, tự ngươi cân nhắc!"
Phương Bình căn bản không lo chúng nó không đến, chỉ cần Phương Bình rời khỏi phía tây, đám người kia chắc chắn sẽ lao tới xử lý Giảo ngay. Giảo đã ra tay, bây giờ không còn là chuyện tiêu diệt sa mạc Vạn Nghĩ nữa, mà là chúng nó đã hoàn toàn đứng về phía nhân loại.
Phản đồ như thế càng khiến bọn họ hận hơn!
Giảo hơi chậm lại, lời này... hình như cũng không khó giải quyết lắm. Trừ phi...
Nó còn chưa nghĩ xong thì Phương Bình đã biết nó đang nghĩ gì, lần thứ hai quát to: "Bây giờ ngươi muốn lui về Giới Vực cũng đã chậm! Lần này vực Nam Thất hội tụ hơn trăm cấp chín, nếu chúng ta thua, Giới Vực cũng không còn là thiên đường nữa! Đến lúc đó, cấp chín sẽ tiến vào Giới Vực, các ngươi không trốn được!"
Chân Vương không thể vào Giới Vực, cấp chín thì không bị hạn chế nhiều như vậy.
Giảo chớp chớp đôi mắt to, mình lên nhầm thuyền giặc rồi sao? Hình như là vậy đó!
Nếu bây giờ mình rút lui, đám người đầu bếp thua, thì mình sẽ thảm hơn chữ thảm nữa. Nếu không lui, nó sẽ phải đánh nhau với rất nhiều cấp chín.
Hiện tại, hai bên cũng đã rất gần nhau rồi.
Giảo có chút buồn phiền, đầu bếp đã nói là thắng chắc, thật ra thì hắn cũng đã thắng, giết chết những cường giả bản địa vực Nam Thất chỉ trong chớp mắt. Nhưng Giảo không ngờ là vùng cấm lại cử nhiều viện quân đến như thế.
Đánh tới mức này, nó cũng có chút bất đắc dĩ. Nó không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay giết kiến lớn, đám người kia sẽ không buông tha cho nó.
"Gào!" Giảo đột nhiên gào thét một tiếng, sau một khắc, đám yêu tộc còn đang bận thôn phệ thi thể yêu thú trong sa mạc Vạn Nghĩ đã dồn dập bay lên trời. Bây giờ, yêu tộc cấp bảy đã không còn đủ trăm người, yêu tộc cấp tám cũng ít hơn.
Phương Bình thấy thế, lại lần nữa hô to: "Hai cấm địa yêu tộc đã hủy diệt! Giảo huynh, cường giả tuyệt đỉnh của nhân loại, Trấn Thiên Vương, Võ Vương, Chiến Vương, Minh Vương... quyết định sắc phong ngươi làm Yêu Vương của vực Nam Thất!
Sau khi trận chiến này kết thúc, ngươi sẽ là Yêu Vương của vực Nam Thất, nhân loại quản người, Yêu Vương quản yêu, không xâm phạm lẫn nhau!"
Yêu Vương! Do chư vương sắc phong!
Giảo lại tiếp tục chớp mắt, cảm thấy mình thật là ngầu.
Yêu Vương do chư vương sắc phong? Sao có cảm giác mình giống chủ nhân vương đình ấy nhỉ? Thế nghĩa là mình sẽ là Yêu Vương tối cao bên dưới chư vương sao?
Giờ khắc này, đám yêu tộc của Giới Vực cũng thay nhau rít gào, có chút kích động và hưng phấn.
Mặc kệ là đối với người hay yêu, cường giả Chân Vương đều là chí cao vô thượng.
Bây giờ, Phương Bình mang đến sắc phong của chư vương nhân loại, tuy không phải là chư vương địa quật, những cũng gần như vậy. Kim Giác Thú Vương lại được chư vương sắc phong, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra ở vực Nam Thất.
Ngay lúc đó, trong tay Phương Bình xuất hiện một tấm lệnh bài, hắn ném tới, quát to: "Giảo Vương có đồng ý nhận lệnh? Lệnh này chính là Trấn Thiên Lệnh, chính là lệnh bài của trấn Thiên Vương – tuyệt đỉnh số một nhân loại! Trấn Thiên Vương từng chém giết rất nhiều cường giả Chân Vương, là tuyệt đối vô địch! Nếu nhận, Giảo Vương sẽ là Yêu Chủ vực Nam Thất, có thể tự do đến thế giới nhân loại!"
Phương Bình cũng không nói không nhận thì sẽ thế nào, nhưng đám yêu tộc cũng đã sửng sốt vô cùng.
Chân Vương mạnh nhất của nhân loại, người có thể chém giết nhiều vị Chân Vương. Phục Sinh Chi Địa có thể đối kháng với Thần Lục chính là nhờ những cường giả tuyệt đỉnh này.
Nếu không nhận lệnh này thì… lớn chuyện, thế là không nể mặt Chân Vương nhân loại. Giảo cũng rất bất đắc dĩ, đầu bếp cũng ném tới chỗ nó rồi, có nên nhận hay không đây.
Nếu không nhận... thì cũng không hay. Nếu nhận, đầu bếp sẽ muốn mình làm cu li, bản vương cũng không ngốc. Thôi vậy, để những con yêu ngu ngốc khác làm cũng được, bản vương là vương giả, chỉ cần chỉ huy thôi.
Giảo không nói nhảm nữa, rất nhanh, nó hút lệnh bài vào không trung, cũng không biết là có phải bị nó nuốt vào trong bụng rồi hay không.
"Bái kiến Giảo Vương!" Chư yêu dồn dập nằm sấp xuống.
Chư vương sắc phong, danh chính ngôn thuận.
Phương Bình đã nói "Giảo Vương", nghĩa là "Kim Giác Thú Vương" đã là quá khứ, từ nay về sau, nó chính là "Giảo Vương", đây là phong hào mà nhân loại dùng để gọi yêu vương.
Đám yêu tộc thì bận bái kiến, Tưởng Nguyên Hoa lại truyền âm cho Lý Tân Dân, dò hỏi: “Lão tổ nhà ngươi có Trấn Thiên Lệnh sao?"
Lý Tân Dân chính là gia chủ Lý gia ở thành Trấn Tinh, hắn im lặng rất lâu mới nói: "Lão tổ có lệnh bài, cũng không phải là Trấn Thiên Lệnh gì, nhưng hình như đúng là đồ của lão tổ, còn chuyện lão tổ sắc phong thì... Lão tổ đã rất lâu rồi không có trở về, làm gì có thời gian làm chuyện này."
Đừng đùa, người nhà họ Lý cũng không gặp Trấn Thiên Vương mấy chục năm rồi. Lão tổ làm gì có thời gian rảnh rỗi sắc phong một con yêu tộc ngoại vực làm Yêu Vương chứ, Phương Bình đúng là rất giỏi lừa gạt đám yêu thú này.
Phương Bình mặc kệ bọn họ, tính toán một hồi, hắn, lão Lý, cộng thêm 5 vị Yêu Vương mới tới, nhân loại đã tụ tập được 29 vị cấp chín, Trịnh Đào cũng đang nhanh chóng khôi phục.
"Ta và Lý lão sư sẽ ẩn nấp qua đó, các vị cẩn thận!"
Hắn mới vừa nói xong, Trương Vệ Vũ bỗng nhiên nói: "Ta, Trần lão, Ngô Xuyên, Ngô Khuê Sơn sẽ hành động riêng! Bốn người chúng ta liên thủ lại, chắc chắn mạnh hơn bộ ba của Thiên Thực vương đình năm đó, hoàn toàn có thể đánh được với tuyệt đỉnh mới lên cấp! Bọn họ hành động cùng nhau, chúng ta sẽ đi săn những cường giả!"
Bốn đại cường giả đều đã đi được một đoạn rất dài trên con đường bản nguyên, trận chiến này, có lẽ bọn họ đều có hy vọng bước vào tuyệt đỉnh. Bốn người liên thủ, mạnh hơn ba người Lê Chử năm đó nhiều, là vô địch dưới tuyệt đỉnh!
Mười vị, tám vị cấp chín, căn bản không làm gì được bọn họ. Phương Bình cân nhắc một hồi, nhanh chóng gật đầu, sau đó xoay người bàn giao hành động với Giảo, mang theo lão Lý nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Phương Bình và lão Lý đi làm sát thủ!
Náo loạn đội ngũ mấy chục cấp chín kia giống như hắn đã từng đối phó với đám người Phong Diệt Sinh ở Vương Chiến Chi Địa, đánh bọn họ tan tác thành từng mảnh!
Hắn vừa đi, đám người Trương Vệ Vũ đã nhanh chóng thu lại hơi thở, giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, chạy về phía bên kia.
Bốn cường giả liên thủ, chỉ cần nhân số của đối phương ít hơn 5 người, bọn họ có thể nhanh chóng đả bại bọn họ, từng bước xâm chiếm đối phương, sau đó tiêu diệt bọn họ.
Chỉ là không biết lần này địa quật có cử cường giả thần tướng trên bảng xếp hạng tới hay không. Cường giả thần tướng trong bảng thực sự rất mạnh, không thể khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận