Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2828: Phe Phong Thiên

Cấm Kỵ Hải, rộng lớn vô biên, bất kể đi bao xa, đều nhìn không thấy điểm cuối.
Ba mươi ba tiên đảo, được xưng là thế lực cai trị vùng biển, nhưng mà, tiên đảo xa nhất trong ba mươi ba đảo cách bờ biển không tới 500 ngàn dặm Nghe thì thấy rất xa, nhưng đối với cường giả mà nói, cường giả cấp Đế đã có thể ung dung xé rách không gian, một bước ngàn dặm. Mấy trăm ngàn dặm, nếu mặc kệ tiêu hao, thì sẽ đến nơi rất nhanh.
Thánh Nhân, Thiên Vương đi đường càng nhanh hơn.
Có người từng đi vào sâu trong biển, nhưng nơi đó nguy hiểm không gì sánh được, càng vào sâu, càng khó nhìn thấy biên giới.
Đúng vào ngày Miêu Thụ trở về, ngày địa quật tái xây dựng Thiên Đình.
Ở sâu trong biển, trên một hòn đảo không khác nào tiên cảnh ẩn hiện trong biển.
Trên tiên đảo, hoa thơm, chim hót. Chim bay thú chạy tự do tự tại trên đảo.
Trong tiên đảo to lớn, thường xuyên nhìn thấy một số người phi thiên độn địa, trông như thần tiên, sống rất tiêu dao tự tại.
Đó là một tiên đảo hải ngoại không ai phát hiện, một tiên đảo không thuộc ba mươi ba tiên đảo. Chính giữa hòn đảo là một nơi sắc màu rực rỡ, đình đài lầu các, nước chảy cầu nhỏ, cá bơi trong nước, rất tự tại.
Nhàn nhã!
Gió vờn quanh hồ gợi lên sóng nước dập dờn, ở một lầu các gần đó, một người đàn ông đang cầm cần câu ngồi câu cá.
Phía sau là hai cô gái trẻ, một người cầm quạt quạt nhẹ, một người đang pha trà, hương trà nồng nàn.
Người đàn ông mỉm cười, nhìn mặt nước, bỗng tay cầm cần câu hất nhẹ, ngay lập tức, một con cá vàng nhỏ bị câu lên.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
"Bái kiến công tử!"
Hai vị thị nữ hơi khom người chào hỏi, người đến là thanh niên, nhìn có vẻ không lớn tuổi, gương mặt có chút kiêu ngạo, trẻ tuổi, trẻ thật, không phải mấy lão giả cố gắng duy trì tướng mạo trẻ trung.
"Sư tôn!"
Thanh niên vừa tới gọi một tiếng, cung kính đứng sau lưng người đàn ông câu cá.
Người đàn ông câu cá cũng không đáp lời, thu cần câu lại, gỡ cá vàng nhỏ thả vào giỏ trúc bên cạnh. Làm xong tất cả thứ này, lúc này mới quay đầu lại cười nói: "Vẫn Diệt đến rồi, ngồi đi."
Người đàn ông câu cá nói xong, lại cười nói: "Ngươi có lộc ăn, ta vừa mới câu được một con Linh Long Ngư, lát nữa vi sư đích thân xuống bếp, đảm bảo ngươi ăn no nê"
Thanh niên vội vàng cười nói: "Sư tôn đích thân xuống bếp, đồ nhi đúng là có lộc ăn, đã rất lâu sư tôn không xuống bếp rồi"
Người đàn ông câu cá nở nụ cười, bắt chuyện ngồi xuống, thị nữ bắt đầu châm trà.
Hương trà lan tỏa nồng nàn!
Linh khí bao phủ, không trung hình thành một vòng xoáy linh khí nho nhỏ, người đàn ông câu cá hơi nhíu mày, thị nữ châm trà khẽ biến sắc, thanh niên tên Vẫn Diệt thấy thế, vội vàng nói: "Để đồ nhi làm!"
Dứt lời, hắn đứng dậy, đích thân châm trà cho người đàn ông câu cá.
Lần này, vòng xoáy linh khí trong không trung tiêu tan, hương trà không bị bay ra ngoài, linh khí được thu gọn vào bên trong chén trà, nước trà vàng óng, nhìn như nước trà bình thường.
Người đàn ông câu cá khẽ gật đầu, cười nói: "Không tệ! Uống trà cũng là một cách tu luyện! Con đường tu luyện thiên biến vạn hóa, trăm sông đổ về một biển!"
"Cảnh giới mạnh yếu, không quan trọng"
"Đối với người tu luyện mà nói, sức mạnh, nhục thân, linh thức là cơ bản.
"Sau cơ bản, điều quan trọng thứ nhất là khả năng khống chế sức mạnh"
"Thứ hai là công pháp"
"Thứ ba là binh khí, trang bị"
"Thứ tư là kinh nghiệm chiến đấu, dũng cảm, mưu kế...
Người đàn ông câu cả vẫn tươi cười: "Vẫn Diệt, trong lúc châm trà, sức mạnh không tiết ra ngoài, linh khí của linh trà được khống chế trong chén trà. Xét về khả năng khống chế sức mạnh, đã đủ để xuất sư Vẫn Diệt khiêm tốn nói: "Sư tôn quá khen! Đồ nhi còn có rất nhiều thiếu sót"
"Cũng không tệ"
Người đàn ông câu cá nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó khẽ xua tay, hai vị thị nữ khom người lui ra, bước đi mềm mại, không phát ra âm thanh.
Chờ họ rời đi, người đàn ông câu cá cười nhạt: "Thế đời tranh đua, người người đều tranh! Nhân Gian đang tranh, Địa Giới cũng đang tranh, không ai không tranh! Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi"
"Tám ngàn năm.." Người đàn ông câu cá khẽ than một tiếng, thổn thức, ánh mắt tang thương, chậm rãi nói: "Nên đến lúc kết thúc rồi!"
Vẫn Diệt chăm chú lắng nghe, thấy người đàn ông không nói, lúc này mới khẽ hỏi: "Sư tôn, lần này là đại thế thật sao?"
"Đúng" Người đàn ông câu cá đứng dậy, nhìn về bên ngoài đảo, lẩm bẩm: "Mỗi lần đều có cảm giác đại thế giáng lâm! Thời đại hỗn loạn, Loạn Thiên Vương xuất thế, ta cho rằng đại thế đến!
"Thời kỳ thần triều Yêu Hoàng, thần triều thống nhất, ta cũng nghĩ đại thế sắp đến!"
"Lúc các nhà đua nhau phát triển, ta lại tưởng đại thế sắp giáng lâm!"
"Nhưng đều sai rồi!" Người đàn ông thổn thức lắc đầu: "Mấy lần đó đều có người nổi lên, nhưng mà... Không đến mức đó! Lần này thì khác! Nên xuất hiện đều xuất hiện rồi!"
Người đàn ông khẽ cười nói: "Trấn Thiên Vương ẩn nấp nhiều năm, Hồng Vũ ẩn thân nhiều năm, Thiên Cẩu đã chết, Thạch Phá năm xưa ngã xuống, cường giả chí tôn kiêm tổng quản Miêu Cung đã chết trước khi Thiên Giới tan vỡ, Lê Chử ẩn giấu thực lực, Mạc Vấn Kiếm ẩn thân tại Nhân Gian... Trừ bọn họ, còn có chuyển thế của bốn Đế, Võ Vương Trương Đào của Nhân Gian, Nhân Vương Phương Bình hiện tại, Thương Miêu - con cưng của trời..."
Liệt kê tên từng người, người đàn ông cảm khái: "Bản nguyên Tam Giới đã mở ra, tinh hoa đều ở thời đại này! Lần này mà còn không phải đại thế, thì không có lần sau! Đời này, chắc chắn có người thành Hoàng, thậm chí là... Mở ra đạo mới!"
Bốn chữ cuối cùng, hư không rung động!
Vẫn Diệt khó khăn nuốt nước miếng Mở ra đạo mới!
Ba mươi ngàn năm trước, con đường bản nguyên xuất hiện, kết thúc thời đại Sơ Võ, con đường bản nguyên trở thành đạo duy nhất của thời đại này!
Mọi người đều đi bản nguyên!
Con đường bản nguyên trở thành đạo duy nhất, đạo mạnh nhất của Tam Giới, người người đều muốn chứng đạo bản nguyên.
Nhưng nay sư tôn lại nói, có lẽ sẽ có người mở ra đạo mới!
Đạo sau mạnh hơn đạo trước!
Nếu bản nguyên không mạnh hơn sơ võ, bản nguyên cũng sẽ không thể thay thế được sơ võ, trở thành đạo duy nhất Tam Giới, càng sẽ không có chín Hoàng bốn Đế.
Nhưng mà, từ sau ba mươi ngàn năm trước, đại đạo mở ra, đến hơn hai mươi ngàn năm trước, chín Hoàng bốn Đế chứng đạo, sau đó, bình yên hơn mười ngàn năm, Tam Giới không có thêm Hoàng Giả. Tám ngàn năm trước, Thiên Giới tan vỡ, lúc này mới mở ra một chương mới, Tam Giới luân chuyển giữa thịnh và suy, tiến vào cục diện các cường giả hỗn chiến.
"Sư tôn... Thật sự có đạo khác mạnh hơn so với con đường bản nguyên sao?" Vẫn Diệt khó khăn lên tiếng: "Đại đạo bản nguyên đến nay vẫn chưa đến điểm cuối, đồ nhi cảm thấy đại đạo bản nguyên đã rất mạnh, đạo mới mạnh hơn cả bản nguyên có thật sự tồn tại?"
"Sự do người làm" Người đàn ông câu cá khẽ cười: "Thời sơ võ, cũng không ai cảm thấy có con đường mạnh hơn sơ võ. Những lãnh tụ sơ võ kia, ai mà không phải là thiên kiêu?"
"Nhưng sơ võ tiến vào thời kỳ luân chuyển thịnh suy của Tam Giới, quần hùng tranh bá, một số nhân tài mới xuất hiện, đánh bại lãnh tụ sơ võ! Sơ võ sa sút, trở thành quá khứ."
Người đàn ông cảm khái: "Thời đại đó, chín Hoàng vẫn còn trẻ, chinh chiến tứ phương, đánh bại sơ võ, chứng đạo Hoàng Giả!
Thần Hoàng đánh bại Võ Thần Sơ Võ, chứng đạo Hoàng Giả ở Địa Giới!
Đông Hoàng đánh bại Kiếm Thần Sơ Võ, chặt đứt Sơ Võ Kiếm, Kiếm thần kiếm hủy nhân vong, Đông Hoàng chứng đạo ở Biển Khổ!
Nhân Hoàng đánh bại Đạo Thần Sơ Võ, chứng đạo ở Nhân Gian!
Địa Hoàng.."
Người đàn ông tự thuật cuộc chiến chứng đạo của từng vị Hoàng Giả, càng thêm cảm thán: "Đầu tiên là có chín Hoàng chứng đạo, sau lại có Đấu Thiên Đế quật khởi ở đại lục Sơ Võ, sau khi luyện thành kim thân, chuyển hướng tu bản nguyên, muốn trở thành bá chủ chứng đạo sơ võ thứ hai!
Đáng tiếc... Cuối cùng không thể thành người thứ hai..."
Vẫn Diệt ngóng trông, nhẹ giọng nói: "Những Hoàng Giả và Cực Đạo Thiên Đế này quả nhiên đều là người xuất chúng...
"Sai rồi!" Người đàn ông lắc đầu: "Bọn họ là nhân tài, là thiên kiêu, nhưng còn tùy số mệnh nữa! Loạn Thiên Vương, Hồng Vũ, Lê Chử, Trấn Thiên Vương... Những người này thật sự không bằng bọn họ sao? Chưa chắc!
Nhưng bọn họ có chứng đạo thành Hoàng không? Chứng đạo Cực Đạo không?
Không có!"
Người đàn ông tự hỏi tự đáp, thở dài: "Bởi vì không phải thời của họ! Thời cơ không tới, những người này đều không thể chứng đạo thành công, cho nên bọn họ ẩn núp, bọn họ chờ đợi, chờ đợi một thời cơ, chờ đợi một cuộc chiến đại đạo!
Chín Hoàng bốn Đế có thể chứng đạo ở thời kỳ đó, vậy lần sau... Cũng có người có thể chứng đạo!"1804 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận