Toàn Cầu Cao Võ

Chương 964: Hỏi

Phương Bình cười: "Vì ngươi có tiền, kẻ ngốc lắm tiền, lừa gạt ngươi nhiều đến mức ta cũng không nỡ làm tiếp…”
Trần Vân Hi bật cười, lập tức lấp liếm nói: “Ta không ngốc!”
Phương Bình cười nói: “Được, ngươi nói ngươi không ngốc, vậy ta xem như ngươi không ngốc.”
Nói xong, Phương Bình tiếp tục nói: “Ta là người theo chủ nghĩa duy vật, thứ ta quan tâm hơn là lợi ích trên bản chất, chứ không phải thể diện nhất thời.
Thể diện có thể ăn được không?
Thể diện có thể khiến ta mạnh hơn không?
Bản thân mạnh mẽ mới có thể diện chứ không phải có thể diện mới mạnh, hiểu không?”
Trần Vân Hi nghe một hồi, nhếch miệng nói: “Nói chung, vẫn cảm thấy không thoải mái… Chính là cảm thấy không đáng, Phương Bình, hay là đợi chúng ta trở nên mạnh rồi, đánh bọn họ một trận đi?”
Phương Bình đau đầu, sao ngươi lại có ý nghĩ này chứ?
Trần Vân Hi suy nghĩ một chút lại nói: “Hay là… Đợi bọn họ đi rồi, chúng ra âm thầm ở giữa đường đánh bọn họ một trận?”
“Vân Hi, thế giới quan của ngươi có vấn đề!”
Phương Bình tận tình khuyên bảo: “Người ta đắc tội với chúng ta ư? Tới Ma Võ một chuyến mà mất năm thanh thần binh, người ta vẫn chưa đánh chúng ta đấy, sao ngươi phải đánh bọn họ?”
“Thể diện của ngươi đáng giá năm thanh thần binh, nhiêu đó còn không đủ nữa sao!”
Trần Vân Hi nghiêm túc, dù sao, cô cảm thấy chính là như vậy.
Phương Bình vô cùng đau đầu, nhận thức của cô gái này thật đáng sợ!
Nếu Phương Bình có thể diện lớn như vậy thì ngày ngày có thể dựa vào mặt mũi ăn cơm rồi, ăn một bữa năm thanh thần binh… cho ngươi đá ta mấy cước cũng không thành vấn đề.
Cùng với mệt mỏi, Phương Bình bất lực nói: “Người ta là mười võ giả cấp sáu, còn có cấp tám bảo vệ, đánh không nổi.”
“Vậy thì sau này đánh bọn họ một trận!"
Trần Vân Hi vẫn kiên trì, suy nghĩ một lát nói: “Vậy ta đi tu luyện đây, sắp đến cấp bốn trung kỳ rồi, đợi một ngày nào đó thực lực mạnh hơn bọn họ, ta giúp ngươi đánh bọn họ!”
Phương Bình cũng không biết nên có biểu cảm gì, xoa hai bên má, dở khóc dở cười nói: “Được, vậy ta đợi ngươi đánh bọn họ, sau đó vỗ tay cổ vũ ngươi.”
Trần Vân Hi gật đầu mạnh mẽ, sau đó kiên định rời đi, cô phải đi tu luyện rồi.
Ăn mấy quả Bách Thối, cô không những rèn luyện được một bộ phận ngũ tạng, mà mục tiêu dựng năm cây cầu thiên địa, cô đã dựng được bốn cây rồi, chỉ thiếu một cây cầu cuối cùng là có thể bước vào cấp bốn trung kỳ rồi.
Đến cấp bốn trung kỳ, nhờ có quả Bách Thối trước đó giúp tu luyện nội phủ, tốc độ tu luyện đến cấp bốn cao kỳ sẽ nhanh hơn một chút.
Hơn nữa Trần Vân Hi còn đặc biệt gọi điện cho Trần Diệu Đình, cháu gái yêu của ông muốn thật nhiều quả Bách Thối. Còn về chuyện ông lấy được bằng cách nào…Tạm thời Trần Vân Hi cũng không nghĩ đến.
Dù sao hai ngày qua, trong lòng cô rất khó chịu, luôn cảm thấy Phương Bình bị người ta bắt nạt, còn về chuyện Phương Bình lừa gạt nhà người ta lấy năm thanh thần binh, cô gái này hoàn toàn quên mất.

Trần Vân Hi sục sôi ý chí chiến đấu đi tu luyện, Phương Bình cũng chuẩn bị đi làm chuyện quan trọng.
Hắn không có quá nhiều thời gian làm thân với đám người Tưởng Siêu, chuyện cần hỏi hiện tại có thể đi hỏi rồi.
Đối phương không định nói, hắn cũng không có cách, cùng lắm thì không nghe ngóng thôi.

Nhà ăn Ma Võ, tầng hai.
Hôm nay, Tần Phượng Thanh mời khách.
Tên này hôm này chỉ mời hai người, Tưởng Siêu và Tô Tử Tố.
Phương Bình chỉ là người tiếp khách, Tần Phượng Thanh mới là nhân vật chính.
Hai ngày này, Phương Bình bận, Tần Phượng Thanh cũng bận.
Quả năng lượng của Tưởng Siêu và Tô Tử Tố đều bị hắn lừa hết, ăn hết quả năng lượng nhà người ta, tên này còn tìm Phương Bình lấy ít tiền, dẫn tên mập họ Tưởng tham ăn tục uống một bữa, khiến Tưởng Siêu vô cùng vui vẻ, cũng không suy nghĩ một quả năng lượng có thể ăn được mấy chục bữa.
Phòng bao lầu hai.
Tần Phượng Thanh hào phóng nói: “Hôm nay mời mọi người ăn ít đồ ngon, thịt chó yêu thú cấp bảy! Cái này là ta đích thân đi địa quật mang về, tuyệt đối là thịt tươi…”
“Đầu trọc, vẫn còn khoác lác sao?”
Hai ngày nay, Tưởng Siêu và hắn xem như là đã thân thiết theo kiểu bạn bè không đàng hoàng, nghe được câu này, Tưởng Siêu khinh thường nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự không biết gì sao? Cái con yêu thú của Ma Võ các cậu là do Phương Bình mang về đúng không!”
Tần Phượng Thanh trừng mắt nhìn Phương Bình một cái, tùy tiện nói: “Ngươi thì biết cái khỉ gì, ngươi hỏi Phương Bình xem có phải ta là người dẫn mọi người đi diệt yêu thú hay không?”
Hắn là người dẫn đường, còn về chuyện có phải hắn ra tay kết liễu yêu thú hay không, không quan trọng.
Tưởng Siêu tiếp tục khinh thường, có điều lại hơi thèm ăn nói: “Bớt nói nhảm, lên món đi! Yêu thú cấp bảy… Ta cũng chưa được ăn mấy lần.”
Ăn thì cũng ăn rồi, nhưng thành Trấn Tinh cũng không diệt quá nhiều yêu thú.
Mấy vị lão tổ tông mấy năm mới về một lần, chỉ trông chờ vào lão tổ tông diệt yêu thú mang về ăn, nhất định không nhiều.
Còn về những người khác, có từng diệt yêu thú, nhưng số lần mang về cũng không nhiều.
Phương Bình nghe vậy cười nói: “Tưởng sư huynh, nói như vậy, cường giả thành Trấn Tinh cũng sẽ vào địa quật đi săn sao?”
Tưởng Siêu không lên tiếng, chờ một lúc, đến khi thịt chó mang lên, nhanh chóng ăn một miếng, vẻ mặt mãn nguyện.
Bên cạnh, Tô Tử Tố cũng gắp một miếng ăn, thấy Phương Bình cười tủm tỉm nhìn cô, cô hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Chuyện đó… Lý gia gia nói không được tùy tiện kể chuyện của thành Trấn Tinh.”
Lúc này Tưởng Siêu cũng cười ha ha nói: “Phương Bình, mấy ngày này bọn ta cũng hiểu được chuyện của ngươi… Dù sao… Dù sao bọn ta đại khái cũng đoán được một vài chuyện, có điều nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa, coi như trải đời lấy kinh nghiệm.
Chẳng qua có một vài chuyện không phải bọn ta không nói, mà thật sự không thể nói.”
Phương Bình cũng không để ý, đoán được cái gì, không gì ngoài chuyện cá cược, Tần Phượng Thanh là tên quỷ nghèo kiết xác, nghe ngóng một chút liền biết hắn không moi ra nổi 50 tỷ.
Nghe Tưởng Siêu nói như vậy, Phương Bình cười nói: “Tưởng huynh, ngươi cảm thấy Phương Bình ta là người trong tà giáo sao?”
“Đương nhiên không phải!”
“Ta có phải là võ giả địa quật không?”
“Sao có thể!”
“Nếu đã như vậy, ta hỏi ngươi thêm một câu nữa, Phương Bình ta so với thiên tài thành Trấn Tinh thế nào?”
Tưởng Siêu nhức đầu, nhạt nhẽo nói: “Cái đó… Rất giỏi, nghe nói ngươi đã ngưng luyện kim cốt rồi, lực lượng tinh thần cũng rất mạnh, nói không chừng có thể bước vào cấp bảy sớm hơn bọn Lý Phi.”
Phương Bình cười nhạt nói: “Hiện tại tình hình địa quật càng lúc càng xấu, những người khác có lẽ không có tư cách biết những điều này, Phương Bình ta tự nhận mình vẫn là có tư cách biết những chuyện này, cũng có năng lực quyết đoán gánh vác tất cả điều này!
Mục đích của Thành Trấn Tinh không phải là muốn giấu giếm bí mật. Mà là lo lắng sẽ tạo thành khủng hoảng, hoặc nếu để cho những người không có năng lực biết những thứ này, sẽ sinh ra những võ giả tuyệt vọng.
Ta nói như vậy Tưởng huynh đồng ý không?”
Tưởng Siêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Nếu đã như vậy, ta muốn hiểu thêm nhiều thứ, cống hiến thêm vì nhân loại, vì Hoa Quốc… Quan trọng là ta muốn Ma Võ giảm bớt hy sinh, ta không muốn tiếp tục có thêm bất kỳ người nào vào sử quán và mộ viên khu Nam nữa!
Lúc này, lẽ nào Tưởng huynh không bằng lòng nói cho ta biết sao?”
Tưởng Siêu khổ sở nói: “Phương Bình, ngươi không phải đang làm khó ta sao?”
“Ê mập!”
Bên cạnh Tần Phượng Thanh đột nhiên quát một tiếng, chửi mắng: “Hỏi ngươi có chút chuyện, ngươi cứ lằng nhằng thoái thác cái gì! Ngươi không nói, ta không nói, không ai nói, ai biết ngươi nói với bọn ta chứ?
Tiểu Tô, hắn không nói, ngươi nói.
Cái tên mập chết tiệp này không phải là một thằng đàn ông, tiểu Tô, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn ta có thêm nhiều người hy sinh sao?”
Tô Tử Tố nhìn Tưởng Siêu một cái, hơi khó xử, một lúc sau mới nói: “Vậy các ngươi… Các ngươi đừng hỏi quá nhiều, thực ra ta biết cũng không nhiều.”
Tưởng Siêu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, mà bắt đầu điên cuồng ăn.
Ăn trước rồi nói, coi như không nghe thấy gì.
Phương Bình lộ ra nét cười, mở miệng nói: “Thành Trấn Tinh có bao nhiêu lão tổ tuyệt đỉnh cấp chín?”
“Hả?”
Tô Tử Tố đầu tiên có chút bối rối, lắp ba lắp bắp một hồi, mở miệng nói: “Thành Trấn Tinh có 13 gia tộc… Có lẽ có 13 vị lão tổ tông… Có điều hai năm trước, Dương lão tổ hình như… Hình như tử nạn rồi, ta không biết có đúng như vậy không.
Dù sao lúc đó, cả nhà Tinh Tinh đều khóc, buồn bã nhiều ngày.
Trong thành, những trưởng bối khác đều rất đau buồn, sau đó ông nội nói, Dương gia lão tổ hình như xảy ra chuyện rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận