Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1091

Không ghi giấy vay nợ, hắn sợ hệ thống sẽ không tính điểm tài phú. Đến bây giờ, hệ thống cũng chưa tính giá trị tài phú cho hắn, Phương Bình cũng không biết tình huống thế nào, chẳng lẽ hiện tại còn chưa đủ an toàn?
Mặc kệ thế nào cũng phải ghi giấy nợ trước đã, nếu không hắn sẽ khóc chết mất.
Còn tinh hoa sinh mệnh đưa cho chính phủ, thật ra hắn đã sớm chuẩn bị xong. Vừa thấy đám Tông sư này quần áo tả tơi, bụng lủng ruột rơi, Phương Bình liền biết, phải giao tinh hoa sinh mệnh cho bọn họ.
Trong tình huống này, hắn không muốn cho cũng không được. Nam Vân Nguyệt có lẽ sẽ không cướp, nhưng có Ngô Khuê Sơn ở đây, mặc kệ vì cái gì, ông ấy cũng sẽ bắt Phương Bình giao ra.
Phương Bình không có thì thôi, nếu có mà giấu không lấy ra, vậy thì nhiều Tông sư chết trận kia, trên lý thuyết không liên quan gì đến Phương Bình, nhưng là người đều có tâm tư riêng, e là bọn họ sẽ hận chết Phương Bình.
Bị nhiều Tông sư ghi hận như vậy, Phương Bình sau này đừng hòng lăn lộn ở Hoa Quốc.
Nam Vân Nguyệt cũng dứt khoát, không nói hai lời, ký tên trên giấy nợ, Trương Vệ Vũ và Lý Đức Dũng cũng đồng thời ký tên.
Ba Tông sư cấp chín đại biểu cho chính phủ, 120 tỷ, mua 30 cân tinh hoa sinh mệnh, đáng giá!
Còn trả tiền thì, chính phủ trả được, thứ này có tiền cũng không mua được, nhưng cuối cùng giao dịch dùng tiền khả năng không lớn lắm. Đương nhiên, thần binh, đá năng lượng gì đó, Phương Bình cũng không thiếu.
Đám người Nam Vân Nguyệt cũng không quan tâm cuối cùng sẽ dùng gì giao dịch, cứ để chính phủ đau đầu đi.
Phương Bình vui rạo rực thu hồi giấy nợ, lại nói: “Thần binh...”
Lữ Phượng Nhu âm trầm trầm nói: “Không bán!”
Trường kiếm - thần binh cấp chín... Bà rất muốn, nhưng bà biết, thằng nhóc này muốn chuẩn bị cho Lý Trường Sinh. Đại đao cấp tám... Lữ Phượng Nhu cảm thấy, có thể đổi với đại đao cấp bảy của mình. Dù sao Phương Bình cũng không dùng được, tiếp tục mượn là được.
Nợ nhiều không lo!
Nói đến thần binh, Nam Vân Nguyệt nghĩ nghĩ nói: “Ba thanh thần binh này, cho chúng ta mượn trước được không, cái này không phải vật dụng tiêu hao, chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ trả lại.”
Phương Bình gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”
Nói xong, Phương Bình lại lấy ra thần binh của Dương Đạo Hoành, mở miệng nói: “Đây là thần binh của Dương đại Tông sư, ta giao cho Bộ trưởng Nam, những thứ chúng ta có thể mang về... chỉ có nhiêu đây...”
Nam Vân Nguyệt nhận thần binh của Dương Đạo Hoành, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói thêm nữa. Ngay sau đó, nhìn về phía Lữ Phượng Nhu, Lữ Phượng Nhu lần này không nói gì, ném thần binh cho Nam Vân Nguyệt.
Thần binh không do mình cô đọng, hơn nữa vừa đến tay, dùng không tiện. Nhưng có thần binh trong tay, chiến lực hoặc nhiều hoặc ít sẽ tăng lên. Hơn nữa, hai thanh thần binh cấp chín, hiện tại cho hai vị cấp tám dùng, hiệu quả sẽ rất tốt.
Lấy được thần binh và tinh hoa sinh mệnh, Nam Vân Nguyệt cũng không hỏi nhiều, sau này hỏi cũng không muộn, việc cấp bách là khôi phục chiến lực!
30 cân tinh hoa sinh mệnh, nhiều hơn của bọn họ, thậm chí có thể so với toàn bộ kho dự trữ của chính phủ.
“Ưu tiên cấp chín dùng, khôi phục chiến lực!” Nam Vân Nguyệt nói một tiếng, vài vị cấp chín có chút gấp không chờ nổi mà nhìn Phương Bình.
Phương Bình thấy thế, đi đến chỗ Tần Phượng Thanh, tìm tìm trong cái túi to hắn đang đeo, tìm thấy không ít bình nhỏ, bắt đầu chia tinh hoa sinh mệnh.
Tần Phượng Thanh thấy thế thấp giọng nói: “Một chai 100 triệu!”
Phương Bình bĩu môi, không sao cả nói: “Tìm Bộ trưởng Nam đòi, lại không phải ta dùng.”
Tần Phượng Thanh nháy mắt câm miệng, đậu xanh, ông đây không dám!
Phương Bình nhanh chóng chia ra 30 cân tinh hoa sinh mệnh, võ giả có thể phán đoán được đúng cân nặng. Nam Vân Nguyệt nhanh chóng phân phối tinh hoa sinh mệnh cho những cường giả cấp chín.
10 vị cấp chín, mỗi người đều bị thương. Nếu khôi phục toàn bộ chiến lực, 30 cân chưa chắc đã đủ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Còn những cấp bảy, tám khác, trước mắt không cần thiết vội vã khôi phục. Nhưng Ngô Khuê Sơn là đỉnh cấp tám, nếu có thể khôi phục một ít thương thế thì thật tốt.
Nam Vân Nguyệt vừa định cho Ngô Khuê Sơn một chút, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Phương Bình, trong tay nó còn mười mấy cân đó! Cho các ngươi hiệu trưởng một chút cũng không sao chứ? Có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu!
Nam Vân Nguyệt nghĩ thế, trong lúc nhất thời cũng không hé răng nói cho Ngô Khuê Sơn, không phải vấn đề tiền bạc, mà là trong tay thằng nhóc này còn có không ít, bọn họ hiện tại đúng là không đủ dùng. Hơn nữa Ngô Khuê Sơn bị thương rất nặng, một ít cũng không khôi phục được.
Nam Vân Nguyệt còn đang suy nghĩ, những cấp bảy, cấp tám còn lại đều mắt mũi thèm thuồng nhìn chằm chằm Phương Bình. Bộ trưởng Vương cố ý để lộ cơ thể bị tàn phá của mình, lần trước đi Ma Võ, Tần Phượng Thanh chính là làm như thế.
Phương Bình tốt xấu gì cũng phải tỏ chút thành ý chứ? Lần trước nó đến Dương Thành, mình cho nó vật chất bất diệt, Tần Phượng Thanh cũng thế.
Phương Bình không nhìn ông, Bộ trưởng Vương tính sau.
Hắn đi đến trước mặt Ngô Khuê Sơn, Phương Bình vòng quanh Ngô Khuê Sơn nhìn nhìn, sau một lúc lâu mới nói: “Hiệu trưởng, ngài bị thương cực kỳ nghiêm trọng đó!”
Ngô Khuê Sơn không nói lời nào, Lữ Phượng Nhu cắn răng nói: “Rất nghiêm trọng, ít nhất cần 10 cân tinh hoa sinh mệnh!”
Phương Bình thở dài một tiếng, vết thương thật sự rất nặng.
“Ta đại khái còn thừa 15 cân, hiệu trưởng, bán cho ngài 13 cân, giá hữu nghị, cho ta 50 tỷ là được. Đương nhiên, ngài không có tiền, ghi giấy nợ đi...”
Ngô Khuê Sơn còn không có mở miệng, Bộ trưởng Vương mở miệng nói: “Ta không cần nhiều như vậy, dư lại cho ta, ta cũng ghi giấy nợ...”
Phương Bình trực tiếp không để ý tới hắn, lại nói: “Lão sư, ngài và Đường lão sư bị thương cũng không nhẹ. Trần lão cũng thế, chỉ còn dư 2 cân... Ba người sử dụng đủ không? Như vậy đi, mỗi người ghi giấy vay 2 tỷ, giá hữu nghị...”
Lữ Phượng Nhu đen mặt nhìn hắn, ngươi kêu bà đây ghi giấy vay nợ cho ngươi á?
Phương Bình vẻ mặt vô tội, ta không còn cách nào!
Hệ thống chưa kết toán, không ghi giấy vay nợ, sau này lại không có thì phải làm sao bây giờ?
Một lọ này đổi lấy 176 tỷ giấy vay nợ, nhiều hơn hệ thống cho, nếu giấy vay nợ không tính, hắn đành phải đi đòi tiền. Tốt xấu gì cũng có bằng chứng!
Ngô Khuê Sơn nhìn hắn một cái, cười nói: “Ngươi thực sự cho ta mượn nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy sao? Ngươi phải biết rằng, mấy thứ này ngươi có thể lấy được, không phải lần nào cũng có cơ duyên tốt đến thế…”
Phương Bình nhỏ giọng nói: “Không sao hết, thứ này có rất nhiều, lát nữa ta ra ngoài đi dạo, có lẽ lại có thể lấy mấy chục cân về.”
Hiện tại đều dùng xong hết rồi, còn nhanh hơn hắn nghĩ. Sau này... Có lẽ còn phải lấy lọ còn lại ra dùng mới được. Nghe hắn nhắc đến tinh hoa sinh mệnh như nước khoáng, lão Ngô câm nín. Nhận giấy nợ của Phương Bình, lão Ngô cũng không phí lời, dứt khoát ký tên.
Lữ Phượng Nhu đen mặt trừng hắn, thấy Phương Bình thật sự muốn mình ký tên, bà tức muốn chết, tốt xấu gì ta cũng là đạo sư ngươi của ngươi, 2 tỷ này không thể không ký sao?
Mà Đường Phong lại dứt khoát trực tiếp ký! Nếu không ký, một đám sói đói còn đang chờ bên cạnh đây.
Trần Diệu Đình cũng thực dứt khoát, hai vị cấp bảy còn đỡ, ông đại khái là không thể khỏi hẳn, nhưng vẫn tốt hơn hiện tại nhiều. Không bao lâu, ngoại trừ giấy nợ 176 tỷ thì Phương Bình không còn tinh hoa sinh mệnh nữa.
Bộ trưởng Vương chua xót!
Kinh Võ lão hiệu trưởng nhìn Lý Hàn Tùng đầy bi thương. Xem học sinh Ma Võ người ta kìa!
Tên quỷ nghèo Ngô Khuê Sơn kia, đâu ra 50 tỷ mà trả chứ, đây không phải học sinh hiếu kính hiệu trưởng sao?
Lý Hàn Tùng cũng đi theo người ta lăn lộn một vòng, người ta mang về nào là thần binh nào là tinh hoa sinh mệnh, thằng nhóc ngươi chằng có cái gì hết hả?
Thật ra là có, hơn nữa không ít. Nhưng nhìn Lý Hàn Tùng vác theo đá năng lượng, kim loại binh khí, một ít ly ly chén chén... Kinh Võ hiệu trưởng thấy mệt mỏi trong người.
Người với người, chỉ sợ bị so sánh.
Ngô Khuê Sơn đã sắp chết ngắc, hiện tại lại uống tinh hoa sinh mệnh như uống nước, ông cũng chỉ có thể trông mong nhìn.
Ban nãy ông còn đồng tình tội nghiệp thương cho Ngô Khuê Sơn, nhỏ hơn mình gần 20 tuổi mà phải cùng mình chịu chết.
Bây giờ thì tốt rồi, cấp chín đều đang khôi phục chiến lực, Ngô Khuê Sơn cũng đang nhanh chóng khôi phục, vật chất bất diệt biến mất đã bắt đầu khôi phục.
Thương hại hắn? Hiện tại nên đồng tình đồng tình chính mình mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận