Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1285

Phong Thanh tức đến muốn trào máu!
Chết quá nhiều!
Thế lực mà hắn bồi dưỡng những năm qua đã tổn thất mất ba phần mười, hắn làm sao có thể cạnh tranh nổi với những người kế thừa vương vị khác?
Cường giả cao kỳ bồi dưỡng ở Vương Chiến Chi Địa chính là lợi thế tranh giành vương vị của bọn họ. Bên ngoài không thể thuận lợi nuôi dưỡng nhiều cường giả thống lĩnh như vậy!
"Phương Bình!"
Phong Thanh chảy máu trong lòng, cũng phẫn nộ đến mức sắp nổ tung!
Tên khốn kia, không giết hắn, cả đời đều khó mà an lòng.
Mà giờ khắc này, Phương Bình lại tiếp tục mò đến gần đó. Sau khi quan sát một hồi, Phương Bình hơi bất đắc dĩ, hai tên cao kỳ chưa chết hả? Cộng thêm Yêu Mệnh vương đình, còn có 8 vị cấp bảy, 2 cao kỳ, 3 trung kỳ lận.
Còn Phong Diệt Sinh thì, Phương Bình xem như hắn không tồn tại, ban nãy hắn cũng không muốn giết tên đó, giết cấp bảy quan trọng hơn nhiều, tôm tép như Phong Diệt Sinh thì có thể giết bất cứ lúc nào.
Phương Bình thăm dò một hồi, nhanh chóng rời đi.
Sau đó không lâu, Phương Bình tìm tới Tưởng Hạo và lão Diêu, dù sao thì máy định vị dùng cũng rất tiện.
Bây giờ, Phương Bình mới cảm thấy, tên mập mạp này thật sự đạt đến một trình độ nào đó. Những thứ đồ này, trước đây không thấy có tác dụng mấy, dùng rồi, mới biết nó tiện thế nào.
Vừa về, Tưởng Hạo đã vội vàng nói: "Vừa mới bạo phát khí tức bản nguyên?"
"Đúng."
"Rất đáng sợ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy…"
Một khắc đó, toàn bộ khu vực cấp sáu hầu như đều cảm nhận được luồng cảm giác ngột ngạt kia.
Thật đáng sợ!
Phương Bình không bàn tiếp cái này, nhanh chóng nói: "Phong Thanh và Mộc Đạo Ngữ chưa chết, Yêu Thực vương đình còn có một vị trung kỳ và hai vị sơ kỳ."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Diêu Thành Quân nói: "Hai tên sơ kỳ kia cho ngươi!"
"Ngươi muốn cường sát?"
"Không sai!" Phương Bình gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đến nước này, không cường sát, bọn họ sẽ không tách ra, mà ta cũng không còn khí tức bản nguyên bạo phát."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Tưởng Hạo nói: "Ngươi đối phó tên trung kỳ, hơn nữa, nếu Yêu Mệnh vương đình nhúng tay, những người còn lại giao cho ngươi!"
Tưởng Hạo nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn!"
"Thanh đao kia?"
"Đúng!" Phương Bình ngụ ý là hắn muốn đối phó hai vị cường giả cấp bảy cao kỳ còn lại.
Tưởng Hạo nhíu mày nói: "Ngươi rất điên cuồng, ta từng thấy thanh đao kia, tuy rằng rất mạnh, nhưng không hẳn có thể giết cấp bảy cao kỳ, chớ nói chi là hai người."
"Ta biết, thử một chút xem sao! Dù không giết được bọn hắn, cũng có thể khiến bọn hắn trọng thương! Một khi bị trọng thương, không còn thực lực cấp bảy cao kỳ, vậy thì chậm rãi mài mòn nhau, xem ai mài chết ai!"
Tưởng Hạo cười nói: "Ta không có ý kiến gì, ngươi muốn thử, vậy thì thử xem! Nếu ngươi chết, chúng ta sẽ đi!"
"Đương nhiên."
Phương Bình không có ý kiến, nếu hắn thật sự bị giết chết, bọn họ không chạy cũng phải chết.

Trên không trung, đám người Phong Thanh không tìm Phương Bình nữa, mà là bay thẳng về phía lối vào.
"Bảo vệ lối ra!" Sắc mặt Phong Thanh tái xanh, nói ra câu này.
Trước đây, bọn họ vây giết Phương Bình, bây giờ, bọn họ không còn đủ khả năng nữa. Thiếu một nửa người, rất khó bao vây được Phương Bình. Bây giờ, chỉ có đến lối vào thủ, đợi đám người Phương Bình tới cửa.
Đúng vào lúc này, xa xa, trên không trung xuất hiện một bóng người!
"Phương Bình!" Phong Thanh lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh chóng giết về phía Phương Bình, Mộc Đạo Ngữ cũng bay theo.
Những người khác vừa muốn đi theo thì Tưởng Hạo hiện thân, cười nói: "Phong Ngọc, các người là của ta!"
"Hừ!"
"Hổ Lặc, các ngươi tốt nhất đừng nhúng tay, bằng không…"
Tưởng Hạo khẽ cười nói: "Vậy thì tự cầu nhiều phúc đi!"
Một bên khác, Diêu Thành Quân không nói một lời, trường thương chỉ về mấy vị võ giả sơ kỳ, vẻ mặt lạnh lùng.
Mấy vị thống lĩnh của Yêu Mệnh vương đình liếc mắt nhìn Cơ Dao.
Bây giờ, phục sinh võ giả quang minh chính đại xuất hiện chặn đường, phía trước, hai vị cấp bảy cao kỳ vây giết Phương Bình… Đối phương lại không chạy, thế nghĩa là gì?
Sắc mặt Cơ Dao lần lượt biến đổi, không biết nghĩ đến cái gì.
Ngạc Tất Đạc thống lĩnh rốt cuộc chết như thế nào? Không biết!
Những người này, có lẽ có cách đánh giết thống lĩnh cao kỳ. Hiện tại, bọn họ quang minh chính đại xuất hiện, có phải là vì có niềm tin tất thắng?
Liếc mắt nhìn 3 vị thống lĩnh bên cạnh, Cơ Dao bỗng nhiên nói: "Đi, đến lối vào!"
Thừa dịp bọn họ còn đang khai chiến, rời khỏi nơi này.
Ban nãy cô đã muốn đi, là Phương Bình buộc cô phải tìm Phong Thanh hợp tác. Bây giờ, thế cuộc không tốt lắm… Cũng thật buồn cười, hai vị thống lĩnh cao kỳ vây giết một vị chiến tướng, cô lại cảm thấy thế cuộc không tốt, thật buồn cười. Nhưng lúc này, Cơ Dao thật sự nghĩ như vậy.
Đối phương có quá nhiều thủ đoạn, nhiều đến mức cô sợ tê cả da đầu!
Ngay khi Cơ Dao sắp rời đi, phương xa, Phương Bình cười to nói: "Cơ Dao! Các ngươi đi trước, không cần các ngươi ở lại đây nữa!"
"Hả?" Cơ Dao biến sắc, Phong Thanh quát lên: "Chết đến nơi rồi còn muốn giở âm mưu quỷ kế!"
Giờ khắc này, Phương Bình lại không chạy, điều này cũng khiến Phong Thanh có chút bất ngờ.
Phương Bình cười to nói: "Để Ngạc Tất Đạc thống lĩnh bảo vệ tốt lối vào, sau đó chờ ta giết hết bọn họ, không buông tha bất kỳ con cá lọt lưới nào!"
"Ngươi..." Cơ Dao giận dữ, Phong Thanh đột nhiên quay đầu lại nói: "Cơ Dao điện hạ, các ngươi đi đi, thủ đoạn ly gián ấu trĩ thế này, sao chúng ta có thể tin được chứ!"
Nói là nói như vậy, Phong Thanh vẫn để cho bọn họ rời đi.
Phương Bình vừa nói xong, hắn chợt nhớ ra!
Trước Cơ Dao nói Ngạc Tất Đạc mất tích, không nói là hy sinh. Vậy rốt cuộc Ngạc Tất Đạc chết chưa? Nếu không chết thì hắn đi đâu?
Tuy hắn không quá tin lời Phương Bình, nhưng khi đánh nhau, nếu Ngạc Tất Đạc và Cơ Dao bỗng nhiên nhúng tay, quay giáo đâm ngược lại hắn, chẳng phải là dã tràng xe cát sao?
Bây giờ, đã chặn được Phương Bình, vậy thì không cần Cơ Dao nữa. Mặc kệ hai bên có vấn đề hay không, chỉ cần Cơ Dao rời đi, lại đến, vậy chính là có vấn đề.
Sắc mặt Cơ Dao khó coi, lạnh lùng nói: "Phong Thanh, đừng nghe hắn ăn nói linh tinh! Nếu ngươi không tin bản cung, bản cung rời đi là được, cẩn thận bọn họ, Ngạc Tất Đạc thống lĩnh từng đuổi giết bọn họ, một đi không trở lại, chính các ngươi cẩn thận!"
Nói xong những lời này, Cơ Dao nhanh chóng mang theo người rời đi.
Xa xa, Phương Bình lại lần nữa cười nói: "Cơ Dao, đến bây giờ thì còn sợ gì nữa! Chờ đến khi chúng ta mở tiệc ăn mừng, ngươi và ta làm đám hỏi, Võ Vương đã đồng ý, từ nay về sau, địa quật về tay các ngươi, hy vọng song phương vĩnh kết đồng tâm, không tiếp tục gây chiến!"
"Phương Bình!" Cơ Dao dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn, quát lên: "Ngươi chớ ép ta!"
"Hiểu mà, hiểu mà, cẩn thận có cá lọt lưới..." Phương Bình nở nụ cười, lúc này, hắn đã bị hai vị cấp bảy cao kỳ bao vây.
Mà lúc này, Phong Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ngươi chạy kiểu gì! Còn thứ mà Phương Bình nói, chín phần mười không thể tin, còn lại một phần mười, giết được hắn rồi tính sau.
Mọi người cũng không ngốc, nếu thật sự có âm mưu, cần gì phải nói ở đây?
Giống như là biết ý của bọn họ, Phương Bình giờ khắc này cũng không hoảng hốt, cười nói: "Người chết không thể để lộ bí mật. Hai vị, hôm nay ta đưa các ngươi đoạn đường, hy vọng các ngươi lên đường bình an!"
Dứt lời, Phương Bình quát lên một tiếng lớn, trường đao trong tay bùng nổ ra ánh vàng mãnh liệt!
Phương Bình phá không lao đến, lần thứ nhất chủ động giết Phong Thanh!
"Muốn chết!"
Trong tay Phong Thanh cũng đột nhiên xuất hiện một thanh thần binh, giống như trường kích của Phong Diệt Sinh. Nhưng thanh trường kích này nằm trong tay Phong Thanh lại bùng nổ uy lực cực mạnh!
Phương Bình thu thập rất nhiều thần binh, nhưng có rất ít người có thể bạo phát uy lực của nó, dù là một ít võ giả cấp bảy cũng không được. Mà lần này, Phong Thanh cho Phương Bình thấy được uy lực của thần binh.
Vật hóa hình của Phong Thanh chớp mắt hiện ra, hòa vào bên trong thần binh. Sau đó, thanh trường kích kia như sống dậy, một gốc cây yêu thực cao chọc trời cũng đột nhiên xuất hiện, trông như vật sống, thay thế thần binh.
Cây yêu thực này giống như cây bách, vừa xuất hiện đã phá không lao đến giết Phương Bình, nhưng lại không giống như bị điều khiển!
Bạn cần đăng nhập để bình luận