Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2440: Thương Miêu Trở Về (3)

"Chính là ở đây! Các ngươi tự đi vào đi nha, tự đi mà tìm, thật là nguy hiểm, Linh Hoàng rất ghét có đàn ông nhìn trộm bà ấy. Nhưng mà Linh Hoàng không có ở đây, các ngươi cẩn thận một chút..."
“Thương Miêu...”
Lúc này, Trương Đào có chút tỉnh táo, hữu khí vô lực nói: “Lần này liên lụy ngươi, chờ đi ra ngoài rồi...”
“Ô, không sao!”
Thương Miêu lúc này khách khí rất đúng mực, vui rạo rực nói: “Bản miêu đi đây, nơi này chơi không vui! Những tên kia cứ đuổi theo ta hoài, ta chạy mệt quá, ta gầy đi quá nhiều rồi!"
“Ta đói, ta muốn đi ăn cơm tối, các ngươi tự chơi đi nha!”
Thương Miêu nói xong, mới vừa muốn rời đi, suy nghĩ một chút nó vẫy móng một cái, triệu hoán một quả cầu từ trên người Trương Đào ra, cầm lấy quả cầu nhìn một chút, thầm nói: “Hèn chi tấm gương bị hỏng, không nhìn thấy đại đạo, hóa ra là để ở trong này rồi.”
“Thôi vậy, bây giờ lấy ra lâu lắm, các ngươi cầm trước đi, à mà Nhân Hoàng giả này... Sau khi người đâm chết người, ném đại đạo của đối phương vào đây, có thể nhìn đại đạo trong này đó. Như vậy, đạo của người sẽ ngày càng nhiều... Cho người mượn dùng trước nè!”
Nói hết, Thương Miêu ném hạt chậu ra, quay đầu bỏ chạy. Trương Đào vội vàng nói: “Nơi đây rất nguy hiểm, Thương Miêu, không nên chạy loạn, đến chỗ Trấn Thiên Vương...”
“Không đi!”
Thương Miêu bỏ lại lời này, nó đã chạy không còn bóng dáng rồi. Đói bụng! Ai thèm tới chỗ ông lão kia, bên kia còn đánh nhau. Bản miêu đi đây, các ngươi tự đánh đi! Thương Miêu tính toán thời gian, hiện tại đi ra ngoài, sau đó chạy trở về, có kịp giờ ăn tối không? Nhà của bé mặt béo nhà ăn cơm lúc bảy giờ tối. Bây giờ là mấy giờ rồi rồi? Bốn, năm giờ chiều nhỉ? Thương Miêu hơi nóng nảy, bé mặt béo hôm nay có làm cơm cho mình không? Bản miêu đói quá trời quá đất, hôm nay ta muốn ăn thật nhiều thật nhiều!
"Không được, phải đi nhanh thôi, đi về ăn cơm!”
Thương Miêu không quay đầu lại, chớp mắt hoàn toàn biến mất trước mặt hai người. Chiến Vương cùng Trương Đào liếc mắt nhìn nhau, một lát, Chiến Vương vội ho một tiếng nói: “Câu nói sau cùng, người có nghe không?”
“Nghe được... Trở lại... Ăn cơm?”
Trương Đào ngây mặt ra, có ý gì? Đi đâu ăn cơm? Chiến Vương cũng ngây người, một lát, khó khăn nói: “Nó... Nó sẽ không... Sẽ không... Để lại cửa sau chứ?”
Trương Đào lại ngây người! Khó nói! Thiên Giới kiên cố không gì sánh được, bọn họ chiến đấu đến hiện tại, cường giả cấp Thiên Vương cũng đừng nghĩ đánh VỠ Thiên Giới. Lối vào bị thần khí chặn, Khốn Thiên Linh không chỉ là thần khí, lần này còn bỏ thêm rất nhiều thứ, muốn đánh võ thần khí, e là Thiên Vương cũng không được. Nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không ai ra được. Trừ phi giết người đang khống chế Khốn Thiên Linh. Nhưng hiện tại, ai đang khống chế Khốn Thiên Linh? Ngoại trừ Trương Đào, e là cũng chỉ có người khống chế biết. Dù sao Trương Đào không khống chế. Có lẽ là Trấn Thiên Vương! Cho nên nơi đây hiện tại không ra được, nhưng Thương Miêu... Muốn đi về ăn cơm? Trong lúc ngây người, Trương Đào co giật khóe miệng: “Phiền phức lớn rồi! Tuyệt đối đừng nói ai biết con mèo này đã đi rồi, nếu nó ra ngoài được, nghĩa là nơi đây có đường nối đi ra ngoài, sau thời gian dài, nếu không tìm được cơ duyên, những người này có lẽ sẽ phải đi!”
Trương Đào đau đầu suy nghĩ! Thật là rách việc! Nếu biết con mèo này vô căn cứ như vậy... Quên đi, con mèo này có đáng tin hay không, không kết luận được.
"Quan trọng hơn là... Chúng ta quên hỏi đi ra từ chỗ nào?”
Trương Đào cười khổ! Ngay cả điều này cũng không biết, thất sách! Cùng lúc đó, Thương Miêu đầu trộm đuổi cướp trốn vào trong một ao nước lớn khô cạn, nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng chui vào trong một đường ống cấp nước. Một lát sau, bóng dáng Thương Miêu xuất hiện trên bầu trời Cấm Kỵ Hải. Nhìn cái lỗ thủng nhỏ trên bầu trời, Thương Miêu lấy móng vuốt gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, nhét Thông Thiên La vào lấp đường, sau đó vui vẻ nói: “Được rồi, nếu có người đi ra, Thông Thiên La vang lên, vang vọng khắp tam giới, bản miền sẽ biết ngay!”
“Đi thôi, đi về ăn cơm!”
Tốc độ Thương Miêu càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, nó biến mất ở bầu trời Cấm Kỵ Hải. Mệt mỏi lâu quá rồi, cần được bồi bổ. Tên lừa đảo thiếu mình thần khí, đồ ăn, đồ uống, đã tới lúc trả cho bản miêu rồi! Mang theo ảo tưởng tươi đẹp, tốc độ Thương Miêu càng lúc càng nhanh, Trái Đất, đường nối Ma Đô khẽ run lên, người phòng thủ đường nối không thấy gì, chỉ cảm thấy đường nối chấn động một chút, sau đó... không có sau đó. Mà Thương Miêu... Đã trở về Trái Đất. Phương Bình còn đang ở Thụy An, e là không ngờ Thương Miêu đã trở về.
Nhân loại không còn tuyệt đỉnh tọa trấn, Thương Miêu, một cường giả gần Đế trở về, không ai nhận ra được. Thương Miêu đã về đến Phương gia chờ ăn chờ uống cũng không có ý định thông báo Phương Bình. Còn người của Phương gia thì... Căn bản không cân nhắc đến những thứ này. Thương Miêu trở về, hình như cũng không có gì kì lạ. Tuy rằng Phương Viên cảm thấy mèo lớn lừa mình, nói không trở lại, véo mặt mình rất lâu, nhưng thấy mèo lớn trở về, Phương Viên vẫn vui vẻ ra mặt, cũng không rõ ý nghĩa lần trở về này của Thương Miêu. Cứ như vậy, một con mèo đứng đầu bảng xếp hạng cấp Đế bị tất cả mọi người lãng quên.. Thương Miêu hình như rất yêu thích cuộc sống như thế, tiếp tục Phương gia ăn no chờ chết. Đêm đó, nhà bếp Phương gia bận rộn đến khuya.
Ngày mùng 3 tháng 3, Phương Bình vẫn chưa hề quay về Ma Đô. Phương Bình lúc này đang tụ hợp với nhóm người lão Lý. Phủ đề đốc, Thụy An. Ngô Khuê Sơn, lão Lý đều đến, có vài người sắc mặt còn trắng bệch, thương thế đến hiện tại vẫn chưa khép lại. Mấy vị cường giả thương thế quá nặng hiện còn ở Kinh Đô dưỡng thương. Thấy đội ngũ cấp chín đã ít đi vài người, giờ khắc này, Trương Định Nam cũng có chút thổn thức, có chút bi thương. Phạm lão tọa trấn Nam Giang... Không về được rồi. Bắc Thương Vương danh chấn Hoa Quốc... Cũng không thấy bóng dáng. Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự cay đắng trong mắt đối phương. Phương Bình nhìn mọi người, đè xuống nỗi cay đắng trong lòng, nở nụ cười nói: “Mọi người đừng như vậy, lần này là đại thắng! Cường giả cấp chín địa quật bị chúng ta chém giết gần ngàn, đây là đại công.”
Dứt lời, Phương Bình lại nói: “Liên quan đến chuyện các Tông sư, tuyệt đỉnh tử trận... Gần đây đừng tuyên truyền ra bên ngoài, cũng đừng gây động tĩnh lớn. Hiện tại, nhân loại tràn đầy tự tin, một khi tin tức truyền ra ngoài, e là sẽ xuất hiện rung động"
Cường giả tử trận quá nhiều, Phương Bình lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Hắn nói tiếp: “Có thể tạm thời công bố một số tin cường giả qua đời, công tác dẫn dắt phải làm cho tốt...”
Hắn đang nói, Ngô Khuê Sơn bỗng nhiên cười nói: “Đúng là ra dáng, xem ra thật sự đã trở thành Chủ tịch Hội Liên Hợp Phản Công rồi.”
Phương Bình nghiêm túc: “Bộ trưởng Ngô, ở trường hợp công cộng, phải thể hiện sự tôn kính thích hợp với lãnh đạo”
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn biến thành màu đen, có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: “Được được được, người tiếp tục!”
Thằng nhóc này, hiện tại đụng tới là phỏng tay. Chậc, biết sao được, ai bảo lúc lão Trương rời đi, đã chỉ định để Phương Bình quản lý tất cả. Phương Bình đắc ý, nhìn tất cả mọi người bật cười. Một chút tâm tình mất mát lúc nãy cũng dần bình ổn. Lúc này, Phương Bình mới quay về đề tài chính, nói: "Tiếp đến, có vài chuyện lớn cần làm, ta muốn thương lượng với mọi người một chút."
Thứ nhất, về vấn đề phòng thủ đường nội địa quật, chuyện này cũng không thể lơ là.”
“Thứ hai, liên quan đến việc hợp tác cùng thiên ngoại thiên, Giới Vực, chuyện cần phải thương lượng lại.”
“Thứ ba, liên quan đến việc phổ cập võ đạo"
Phương Bình trầm ngâm: "Đặc biệt là điểm thứ ba, ta cũng phát hiện, gần đây, nồng độ năng lượng của Trái Đất đang tăng lên, võ giả sơ cấp dù không có đan dược phụ trợ, cũng có thể tu luyện. Đây cũng là cơ hội, Bộ Giáo Dục hãy tiến hành phổ cập tri thức võ đạo. Mười triệu người tập võ, dù tỉ lệ xuất hiện thiên tài là một phần mười ngàn, thì cũng có ngàn người, trong số ngàn người này, không hẳn không có tuyệt đỉnh. Cơ duyên tam giới không ít, ta nghe nói gần đây trên Trái Đất có một số di tích xuất hiện, đây chính là cơ hội của mọi người."
Ngô Khuê Sơn gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận