Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2759: Đời Sau Hơn Đời Trước

Trong lúc Trương Đào lấy đi tổ mèo, ở Ma Đô, sau khi ăn uống no đủ, Thương Miêu bắt đầu ngủ ngon. Trong thế giới mèo, nó thấy lão Trương xông ra, trong tay cầm thứ gì đó, hình như đang lẩm bẩm cái gì, Thương Miêu lười biếng gật đầu: "Đúng, là của bản miêu!"
"Không phải tổ mèo của bản miêu, đó là hành cung, hiểu không?"
Thương Miêu xem thường, xa xỉ cái gì, đây cũng không phải Miêu Cung!
Miêu Cung là thần khí!
Đây chỉ là một cái tổ mèo do Linh Hoàng làm cho nó mà thôi, bản miêu còn không thèm ngủ.
"Nhưng... bây giờ cũng không có tổ mèo để ngủ... Nhân Hoàng giả lấy đi cũng được, có thể trả cho bản miêu làm chỗ ngủ!"
Thương Miêu ngáp một cái, đầu cá lại tự nướng chính mình, bay vào miệng mèo. Giờ khắc này, thế giới mèo cũng có chút biến hóa, tiếc là không có Phương Bình ở đây, nếu không hắn sẽ phát hiện nơi này đã lớn hơn một chút, dù không rõ ràng lắm, nhưng đúng là lớn hơn một ít.
"Nhân Hoàng giả tìm thấy tổ mèo ở đâu vậy nhỉ?" Thương Miêu có chút mơ hồ, bản miêu còn không nhớ mình ném ở đâu, sao lại bị Nhân Hoàng giả tìm được?
"Mặc kệ hắn!" Thương Miêu chẳng muốn quản, tiếp tục ăn, tiếp tục ngủ, hôm qua vất vả lắm mới ăn được một bữa tiệc lớn, phải tận hưởng cho đã, lần này tên lừa đảo đi bế quan, bé mặt béo bị đuổi đi tu võ đạo, cuối cùng mình cũng có thời gian nghỉ ngơi rồi.
Thương Miêu trả lời, lão Trương đương nhiên là không biết. Hắn bây giờ khá là mừng rỡ. Tổ mèo này hoàn toàn không kém thần binh cấp Thánh Không, có lẽ càng tốt hơn, dù không bằng thần khí, giá trị cũng ngang bằng bán thần khí!
"Thứ tốt!" Lão Trương tiếp tục quét một vòng, trừ tổ mèo, lầu hai không còn thứ nào khác nữa.
Từ bên ngoài nhìn vào, lầu các chỉ có ba tầng. Vậy nghĩa là bảo vật tỏa ra khí tức Hoàng Giả đang nằm ở tầng ba!
"Là cái gì?" Bây giờ, lão Trương cũng có chút sốt sắng, đừng có biến diễn thành thật, khai quật ra Linh Hoàng đấy nhé, hắn sẽ xui xẻo lắm luôn!
"Đi tới rồi tính sau!" Lão Trương cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí một bay về phía lầu ba.
Có lẽ... Lần này có thể giàu to!
Trên lầu 3.
"Ngươi đã đến..
Bên tai lập tức truyền đến giọng phụ nữ, Trương Đào sợ muốn nổ tung.
Thực sự có người?
Đi đêm có ngày gặp ma! Đi ở bờ sông, làm sao có thể không ướt giày!
Lúc này, Trương Đào chỉ cảm thấy mình làm nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng.
Vừa nãy còn đang hù dọa người khác, giờ thế mà thật gặp phải người rồi.
"Linh Hoàng đại nhân!" Trương Đào lập tức lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta và Thương Miêu là bạn tốt, bạn chí cốt!"
"Ngươi đã đến.." Tiếng nói vẫn đang vang vọng, Trương Đào cảm thấy có chút không thích hợp, vội ngẩng đầu lên.
Giờ khắc này, trong tầng 3 của tòa nhà, phía trước là một nơi nhìn như ban công sân thượng, một người phụ nữ quay lưng về phía hắn, quan sát phía dưới.
"Ngươi đã đến.." Tiếng nói vẫn vang vọng!
Trương Đào đè chấn động trong lòng xuống, không phải người thật? Đây là... ảo ảnh sao?
Hắn cảm nhận được một ít khí Hoàng Giả.
"Linh Hoàng đại nhân?"
Bóng người không động đậy, cũng không tiếp lời, lát sau, âm thanh có chút thương cảm truyền đến: "Mèo ngốc, đừng tới đây! Bản hoàng không muốn nhìn thấy ngươi rơi lệ, mặc dù đồ mèo ngốc nhà ngươi rất có thể sẽ không rơi lệ.."
Lão Trương nhíu mày, đây là nơi lưu lại cho Thương Miêu?
"Ta nghĩ có lẽ ta đã chết rồi.." Tiếng nói mang theo chút thương cảm, nhưng không nói thêm chuyện mình đã chết, mà nhanh chóng cười nói: "Thật ra sống chết chỉ là chuyện vặt, chỉ là có chút tiếc nuối, không thể cho đồ mèo ngốc nhà ngươi ăn nữa!"
"Ta không biết những người khác còn sống hay không... đừng làm loạn nữa, nếu không không ai giúp ngươi đánh người, ngươi sẽ bị người đánh chết"
"Đồ mèo ngốc này, chỉ biết ngủ, bản hoàng muốn gặp ngươi một lần cuối cùng, cũng không biết gặp được hay chưa...
Trương Đào nhíu mày, đây là lời Linh Hoàng lưu lại trước khi chết?
Trương Đào chưa gặp Thiên Mộc, bằng không hắn sẽ nói cho Linh Hoàng, Thương Miêu đã gặp được bà ta lần cuối rồi.
Nó đã khóc lóc đau khổ! Có lẽ cũng là lần đầu rơi lệ trong đời này.
Trời đất đều đang khóc.
Trương Đào chưa nhìn thấy cảnh đó, cũng chưa từng nghe qua, đương nhiên là không thể nào tiếp lời.
"Mèo ngốc, nghe ta nói"
"Trong chín Hoàng... có người đã thay đổi! Ta không biết là ai, nhưng mà có người thay đổi rồi, kế hoạch Tiên Nguyên thất bại rồi..."
"Ngươi tự cẩn thận một chút, nếu có người còn sống, có lẽ chính là người làm phản!"
"Bốn Đế Cực Đạo... ngươi cũng cẩn thận một chút, có lẽ bọn họ bị võ giả sơ võ lừa gạt!"
"Năm đó, võ giả sơ võ tập kích ngươi, bản hoàng điều tra nhiều năm, có lẽ còn có một số người tham gia trong đó, bản hoàng âm thầm giết chết hai người, còn có một số người không biết tung tích, ngươi hãy cẩn thận!"
"Tiếp tục đi đạo của chính ngươi, bản hoàng cảm thấy đạo của ngươi là đúng! Mặc dù ngươi vừa lười vừa ngốc, nhưng ngươi rất đáng yêu... vậy là đủ rồi, bản hoàng chính là thích đồ vừa lười vừa ngốc nhà ngươi..."
"Tức giận rồi hả? Ta muốn nhìn nhất là dáng vẻ tức giận của ngươi, giương nanh múa vuốt, cho ngươi một miếng ăn, ngươi sẽ nhanh chóng quên hết mọi thứ, quả nhiên là con mèo ngốc nghếch!"
"." Tiếng của Linh Hoàng, truyền đến đứt quãng.
Nghe một lúc, Trương Đào khế than, hơi có chút thất thần.
Hắn không ngờ, một đời làm Hoàng Giả, cường giả chí cao vô thượng, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại để lại lời nhắn cho một con mèo. Ôn chuyện, tâm sự với mèo, hình như là sở thích hiếm hoi, thậm chí duy nhất của vị Hoàng Giả này.
Hắn cảm nhận được sự cô độc của Linh Hoàng.
Hoàng Giả cô độc! Quá tịch mịch, cô quạnh của vô địch.
Thế là, bà ta phá lệ cưng chiều con mèo vừa lười vừa ngốc vừa đáng yêu kia.
Nhưng mà... lão Trương vẫn có chút thất vọng, chỉ thế thôi à?
Lông mày lão Trương nhanh chóng khẽ động, chưa hết!
"Xem ra, đồ mèo ngốc nhà ngươi thật sự trở về rồi.." Tiếng nói Linh Hoàng chợt trở nên rõ hơn, cười nói: "Nếu là những người khác, có lẽ không nghe được đến giờ khắc này"
Trương Đào không hiểu ý bà ấy, nhưng nhanh chóng khẽ đảo mắt, ảo ảnh Linh Hoàng này còn có năng lực khác?
Có thể phân biệt gì sao?
Nhưng mình tiến vào, cũng không làm gì mà.
"Mèo ngốc, nghe cho cẩn thận nhé!"
"Cái tên ở Miêu Cung có lẽ còn chưa chết, có thể đi tìm hắn, trong bát trọng thiên, tự đi tìm, làm cho hắn sống lại. Hắn còn sống thì cuộc sống của ngươi sẽ thoải mái một chút."
"Thiên Cẩu... con chó ngốc đó, mặc dù rất muốn đập chết nó, nhưng hãy nhớ nói cho nó biết, đừng chứng đạo Hoàng Giả! Hoàng Giả cũng có thiếu hụt!"
"Có người muốn hội tụ đại thế Tam Giới, làm một số chuyện khiến người ta không thể tiếp nhận, ngươi không nên dính vào... có điều ngươi bị tính kế, chỉ sợ cũng khó mà tránh được... có thể đến ngôi sao bản nguyên của bản hoàng, ta để lại cho ngươi một vài thứ. Mèo ngốc, đừng lạc đường, nếu ngôi sao bản nguyên của bản hoàng còn chưa hoàn toàn vỡ nát"
"Ngươi đi vạn đạo bản nguyên, dù sao bản hoàng chỉ là một luồng linh lực, không giúp được ngươi quá nhiều...
nói xong những chuyện này, linh lực bản hoàng dung nhập vào bản nguyên của ngươi, giúp ngươi một tay!"
"Cuối cùng... mèo ngốc... cho ta vuốt ve thêm một lần...
Tiếng nói lại thương cảm.
Bóng lưng, cánh tay hơi nâng lên.
Giống như đang đợi Thương Miêu đi qua, đi qua để bà ta vuốt ve một lần cuối cùng.
Trương Đào khẽ than, Linh Hoàng để lại thứ gì cho Thương Miêu trên ngôi sao bản nguyên của bà ấy? Ngôi sao bản nguyên của Linh Hoàng vẫn còn chứ? Sẽ không hoàn toàn vỡ nát chứ?
"Đừng chứng đạo Hoàng Giả, đạo Hoàng Giả có thiếu hụt.."
Lão Trương lại nhíu mày, Linh Hoàng, khiến hắn cảm nhận được chút khác thường.
"Một luồng linh lực Hoàng Giả.."
Cuối cùng lão Trương nhìn về phía bóng lưng Linh Hoàng, hơi nhíu mày, ta có thể lấy đi không?
Hắn cảm thấy, bóng dáng này chính là khí Hoàng Giả, có lẽ là nó nhỉ?
"Làm sao thu lấy?" Lão Trương nhìn một lúc, rồi trong lòng mơ hồ cảm nhận được nguy cơ.
Nguy cơ... đến từ đâu?
Lát sau, sắc mặt lão Trương thay đổi, không nói thêm gì, vội vọt tới ban công, cúi đầu, bị Linh Hoàng khẽ xoa xoa.
Lúc này, lão Trương mặc kệ xấu hổ mất mặt.
Linh Hoàng rõ ràng không nói tiếp nữa, giờ lại lên tiếng.
"Mèo ngốc... ngươi quả nhiên ngốc nghếch đáng yêu! Còn không cho bản hoàng sờ một lần, linh thân này của bản hoàng sẽ đánh chết người xâm nhập!"
Lão Trương mồ hôi túa ra, mẹ kiếp, người phụ nữ này thật lắm âm mưu quỷ kế.
Việc này... người bình thường không làm được.
Cho người ta sờ đầu là sỉ nhục cỡ nào! Cũng chỉ có hắn mới làm được!
Đổi thành mấy người Khôn Vương, biết đây chỉ là một linh thân, sao có thể cho bà ta sờ đầu?
Những tên đó, ai mà không sĩ diện? Sợ rằng sẽ trực tiếp thu lấy linh thân này.
1743 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận