Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1930: Chiến Trường Thịt Xay

Ầm ầm!
Tiếng tự bạo vang lên, cấp chín thứ hai cộng với hơn mười yêu tộc cấp bảy khác của tộc kiến đồng loạt tử vong.
Cuộc chiến yêu tộc tàn khốc và nhẫn tâm hơn rất nhiều!
Hiện tại, khắp vực Nam Thất, đâu đâu cũng có chiến đấu, đâu đâu cũng có cường giả tung hoành. Tất cả cư dân địa quật trong vực Nam Thất đều run sợ trong lòng, cường giả cấp bảy, cấp tám cũng không dám ra đường, không dám hung hăng như ngày thường.
Đại chiến liên tục diễn ra, vương giả tử vong như rơm rạ. Mấy trăm năm qua, không có lần nào cấp chín tham gia chiến đấu nhiều như lần này. Mà tới tận bây giờ, cấp chín vẫn còn đang được cử tới!
Ngự Hải Sơn, hơn 60 vị cấp chín bay lên trời, nhanh chóng lao tới tiền tuyến.
Thành Hi Vọng, nhiều vị cấp chín cũng ào ào xuất hiện, sát khí sôi trào, tụ họp với những người khác chuẩn bị nghênh chiến.
Trong vùng cấm, Chân Vương vẫn còn đang tập trung cấp chín.
Trên địa cầu, Nam Vân Nguyệt lao tới năm đại thánh địa, mạnh mẽ cầu viện, nếu không tham chiến, Hoa Quốc thua, bọn họ sẽ không tiếp tục quan tâm Trái Đất nữa, có cứu viện hay không!
Nam Vân Nguyệt ngang ngược đến cầu viện, dám nói không, bà hoàn toàn dám đánh luôn năm đại thánh địa, triệt để nương nhờ vào địa quật.
Ngày hôm đó, hỗn loạn bộc phát khắp nơi.

Phía tây, Giảo dẫn theo yêu tộc dưới trướng, đột nhiên trở mặt. Ba con kiến cấp chín, trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, một con tự bạo, một con trực tiếp bị giết tại chỗ.
Kiến Vương cũng bị Giảo tấn công đến mức trọng thương hạch tâm, năng lượng bắt đầu tràn ra ngoài.
Là Yêu Vương của sa mạc Vạn Nghĩ, là kẻ mạnh nhất, Kiến Vương cũng là cường giả bản nguyên, không yếu hơn con Ưng Vương trong Bách Thú Lâm bao nhiêu. Nhưng bây giờ, Kiến Vương lại tuyệt vọng vô cùng, kèm theo đó là phẫn nộ và không cam lòng.
Nó bị Giảo đánh lén!
"Kim Giác Thú!" Con kiến lớn màu vàng gào thét, lực lượng tinh thần cũng không còn gợn sóng nữa.
Giảo lộ vẻ gian xảo, nó cũng bắt đầu gào lên.
"Kiến Vương, phong độ, chú ý phong độ, phải nói chuyện bằng bất diệt thần..."
Giảo rất đắc ý!
Ban đầu mình dùng tiếng thú để giao lưu, kiến lớn dám nói mình ấu trĩ cơ đấy? Sao bây giờ lại bắt đầu rống lên rồi?
"Chém chết nó! Sau đó trở lại sa mạc Vạn Nghĩ, đánh giết hai vị Yêu Vương còn lại!"
Giảo lại tiếp tục rống to lên, lần này nó rời khỏi Giới Vực, dẫn theo mấy trăm yêu tộc cao cấp, kiến lớn lại chẳng dẫn theo bao nhiêu.
Giờ khắc này, Giảo không còn tự mình ra tay nữa. Làm Thú Vương, nó đương nhiên phải tọa trấn chỉ huy. Hơn hai mươi con yêu thú cấp tám, cộng thêm 4 vị yêu tộc cấp chín, bắt đầu điên cuồng vây giết con kiến lớn kia.
Lúc này, Giảo cũng đã cảm nhận được hơi thở của thành chủ thành Yêu Quỳ, nó đột nhiên rống to một tiếng. Sau một khắc, hơn trăm con yêu tộc cấp bảy dồn dập lao về phía đó!
Thành chủ thành Yêu quỳ thấy thế, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy! Bọn khùng điên này!
Hơn trăm con yêu thú cao cấp, dù có là hắn thì cũng phải quỳ. Thần binh của hắn đã bị hủy, hắn còn bị Trường Sinh Kiếm đánh trọng thương, tuy hắn vẫn còn thực lực bản nguyên, nhưng đây không phải là mấy chục con yêu thú, mà là hàng trăm con!
"Gào!" Tiếng chém giết không ngừng vang lên, Giảo đã thấy được ánh sáng thắng lợi. Nhưng chỉ sau một khắc, Giảo bỗng nhiên nhìn về phía thành chủ thành Yêu Quỳ.
Giờ khắc này, bên kia bỗng nhiên xuất hiện hơn mười luồng hơi thở cấp chín.
Giảo sửng sốt một chút! Thế là sao? Sao bỗng nhiên lại chạy về phía nó? Giết có mấy con kiến lớn thôi mà, mắc gì phải chạy đến giết nó chứ?
Giảo còn đang sững sờ, đám người vừa chạy tới cũng đã hận đến phát điên!
"Kim Giác Thú!" Ưng Vương giận dữ, phản đồ!
Đây là hơi thở của tên phản đồ Bách Thú Lâm kia, nó vẫn chưa chết, không những không chết, nó còn dám đánh lén sa mạc Vạn Nghĩ, chém giết mấy vị Kiến Vương!
"Kim Giác Thú... Súc sinh đáng chết!" Thần tướng dưới trướng Hòe Vương cũng giận tím mặt. Bọn họ biết con Kim Giác Thú này, nó đã từng khiến Chân Vương tự mình đến ngoại vực truy sát. Rốt cuộc lại để nó chạy tới Giới Vực, bọn họ vốn nghĩ có cho vàng nó cũng không dám lao ra. Ai ngờ vào thời điểm quan trọng thế này, đối phương lại xuất hiện!
Viện quân ở sa mạc Vạn Nghĩ bị Kim Giác Thú đánh giết rồi!
Đùng!
Bọn họ còn chưa kịp chạy tới, con kiến lớn cuối cùng đã không chịu được nữa, bị 10 yêu tộc vây công, nổ tung chỉ trong một thời gian ngắn!
Trong hư không, bóng mờ của một con kiến lớn màu vàng hiện ra, Giảo đột nhiên mở cái miệng lớn như chậu máu của nó, nuốt bóng mờ đó vào trong bụng!
"Cái quái gì!" Mọi người dại ra!
Kim Giác Thú ăn được lực lượng tinh thần của Kiến Vương!

Ngay khi bọn họ đang dại ra, thì trên đường từ thành Hi Vọng đến Ngự Hải Sơn, Thương Miêu lại lần nữa ngẩng đầu lên, mặt mèo to lớn cũng dại hẳn ra.
"Đại Cật Bát Phương Thần Công?" Thương Miêu nói ra một loại tuyệt học có cái tên cực dị hợm!
Đại Cật Bát Phương! Đó là tuyệt học của con chó lớn nào đó, chỉ có một chữ, ăn!
Cái gì cũng ăn được, nhưng không phải là ăn bậy mà chuyên chọn thứ tốt để ăn, dù sao thì chính là ăn ăn ăn, ăn càng nhiều càng tốt, càng ăn càng mạnh. Thương Miêu ăn uống là để hưởng thụ cuộc sống của mèo. Con chó lớn kia thì khác, nó ăn là vì để trở nên mạnh mẽ!
Ăn để mạnh nữa, mạnh mãi, thấy thứ gì tốt là muốn cướp, Thương Miêu có rất nhiều đồ ngon, chó lớn cướp không ít thứ của nó, Thương Miêu vẫn còn nhớ kỹ lắm. Dù đã mấy ngàn năm trôi qua, nó cũng chưa quên con chó lớn đáng ghét đó. Nhưng bây giờ...
"Là hậu duệ của chó lớn sao?"
"Chó lớn chết rồi sao?" Thương Miêu không cảm thấy hơi thở của Giảo quen thuộc, nếu là chó lớn chuyển thế, sẽ có sinh mệnh bản nguyên giống nhau, nó chắc chắn sẽ nhận ra. Nếu không thấy quen thuộc, vậy nghĩa là con chó lớn này là hậu duệ của chó lớn khi đó?
Hậu duệ của chó lớn lại ở vực Nam Thất!
Thế nghĩa là gì? Chẳng lẽ... năm đó chó lớn biết mình không chết, ném hậu duệ của nó vào đây là để nhờ mình chăm sóc sao... Không, hay là để hậu duệ của nó cướp đồ ăn của mình?
"Chó lớn đáng ghét!" Thương Miêu chửi thầm một tiếng, bỗng nhiên lại thấy hơi thương cảm.
Chó lớn đã chết rồi sao? Cường giả của thời đại đó đã biến mất, chó lớn cũng không còn tung tích. Năm đó, chó lớn đi theo một đám người để ăn ngon, vừa đi, cũng là vĩnh biệt.
Khi đó, nó còn đang ngủ. Sau khi tỉnh ngủ, trời đất đã thay đổi, tông phái quật khởi, Giới Vực sinh ra, núi Quát Thương có đồ ăn ngon, nên nó mới chạy đến. Nó không phải là yêu thú của núi Quát Thương, Công Quyên Tử cũng không có tư cách sai bảo nó.
Sống ở núi Quát Thương cũng khá là thư thái. Lần thứ hai ngủ dậy, nó lại bỏ lỡ đại chiến, trời đất lại thay đổi, biến cố xảy ra, người quen, bạn bè, người nhà ngày xưa... đều biến mất hết cả rồi!
Tỉnh lại lần nữa, thương hải tang điền, cảnh còn người mất, không còn ai nữa!
Bây giờ, nó lại nhìn thấy thứ mình từng biết, tuyệt học của chó lớn.
Chó lớn có hậu duệ sao? Nó không nhớ rõ lắm, nó ngủ quá lâu, lâu đến mức đã sắp quên mất tất cả, mấy ngàn năm trôi qua, thứ duy nhất nó còn nhớ chính là chút ký ức ngắn ngủi quý giá đó.
"Chó lớn chết rồi..." Mắt của Thương Miêu trừng to, bỗng nhiên lộ ra chút ánh nước, Thương Miêu Thiên Cẩu, con cưng của trời.
Thiên Cẩu chết rồi... hậu duệ của nó lại xuất hiện ở đây.
"Tại sao phải đưa đến nơi này chứ... Bản miêu cũng không quen nó..." Thương Miêu lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, khiến Cấm Kỵ Hải ầm ầm vang vọng.
Chó lớn rất mạnh, mạnh đến mức lần nào cũng cướp được đồ của nó. Chó lớn cướp của nó còn chưa đủ, nó dẫn người đến báo thù, kết quả... tất cả đều bị cướp luôn. Con chó đáng ghét kia bảo nó gọi nhiều người đến, nếu cướp được thứ ngon lành, nó sẽ chia đều, cho Thương Miêu một số thứ tốt.
Thương Miêu không muốn trở nên mạnh mẽ, nó không thích chiến đấu. Nhưng chó lớn toàn tâm toàn ý chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, nó còn muốn trở thành Thiên Cẩu Hoàng Giả, nó mạnh như vậy, sao lại chết được?
"Ai giết ngươi..." Thương Miêu nói thầm một câu, ngươi mạnh như vậy, ai có thể giết ngươi?
Sau một khắc, Thương Miêu bỗng nhiên thay đổi phương hướng, lao về phía tây. Chó lớn lại để hậu duệ của nó ở đây, trước đây nó từng thấy con chó nhỏ đó, tuy trông cũng khá giống, nhưng cũng không thật sự giống lắm.
"Chó lớn lai giống khắp nơi, chắc chắn là con lai rồi." Thương Miêu thầm nhủ trong lòng, chắc là vậy.
Ai mà biết được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận