Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2233: Di Chúc Của Lão Trương (2)

Trương Đào bật cười lớn: "Cứ yên tâm! Thiên Giới Tàn Chỉ xuất hiện, thi thể Hoàng Giả xuất hiện, rất nhiều thần khí xuất hiện, như vậy đủ chưa? Những người này cho tới bây giờ là vì cái gì? Chẳng lẽ lại làm rùa đen?"
"Nhưng nếu thực sự có người chưa xuất hiện..."
"Đơn giản!"
Trương Đào lại cười nói: "Phục Sinh Chi Chủng cũng xuất hiện là được rồi."
"Phục Sinh Chi Chủng?"
"Đúng"
Trương Đào cười nói: "Ta đã hỏi thăm, đồ vật trong Vương Chiến Chi Địa có lẽ là một cánh cửa... hoặc là cửa chặn đường như Thương Miêu nói. Nhưng cửa này không có chìa khoá! Ta suy đoán, Yêu Hoàng lưu lại một chút hy vọng sống, là cửa chắn đường... nhưng không có chìa khoá. Phục Sinh Chi Chủng chính là chìa khoá! Hiện đã tìm được cửa, chúng ta chỉ cần làm ra chìa khóa, chẳng lẽ họ lại không mắc câu sao?"
"Nhưng không phải nói phải kết giới Thiên Nhân vỡ vụn thì Phục Sinh Chi Chủng mới xuất hiện sao?"
"Truyền thuyết mà thôi!"
Trương Đào hờ hững nói: "Làm giả ấy.mà, làm sao cho chân thật một chút thì giả cũng thành thật thôi. Một con mèo đích thân thuyết phục người khác, khi mèo già Thượng Cổ nhìn thấy Phục Sinh Chi Chủng, kinh ngạc hô lên vài tiếng Phục Sinh Chi Chủng lại xuất hiện... Có người sẽ tin."
Ba người Phương Bình trợn mắt há mồm, ý gì? Trương Đào cười nói: "Các ngươi sẽ không cho là Thương Miêu sẽ không đếm xỉa đến chứ? Việc này nó phải ra tay, không ra tay thì ném nó về địa quật, để những Đế Tôn kia tìm nó, đoạt thần khí của nó."
Phương Bình cười khổ nói: "Đừng nói bảng xếp hạng là tác phẩm của ngài nhé?"
"Không hề, ta cũng không biết hết mấy tên này thì làm sao làm được bảng xếp hạng chứ, mượn lực đã lực, thuận thế mà làm."
Dứt lời, Trương Đào bật cười lớn nói: "Thương Miêu, tự suy nghĩ một chút."
Phương Bình nhíu mày, Thương Miêu nghe thấy rồi à? Lát sau, trong đầu Phương Bình xuất hiện hình ảnh một con mèo mập mạp đang giương nanh múa vuốt, nó đang cầm một cái nồi đen to, giận dữ nói: "Người xấu! Bản miêu không làm!"
Trương Đào hình như không nghe thấy, nhưng cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Bước ngoặt của kế hoạch chính là con mèo này, nếu nó không ra mặt thì độ tin cậy sẽ không cao. Nó ra mặt thì độ tin cậy sẽ cao."
Phương Bình cũng không quan tâm Thương Miêu giận hay không giận, hỏi: "Nếu còn có người không đi thì sao?"
"Vậy thì hết cách, ngươi tự cầu phúc đi!"
Trương Đào tỏ vẻ bất đắc dĩ, tùy ý nói: "Đã dùng hết cách rồi mà còn có người trốn tránh không ra, vậy ta cũng chẳng còn biết làm thế nào. Trấn Thiên Vương đã nói một biện pháp đáng tin cậy, nhưng càng nghe càng không đáng tin cậy."
"Cái gì?"
"Ông ấy nói, việc này... còn phải dựa vào Thương Miêu."
Phương Bình ngây người, lại dựa vào con mèo này?
"Trấn Thiên Vương nói, đại đạo của Thương Miêu có chút đặc biệt, nó có thể là một... nói như thế nào nhỉ... điểm tập trung của vạn đạo?"
Ánh mắt Phương Bình khẽ biến: "Trấn Thiên Vương biết ư?"
Trương Đào cười như không cười: "Vậy là ngươi cũng biết?"
Phương Bình trầm giọng: "Không tính là điểm tập trung của vạn đạo, nhưng đúng là có chút đặc biệt."
"Lão già đó đã nói, năm xưa... không biết là năm nào, có một lần, hình như Thương Miêu suýt nữa bị giết, chắc ý lão là vậy. Kết quả, hình như không gian bản nguyên bị đánh tan... năm đó, vạn đạo rung chuyển!"
Lúc này, Trương Đào cũng nghiêm túc, nhíu mày: "Vạn đạo rung chuyển! Chúng ta lớn mạnh trên cơ sở đại đạo! Một khi bản nguyên rung chuyển, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng to lớn! Ý của lão già là mang theo Thương Miêu đến chỗ chúng ta bố trí, đánh Thương Miêu trọng thương, bản nguyên tán loạn, đại đạo rung chuyển, những tên ẩn nấp không đến không được! Bất kể là dò xét Thiên Giới, hay là mục đích khác, đều sẽ tới! Hơn nữa vạn đạo Trung chuyển... Suy cho cùng, có chút tương tự với đạo Hoàng Giả xuất hiện, càng chân thật hơn."
"Bộ trưởng!"
Phương Bình nhíu mày. Trương Đào cười nói: "Đừng nóng vội, ta biết ngươi muốn nói gì. Có lẽ Thương Miêu có thể nghe được lời ta nói, hoặc là cảm nhận được? Ta đang nói cho con mèo này nghe. Thương Miêu, ngươi thì sao, muốn sống thoải mái thì cần phải ra tay giúp chút việc vặt chứ. Yên tâm, chẳng lẽ bọn ta lại đối xử với ngươi như vậy sao? Ta không phải loại người đó! Chỉ làm mồi nhử, để không gian bản nguyên xảy ra chút vấn đề, cũng không biết có thể khiến vạn đạo rung chuyển thật như lời lão già nói hay không?"
Trương Đào vẫn còn có chút không tin: "Ngươi có năng lực lớn như vậy sao? Thương Miêu, ngươi đáng tin không đó?"
Không ai đáp lời. Mà trong đầu Phương Bình, hình ảnh Thương Miêu đã run lên, giương nanh múa vuốt, trên móng vuốt hình như có thêm thứ gì, nhìn hơi giống bóng dáng của Trương Đào. Thương Miêu cầm cái chảo, đập ầm ầm lên bóng người này. Người xấu! Bắt nó làm mồi nhử, còn phải tự mình hại mình, nó không làm! Thấy thế, Phương Bình nhìn về phía lão Trương, nói: "Thương Miêu nói không làm, ngài còn dám nhắc đến nữa, nó sẽ dùng nồi đập chết ngài"
"Chà, còn có thể truyền lời qua ngươi à?"
Trương Đào hơi bất ngờ, bật cười nói: "Thú vị! Sao con mèo này không tự đến nói chuyện với ta nhỉ?"
Phương Bình cũng hơi bất ngờ, dò hỏi trong đầu: "Sao không qua nói chuyện với hắn?"
Thương Miêu vô cùng phiền muộn, nó đã đập chết cái bóng của Trương Đào, đó là giả, nó không thể kéo Trương Đào vào không gian bản nguyên của nó.
"Không muốn nói chuyện với hắn!"
Thương Miêu thở phì phò nằm rạp trên mặt đất, tiếp tục ăn điên cuồng.
"Hắn rất xấu! Mặt cũng rất dày! Phiền chết mèo!"
Thương Miêu phiền muộn hơn: "Hắn thường xuyên nghĩ đến ta."
"Ừm?"
Phương Bình sửng sốt, ý gì?
"Giả Nhân Hoàng rất xấu, mỗi lần nghĩ tới ta, đều xuất hiện rất nhiều hình ảnh rất đáng thương... Nào là người bị ngươi đánh chết, xương cốt đều bị ngươi phá hủy, bé béo cũng bị ngươi đánh chết, da cũng bị lột... nói chung là vô cùng thê thảm."
Thương Miêu mếu máo, bản miêu cũng không muốn tiếp tục vào thế giới mèo nữa.
"Nói tóm lại là vô cùng đáng thương, nếu bản miêu không giúp đỡ, vậy thì ngày nào cũng sẽ thấy có người bị lột da róc xương... Ngày nào hắn cũng đến khóc lóc... Thật là rất phiền phức mà!"
Thương Miêu thật sắp tức đến sắp khóc! Giả Nhân Hoàng không biết xấu hổ! Già mà khóc! Mọi người chết hết, rất thảm, cuối cùng chỉ còn lại Giả Nhân Hoàng và nó, một người một mèo, đứng trên một vùng phế tích. Tóm lại, mỗi lần Trương Đào nghĩ đến nó thì chẳng có chuyện gì tốt cả. Nếu không đứng trên đống phế tích của Trái Đất thì là nhìn thấy người này người kia bị giết, chết vô cùng thảm. Theo lời kể của Thương Miêu, Phương Bình ngây ngốc nhìn về phía lão Trương, lão Trương... đã đoán được năng lực của Thương Miêu? Còn cố ý tìm Thương Miêu khơi lòng thương hại? Vẻ mặt Phương Bình cứng đờ, mở miệng nói: "Bộ trưởng, ngày nào ngài cũng khóc lóc với Thương Miêu sao?"
".."
Ngô Xuyên và Ngô Khuê Sơn đều ngây người. Trương Đào thì cười ha ha: "Khóc? Chuyện này có thể xảy ra sao? Theo như người nói thì... con mèo này có thể cảm ứng được?"
Trương Đào Sờ cằm, cười nói: "Thú vị! Con mèo này không tầm thường! Làm sao có thể chứ! Ta chỉ thử một chút, không ngờ đúng là như vậy. Nói thế, có nhiều khả năng Phục Sinh Chi Chủng mà mọi người đang tìm... chính là con mèo này."
Phương Bình phủ định nói: "Không thể nào, khi Hoàng Giá niêm phong cửa, Thương Miêu đã tồn tại, nó làm sao có thể là.."
"Tại sao không thể?"
Trương Đào cười nói: "Dựa vào chìa khoá đã có để chế tạo ổ khóa, điều này không phải là chuyện rất bình thường sao? Ai có thể nghĩ ra Phục Sinh Chi Chủng thật ra chính là con mèo này? Có lẽ tiêu diệt con mèo này thì cửa sẽ mở ra, chưa chắc không thể!"
Nghe vậy, mấy người hơi sững sờ. Trong đầu Phương Bình, Thương Miêu cũng sững sờ một chút, lúc lâu sau mới dùng móng vuốt vò đầu nói: "Ta? Meow... Không phải nha, bản miêu không phải..."
Nói là không phải, nhưng Thương Miêu lại hơi hoài nghi bản thân: "Bản miêu là Phục Sinh Chi Chủng sao?"
Trong đại điện, Trương Đào nháy mắt với Phương Bình vài cái, cười nói: "Khả năng này rất lớn, cho nên, Thương Miêu, nếu không muốn bị đánh chết thì vẫn phải ra tay mới được. Quyết định như vậy đi, trở về ta sẽ bàn bạc với Thương Miêu một chút xem nên sắp xếp thế nào."
Hình ảnh của Thương Miêu trong đầu Phương Bình đã dần dần tan đi, rõ ràng lúc này lão Trương không nghĩ đến Thương Miêu nữa, Thương Miêu tự hoài nghi bản thân, nên cũng không rảnh phản ứng Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận