Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1417

Trong lúc mọi người trò chuyện, trận chiến dưới sân vận động cũng sắp kết thúc rồi.
Dù sao cũng chỉ là ba con yêu thú, yếu hơn rất nhiều so với tổng thực lực của mọi người ở đây. Dưới tình huống này, chỉ cần vượt qua hoảng sợ ban đầu, tiếp theo sẽ càng đơn giản.
Sau khoảng 5 phút, trận chiến cuối cùng cũng ngừng lại.
Dưới sân vận động, Phương Viên đạp lên đầu một thi thể yêu thú cấp hai, gương mặt hưng phấn, nhảy nhót nhìn Phương Bình!
Cô làm được rồi!
Cô không còn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hai mình giao chiến với kẻ địch, bị người ta đánh máu thịt be bét, kém chút mất mạng như trước đây nữa.
Lúc này, cô đã có thể giết được một con sói! Tuy có rất nhiều người hỗ trợ, nhưng con sói này cuối cùng cũng đã bị nhóm của cô bé cùng nhau tiêu diệt!
Trên bục cao, Phương Bình nhìn Phương Viên.
Gần 50 võ giả cấp một, vây giết một con yêu thú cấp hai, có gì mà khoe. Nhưng cả đám đều là tân sinh viên, lần đầu tiên gặp được yêu thú, không bị dọa sợ hết hồn đã rất giỏi rồi.
Bên kia, anh em nhà họ Trương cũng đã đánh giết được con yêu thú cấp ba.
Nhưng không ít người lúc này mặt mũi xám xịt, choáng váng, không phải bị thương, mà là vì không chịu được mùi máu tanh.
Một số học sinh lúc này cũng bị thương, sau trận chiến, hai chân run lẩy bẩy.
Phương Bình hiểu cảm giác này, hắn cũng từng như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy võ giả tà giáo tử vong, lúc chiến đấu, hắn không nghĩ nhiều, không có cảm giác gì, nhưng sau đó, cả người như nhũn ra.
Chờ khi hiện trường yên tĩnh lại, Phương Bình cười nhạt nói: "Tuy không muốn đả kích các ngươi, nhưng không thể không nói, các ngươi thật sự quá yếu. Đặc biệt là hai vị võ giả cấp bốn, đừng khiến trưởng bối mất mặt.
Hai người cấp bốn, đánh giết một con yêu thú cấp ba, kết quả, không chỉ bị thương, mà nhìn hai ngươi như sắp khóc tới nơi?
Biểu cảm như vậy, không sợ khiến trưởng bối ở nhà mất mặt sao?
Cũng may, nhà trường đã quay lại cảnh toàn trường chiến đấu vừa rồi.
Video như vậy rất thú vị, ta sẽ gửi cho trưởng bối các ngươi xem, để ông ấy nhìn, hai vị võ giả cấp bốn đánh nhau với một con yêu thú cấp ba, nhưng bị đánh tái mặt tái mày là như thế nào..."
Nghe vậy, Trương Tuyết và Trương An giận tím người!
Quay video? Còn muốn gửi về cho ông nội xem nữa?
Hai vị võ giả trung cấp bị một con yêu thú đánh chật vật... Mất mặt chết được!
Sắc mặt Trương An không kiềm được sự giận dữ và xấu hổ, tên hiệu trưởng khốn này rõ ràng muốn gài bọn họ!
Trương Tuyết cũng uất ức vô cùng, nhưng cuối cùng bọn ta giết được yêu thú mà!
Phương Bình mặc kệ bọn họ, lại nói: "Được rồi, trở về vấn đề chính. Cảnh tượng vừa rồi chỉ là thử các ngươi một chút mà thôi. Yêu thú yếu hơn các ngươi rất nhiều. Với thực lực của các ngươi, trên chiến trường, có thể sẽ phải đối mặt với mấy ngàn con yêu thú, có lẽ còn mạnh và nhiều hơn bây giờ!
Các ngươi có hơn 5000 người, ba con yêu thú này chỉ là món khai vị cho các ngươi biết mùi đời thôi. Chỉ vậy mà chiến đấu hơn 5 phút, thật ra ta hơi thất vọng.
Có rất nhiều người trong số tân sinh viên hôm nay không phải có xuất thân từ gia đình bình thường. Trong số các ngươi, có người là hậu duệ đại Tông sư, có hậu duệ của Tông sư, một số còn là hậu duệ của võ giả trung cấp.
Kết quả, các ngươi thật sự khiến trưởng bối mất mặt hết sức.
Ngoài ra, 62 học viên vừa mới làm rối loạn trận doanh, có thể ghi danh các trường khác nhé. Các ngươi đều là võ giả, sẽ có trường khác nhận."
Dứt lời, giữa sân vận động, 62 người bay lên không, trực tiếp bay ra khỏi sân vận động.
"Không! Ta không có như vậy, ta không đi!"
"Ta khó khăn lắm mới thi đậu Ma Võ... Hiệu trưởng Phương, cho ta thêm một cơ hội đi!"
"Hu hu... Ta không muốn đi!"
"..."
Thời khắc này, tiếng gào khóc có, tiếng mắng chửi cũng có.
Phương Bình cũng không quan tâm, bên ngoài sân vận động, một nhóm võ giả trung cấp trực tiếp kéo những người này ra khỏi trường. Những người này đã bị khai trừ.
Trên sân vận động, một nhóm tân sinh nơm nớp lo sợ, từng người sợ hãi nhìn Phương Bình. Bọn họ không ngờ, ngày đầu tiên đến trường, đã có mấy chục người bị đuổi học.
Một số võ giả lúc nãy chạy trốn tái cả mặt, mặt cắt không còn giọt máu. Thật vất vả mới thi đậu Ma Võ, sao có thể bị đuổi học được, về nhà biết ăn nói thế nào?
Phương Bình không quan tâm cảm xúc ngổn ngang của mọi người dưới sân, tiếp tục nói: "Chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ! Ta nhắc lại một lần nữa, các ngươi nên cân nhắc kỹ trước khi đưa ra quyết định. Có muốn ở lại Ma Võ hay không. Hiện tại rời đi còn kịp! Sau này muốn rời đi, chính là đào binh!
Võ đại cũng như quân đội, hơn nữa, lúc này đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu mọi lúc! Ai dám đào binh... tất sát!"
Bên dưới im lặng một cách đáng sợ.
Lâu sau mới có người khổ sở nói: "Hiệu trưởng Phương, là Ma Võ như vậy, hay tất cả võ đại đều như vậy?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Vì thực lực mạnh, cho nên sẽ chiến đấu nhiều hơn các trường khác, nhưng nhìn chung, các võ đại đều như vậy, không khác nhau mấy.
Các ngươi có thể thi vào Ma Võ, đều là người thông minh. Thật ra, thầy trò võ đại hằng năm tử vong rất nhiều, nhưng không công bố ra bên ngoài.
Đến hiện tại, ta vẫn còn nhớ buổi diễn thuyết ngày đầu tiên ta vào trường của hiệu trưởng Hoàng."
"Võ giả rất vĩ đại, cũng rất nhỏ bé, thậm chí rất đáng thương!"
"Các ngươi có lẽ không hiểu, có lẽ hiểu, nhưng nếu muốn trở thành học viên chính thức của Ma Võ, các ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý có thể tử vong bất cứ lúc nào."
Phương Bình nói xong, cười nói: "Không nhiều lời nữa, cho các ngươi 5 phút, các ngươi có thể gọi điện về nhà hỏi ý kiến người thân, trưng cầu ý kiến người nhà. Rốt cuộc muốn ở lại Ma Võ, hay là về các trường khoa văn, hoặc nhập học võ đại khác, đều tùy các ngươi."
Phía dưới, nghe Phương Bình nói như vậy, có một số người thật sự lấy đt di động ra gọi điện cho người nhà.
Một số người thật sự đã bị cảnh tượng lúc này dọa sợ.
Trên bục cao, Phương Bình khẽ nói: "Thật ra, nên nói cho người bình thường biết một số chuyện, nếu không, sau khi vào võ đại, bọn họ không có cơ hội hối hận. Ta cảm thấy, ít nhất nên để bọn họ tự nguyện. Các võ đại hiện tại có hơi hướng lừa gạt võ giả vào trường rồi tính."
Lão Lý lười biếng nói: "Không ai ép ai, đều là tự nguyện. Nếu không muốn xuống địa quật, trước đây chỉ cần dừng lại ở cấp hai cả đời là được. Hoặc đến cấp ba thôi, không xuống địa quật, không bắt buộc. Võ giả cấp ba đều biết chuyện địa quật, chỉ cần không đột phá cấp bốn, sẽ không bị cưỡng chế vào địa quật. Cho nên, chính phủ vẫn luôn cho mọi người cơ hội. Có tự nguyện hay không, là chuyện của mọi người."
"Ngài nói cũng đúng, nhưng lãng phí rất nhiều tài nguyên."
Lúc nói chuyện, Phương Bình thấy Phương Viên đứng dưới sân nhìn mình, dưới chân cô bé còn đang đạp con yêu thú kia, giống như đang muốn được nghe khích lệ.
Phương Bình nhìn cô bé, bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu xa muốn dọa em gái mình. Con yêu thú dưới chân Phương Viên bỗng nhiên nhảy dựng lên.
"A!"
Lần này, Phương Viên bị dọa sợ, cô bé hét to một tiếng, sau đó, một đám người nhào vào đánh con yêu thú túi bụi, trực tiếp đánh đến mức nát da nát thịt, chỉ còn lại bộ xương khô, trong lòng mọi người mới bớt sợ.
Vừa mới dừng tay, con yêu thú trơ xương lại đứng lên, nhào đến vồ lấy các cô bé.
Một đám người kinh ngạc sững sờ! Đánh đến như vậy mà nó còn sống lại được?
Nó là Khô Lâu Thú hả?
Trong sự kinh hãi, những người khác cũng dồn dập nhìn hai con yêu thú đã chết khác, bắt đầu nhào vào đánh chúng nó túi bụi.
...
"Chơi ác!"
Trên bục, mọi người liếc nhìn Phương Bình, không ngờ ngươi chơi ác vậy luôn?
Nhất định phải hù dọa tân sinh viên làm gì? Quan trọng là, chuyên gia hố em gái mình, ngươi có còn lương tâm không?
Phương Bình cười ha hả nói: "Nếu có thể dọa nó sợ đến mức tự thôi học, thì ta đỡ phải lo. Ai bảo nó nhất định phải đến Ma Võ làm gì. Mấy chục người giết được một con yêu thú cấp hai, còn ra vẻ mình lập công lớn lắm vậy."
Nói xong, Phương Bình không điều khiển xương thú nữa.
Lần này, những người kia đều đứng cách xa đống xương thú, không ai dám đến gần.
Sau một lát, phía cưới, có hơn mười người lộ vẻ do dự.
Phương Bình cũng không nói nhiều, mở miệng nói: "Còn một phút, các ngươi có thể tự rời đi, sống sót vẫn tốt hơn tử trận."
Có người lộ vẻ xấu hổ, có người khó xử.
Một lát sau, cuối cùng có người cất bước đi ra khỏi trường.
Ngày đầu tiên đến Ma Võ, bọn họ không thể không rời khỏi trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận