Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2891: Ngọc Cốt, Ta Có! (2)

Chương 2891: Ngọc Cốt, Ta Có! (2)Chương 2891: Ngọc Cốt, Ta Có! (2)
Phương Bình không quan tâm chuyện bị chế nhạo, mà tò mò: "Nói như vậy, muốn luyện thành ngọc cốt, nhất định phải phá vỡ cửa tam tiêu à?"
"Không sail"
"Vậy võ giả Sơ Võ..."
"Sơ Võ là Sơ Võ, bản nguyên là bản nguyên, con đường khác nhau, phương thức tu luyện khác nhau. Thiết lập của cửa tam tiêu chính là để võ giả bản nguyên có khái niệm rõ ràng hơn, biết mục tiêu của bản thân... đáng tiếc, chuyện năm đó còn chưa hoàn toàn công khai, thì kế hoạch Tiên Nguyên đã xảy ra vấn đề."
Phương Bình gật đầu, đã hơi hiểu.
Xảy ra chuyện không phải là chuyện chắn đường, mà là Tiên Nguyên.
Chẳng trách mấy người lão Vương cũng có cửa tam tiêu, có thể năm đó bốn Đế đã có cửa tam tiêu, bọn họ cũng là vì phá vỡ cực hạn của bản thân, công nhận sự tồn tại của cửa tam tiêu.
Chẳng trách bọn họ có thể đi ngược đại đạo, bởi vì trong đó có một cánh cửa là lối thông hành.
"Đạo bản nguyên tồn tại thiếu hụt... không đơn thuần là vấn đề bản nguyên!"
Phương Bình thâm nghĩ.
Hoàng Giả có khiếm khuyết... đây là điều lão Trương đã nói cho hắn biết.
Nhưng e là cực khói!
Hôm nay, không có khát vọng lớn với đại đạo mấy chục ngàn mét, bởi vì thế giới bản nguyên của hắn đang bao trùm những đại đạo này. Nhưng nếu đi ngược đại đạo thành công, hắn rèn được ngọc cốt, vậy thì khác rồi.
Phương Bình hoài nghi, đạo của Hoàng Giả có lẽ cũng có vấn đề, một số Hoàng Giả hình như không có ngọc cốt.
"Có lẽ... ta có thể thử đi ngược đại đạo! Đẩy cửa tam tiêu ra, rèn đúc ngọc cốt..."
Cửa tam tiêu, có cửa Khí Huyết, địa quật gọi là cửa Năng Lượng.
Hôm nay, Nguyệt Linh nói nhiều như vậy, có trợ giúp rất lớn đối với Phương Bình, ít nhất biết làm sao đi rèn ngọc cốt.
Phá vỡ cửa Sinh Mệnh!
Phương Bình thầm có ý nghĩ như vậy, Thương Miêu nói cho hắn biết, Hoàng Giả lẽ ra nên là lực lượng hợp nhất, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không hoàn thiện, không hoàn mỹ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Bình rơi vào trầm tư, mà Nguyệt Linh lại hờ hững nói: "Còn có một số chuyện, e là ngươi cũng không biết. Nhưng ngươi có thể đi hỏi thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Cửa Sinh Mệnh!
Cửa Sinh Mệnh có liên quan đến nhục thân, cửa Khí Huyết có liên quan khí huyết...
Cửa Tinh Thần!
"Cái gì?"
Nguyệt Linh cười xán lạn, nhìn không ra chút điên cuồng nào, lát sau hư không vỡ vụn, Nguyệt Linh đạp không mà đi, cười nhạt nói: "Chớ xem thường bất kỳ kẻ nào... kể cả người mà cho là rất ngu xuẩn như Thiên Cực và Hồng Khôn..."
Mấy người Trấn Thiên Vương hình như không biết rõ mấy chuyện này.
Con ngươi của Phương Bình lại co lại, trên người Long Biến có bí mật... Trước kia hắn từng nghĩ đến điều này, dù sao đó cũng là một vị yêu tộc ẩn giấu vô số năm, mãi đến gần đây mới bị người ta phát hiện là yêu tộc... khả năng này không tâm thường.
Long Biến!
Thương Miêu vốn nên biết, đáng tiếc, mèo này đã quên rất nhiều chuyện, nhưng Phương Bình chưa quên cảnh tượng nhìn thấy ở chỗ Thiên Mộc, khi còn bé, Thương Miêu từng ngậm Long Biến trong miệng.
"Đi tìm Long Biến!" Nguyệt Linh cười nghiền ngẫm: "Trên người Long Biến có bí mật lớn... có lẽ liên quan đến một vài thứ, nhưng bản cung không hỏi, nếu ngươi có hứng thú, tự đi hỏi là được!"
"Tại sao tiền bối giúp ta?"
"Giúp ngươi? Có lẽ vậy!" Nguyệt Linh cười nhạt một tiếng, là giúp sao?
Chưa chắc! Có lẽ là hãm hại thì sao?
Phương Bình suy nghĩ quá đơn giản, nói cho hắn biết một số việc, thì chính là giúp hắn sao?...
Nguyệt Linh rời đi.
Lát sau, Trấn Thiên Vương và lão Trương đi ra, hai người tò mò nói: 'Bà ta đã nói gì thế?"
"Các ngài không nghe thấy?" Phương Bình nghi hoặc, hai người này không nghe lén sao?
Lão Trương buồn bực: "Nghe làm sao được? Bà ta phong tỏa hư không, lực lượng tinh thần của ông đây vừa tiếp xúc, đã bị bà ta đánh vỡ, nghe cái gì mà nghe?"
Phương Bình hiểu, cười nói: "Bà ta nói các ngài không phải người tốt lành gì, nhất là Lý tiên bối, đã sớm phá tám, phá vỡ cửa Sinh Mệnh và cửa Khí Huyết, còn kém cửa Tinh Thần thì có thể phá chín, thế mà lần nào cũng giả vờ yếu đuối..."
Sắc mặt Trấn Thiên Vương đen lại.
"Nói vớ nói vẩn!"
Phương Bình ngáp một cái nói: "Có lẽ thế, bà ta còn nói, ngài đã sớm rèn được ngọc cốt, cũng không biết ngài sợ cái gì, nhất định cứ giả vờ."
"Nói bậy nói bạt"
Phương Bình cười lớn nói: "Nguyệt Linh nói, cũng không phải ta nói! Đúng rồi, còn nói lão Trương..."
"Nói ta cái gì?" Trương Đào xem thường nói: "Ta cũng không có ẩn giấu thực lực, hiện nhân loại ước gì có người có thực lực mạnh mẽ, chấn nhiếp tứ phương!"
"Không nói ngài ẩn giấu thực lực... nói ngài xấu tính, không biết xấu hổ, da mặt dày, thích nghe lén, không phải loại người tốt lành..."
Ánh mắt Trương Đào sắc lẹm, nhìn hắn, ngươi xác định đây là Nguyệt Linh nói? Hay là chính ngươi nói, tùy tiện đổ cho người khác à?
Phương Bình thản nhiên, Nguyệt Linh nói.
Trấn Thiên Vương đau đầu, nhìn hai người như gà chọi, quát: "Bớt nói nhảm, đi, đi làm chính sự! Nhân lúc mọi người còn chưa phòng bị, nhìn xem có thể cướp ít báu vật hay không... Chúng ta tốt nhất tách ra, tập hợp một chỗ, mục tiêu quá lớn, Phương Bình, ngươi đi cướp mấy Thánh Nhân Lệnh đi, chúng ta cũng chia nhau ra hành động."
Phương Bình buồn bực nói: "Ta hạ Thánh Nhân đâu có đơn giản như vậy..."
"Ngươi bớt giả bộ đi, ngươi có thể che giấu khí tức, Thánh Nhân bình thường đơn độc gặp ngươi, khó lòng phòng bị, ngươi còn nguy hiểm hơn chúng ta."
Dù sao bọn họ khí cơ mạnh mẽ, Thánh Nhân ít nhiều có thể cảm ứng được một chút, cách thật xa đã bỏ chạy. Phương Bình thì khác, tên này che giấu được, Thánh Nhân gần như không cảm ứng được sự tồn tại của hắn. "Vậy được rồi...' Phương Bình nhanh chóng bổ sung: "Tách ra để đối phó Thánh Nhân, nhưng khi đối phó Thiên Vương, hai vị phải nhanh chóng chạy tới đó..."
Hai người cũng không quan tâm hắn, nhanh chóng phá vỡ hư không, biến mất ngay tại chỗ.
Phương Bình trâm ngâm một lát, đã có cách.
Có lẽ mình nên đi tìm Long Biến Thiên Đế.
Trên người vị này có Thánh Nhân Lệnh sao?
Có thể sẽ cóI
Chủ của Tứ Phạm Thiên, hình như đều có thứ này. ...
Phá vỡ cửa tam tiêu, phát triển toàn diện.
Điểm này, Phương Bình vừa biết.
Mà ngay lúc này, ở trong một thế giới nhỏ nào đó.
Lý Hàn Tùng cởi trân, nửa người dưới quấn da thú, để tóc dài, chỉ còn thiếu bấm khuyên mũi, nghênh ngang đi trên đường phố cổ xưa.
"Rèn ngọc cốt?"
Lúc này, Lý Hàn Tùng đang sử dụng một loại ngôn ngữ mà Phương Bình nghe không hiểu, giơ cánh tay lên, ra vẻ nói: "Ta đã rèn được nửa ngọc cốt, còn cần phải học võ giả đạo bản nguyên và Hoàng Giả không có ngọc cốt kia sao?”
Bên cạnh Lý Hàn Tùng là một người mặc cẩm bào, không ngang tàng như hắn, nghe vậy cười nói: "Thiết huynh đương nhiên không giống võ giả bản nguyên, nửa ngọc cốt... đây là chuyện rất nhiều võ giả đời thứ hai còn chưa làm được.
Không ngờ Thiết huynh mạnh mẽ như thế... nhưng cũng may trên người Thiết huynh có ngọc cốt, nếu không hôm đó gặp phải, e là thành chủ đã giết Thiết huynh rồi.
Phe phái của Thiết huynh ẩn cư quá lâu, nếu không phải Thiết huynh rời núi, chỉ sợ cũng đã bị người ta quên lãng rồi."
Lý Hàn Tùng tùy tiện nói: "Võ giả tu đạo, đương nhiên phải sống ở chốn thâm sơn cùng cốc. Nhìn các ngươi xem... không nghe theo truyền thống của tổ tông, học võ giả bản nguyên cái gì, còn mặc cẩm bào, phe Sơ Võ chúng ta không nên mặc, khi còn bé, ta ở núi rừng chưa từng mặc quần áo, gần gũi với thiên nhiên, hôn nhiên như cây cỏ..."
Bên cạnh, thanh niên cẩm bào cười khổ nói: "Thiết huynh nói đúng lắm, chẳng trách lần đầu gặp mặt, Thiết huynh chẳng mặc gì..."
Lý Hàn Tùng không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại thầm mắng.
Là ta không mặc sao? Ta bị ép!
Nào biết nguy hiểm như vậy, bị yêu thú tuyệt đỉnh truy sát, suýt chút nữa bị ăn, còn chưa dùng tới chiến giáp thì các ngươi đã đến rồi!
Ta không nói như vậy, chẳng lẽ phải nói với ngươi, ta cố ý khỏa thân mà chạy?
May mà ta đây thông minh, cộng thêm nghe được lão Vương nói, biết có thể sẽ gặp được phe Sơ Võ, quả nhiên, đã đoán đúng!
Lý Hàn Tùng rất đắc ý, nhanh chóng nói: "Chờ ta luyện thành ngọc cốt, sẽ đi giết yêu tộc thực lực Thánh Nhân đó, dám ăn sư phụ ta, khinh người quá đáng!"
Mấy người phía sau tỏ vẻ đồng tình, đáng tiếc cường giả phe này, bị yêu tộc Thánh Nhân ăn.
Phía Hải Vực cũng thế, yêu tộc rất đông, cường giả rất nhiều, không có việc gì mà cứ nhất định phải vào biển, không phải muốn chết sao? Phe Sơ Võ có khá nhiêu cường giả. Nhưng thực lực Thánh Nhân... cũng vô cùng mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận