Toàn Cầu Cao Võ

Chương 707: Tiền tài chỉ là phù du

Trương Ngữ, Tạ Lỗi cũng dồn dập mở miệng, đều lựa chọn đi, cơ hội hiếm có, võ giả cũng không sợ nguy hiểm, nếu thật sư sợ, thì đừng vào địa quật làm gì.
Cuối cùng, cộng thêm Phương Bình, có 9 vị võ giả cấp 4, 24 vị võ giả cấp ba trở lên cùng đi.
Những người khác, đều đang ở bước ngoặt đột phá bước ngoặt, đều còn có chuyện khác để làm, không thể đi được.
33 người, đều là cấp ba cao kỳ trở lên, thực lực đó cũng đã không kém.
Phương Bình ngược lại hơi do dự, những người này, đều là đám người tinh nhuệ nhất của Ma Võ, một khi bị chôn vùi ở địa quật, tương lai của Ma Võ chắc chắn sẽ suy sụp.
Cân nhắc một lát, Phương Bình nhìn về phía Lương Phong Hoa nói: "Lương sư huynh, anh ở lại trường chờ đột phá cấp 4 cao kỳ đi."
Lương Phong Hoa hơi nhíu mày, gật gật đầu, không nói gì.
"Trương sư huynh, anh cũng vậy."
Trương Ngữ muốn nói lại thôi, Phương Bình mở miệng nói: "Sau khi em dẫn đội đi, anh tạm thời cùng Lương sư huynh phụ trách xử lý chuyện của hội võ đạo, hội võ đạo không thể tê liệt, Trần sư huynh không ở trong trường, em và Tần Phượng Thanh đi, cần anh tọa trấn hội võ đạo."
Trương Ngữ nghe vậy cũng không cự tuyệt nữa, gật đầu đồng ý.
"Trần Vân Hi, cậu cũng không cần đi, cậu dù sao cũng mới đột phá đến cấp ba cao kỳ..."
Trần Vân Hi nhỏ giọng: "Triệu Lỗi cũng vậy mà, tôi sẽ không cản trở mọi người..."
Phương Bình hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Tùy cậu, các cậu phải hành động cùng mọi người, không được tùy tiện tách đội. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, mọi người trở lại chuẩn bị một chút, tôi qua bên giáo viên xem thử, thống nhất hành động."
Nói xong những lời này, Phương Bình thấy Tần Phượng Thanh vô cùng đáng thương nhìn mình, tức giận nói: "Nhìn cái gì, nói trừ là trừ, tự nhận khen thưởng đi, 1000 điểm, để em xem ai dám cho anh nhiều hơn!"
Tần Phượng Thanh thê thảm, 1000 điểm, con vịt đến tay mà cũng bay mất!
30 triệu đó trời!
Nhưng bây giờ, Tần Phượng Thanh biết, mình có nói gì cũng vô dụng, Phương Bình đang khống chế hội võ đạo, lại dẫn đội lấy được hạng nhất, các đạo sư đều nể mặt cậu ta, bây giờ cậu cũng chẳng tìm ai được.
Nhưng vẫn ôm hy vọng cuối cùng, Tần Phượng Thanh nhỏ giọng nói: "Thêm chút chút đi mà, cậu cho anh, anh chia cậu một nửa..."
"Anh nghĩ Phương Bình em là loại người nào?"
Phương Bình quát lớn nói: "Đừng nghĩ những thứ lung ta lung tung này, muốn điểm thì tự đi địa quật kiếm, được rồi, em còn có việc, anh đừng dây dưa nữa!"
Nói xong, Phương Bình cất bước rời đi.
Ai thêm thắt gì với anh, trường học cho điểm, hội võ đạo lĩnh, của hội võ đạo là của cậu, dù không tham ô, lấy ra thu mua nhân tâm cũng được, Tần Phượng Thanh anh lãng phí điểm thưởng nghiêm trọng, cho anh còn không bằng không cho.
Cái tên này, có chút điểm thưởng mà đã càn rỡ như thế, dám xem Khí Huyết Trì như nhà trọ.
Huống hồ, Tần Phượng Thanh mới vừa đột phá đến cấp 4 cao kỳ, hiện tại cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, cho nhiều điểm, bảo đảm sẽ lãng phí, không chừng còn có thể đổi trường đao cấp B thành cấp A.
Phương Bình còn không lãng phí như anh ta, nếu Trương Định Nam không cho thanh đao, cây đao cấp B của Phương Bình ít nhất có thể dùng đến cấp 6.
...
Phòng họp, tòa nhà giáo viên.
Lúc Phương Bình đến, La Nhất Xuyên và Đường Phong đều đã ở đó.
Thấy Phương Bình đến, La Nhất Xuyên mở miệng nói: "Trước đó chúng tôi đã thông báo, cũng có không ít giáo viên muốn đi, sau khi sàng lọc một hồi, nhân số hạn chế dưới 30 người. Bây giờ có thêm tôi, 4 vị võ giả cấp sáu, 12 vị võ giả cấp năm, 12 vị võ giả cấp 4, tổng cộng 28 người."
Phương Bình nghe vậy, lập tức nói: "Hội võ đạo có 7 võ giả cấp 4, 24 võ giả cấp ba kỳ trở lên."
La Nhất Xuyên hơi nhíu mày, Đường Phong cũng trầm ngâm chốc lát nói: "Liệu có nguy hiểm quá hay không?”
Võ giả cấp ba trung cấp trở lên, đi hơn một nửa rồi!
"Ý của em là, võ giả cấp ba cấp bốn, hành động theo đại đội, chờ lúc sau mới đi vào, tính ra vẫn an toàn, một số võ giả cấp 4 và cấp 5, có thể đơn độc hành động, cũng có thể lập tổ đội hành động, tình huống cụ thể, đợi đến đó rồi tính sau.
Lần này, Ma Võ, tính cả Lưu lão thì đã điều động một vị cao cấp, 35 trung cấp, 24 cấp 3 cao kỳ, cũng coi như dương danh Ma Võ chính nghĩa.
Đương nhiên, em cũng có chút tư tâm.
Việc này xem như là nửa công nửa tư, trước khi trở về, em đã bàn với Nam Giang, bây giờ tài chính Nam Giang cũng khá căng thẳng, nhưng đồng ý phụ cấp Ma Võ 300 triệu tiền mặt, dùng để mua đan dược binh khí.
Cá nhân em cũng bỏ vốn 300 triệu, góp đủ 600 triệu, để các thầy cô và bạn học mua một số trang bị cần thiết..."
Đường Phong không nhịn được liếc mắt nhìn Phương Bình, một lát sau mới nói: "Cá nhân em thì thôi đi, mọi người đều phải đi Nam Giang, cũng không phải..."
Phương Bình cười lắc đầu nói: "Thầy Đường đừng nói như thế, đi Nam Giang, có kỳ ngộ, thế nhưng nguy hiểm càng lớn hơn, vốn dĩ mọi người có thể không đi, nhưng lại do em dốc hết sức chủ trương, Ma Võ mới động viên nhiều người như vậy đi Nam Giang.
300 triệu không nhiều, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, đủ là được."
Vừa nói xong, La Nhất Xuyên và Đường Phong đều không khỏi nhìn Phương Bình với cặp mắt khác xưa!
Thật không giống!
Ngày xưa Phương Bình không phải như vậy, chỉ biết đòi tiền, điều này khiến Đường Phong cũng từng rất bất mãn với cậu.
Nhưng từ khi Phương Bình làm hội trưởng hội võ đạo, thì hoàn toàn khác luôn!
Toàn bộ hợp kim mà cậu lấy được khi thi đấu giao lưu đều nộp lên cho hội võ đạo.
Thi đấu võ đạo do cậu tổ chức, toàn bộ tiền lời thuộc về trường học.
Bây giờ, còn dùng danh nghĩa cá nhân, phụ cấp tài chính cho Ma Võ… điều này khiến Đường Phong cũng hơi hoảng hốt, con người sao lại có thể thay đổi lớn đến thế!
Tâm trạng hiện tại của La Nhất Xuyên giờ cũng cực kỳ phức tạp, dù là ông, chuyện phụ cấp 300 triệu cho trường học... không phải ông không có, mà thật là rất khó làm được.
Phương Bình còn chỉ là một học sinh, hơn nữa số tiền này, cũng do cậu từng đồng kiếm được.
Ma Võ đi Nam Giang, cũng không phải chỉ vì Phương Bình, dù Phương Bình không chi tiền, cũng sẽ không có ai nói gì. Nhưng bây giờ, cậu không chỉ cho, mà còn cho số tiền rất lớn.
La Nhất Xuyên vỗ vai Phương Bình vai, khẽ cười nói: "Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, nhìn thấy em, tôi lại nhớ đến lão hiệu trưởng."
Đó là một vị cường giả vô cùng được tôn trọng!
Không chỉ vì thực lực!
Trong mắt đám người Ma Võ, lão hiệu trưởng hầu như là sự tồn tại không thể thay thế. Nhưng mà, bây giờ Phương Bình, giống như đang đi cùng con đường với lão hiệu trưởng, đại công vô tư, một lòng vì Ma Võ, thiên kiêu như thế, xuất hiện tại Ma Võ, là may mắn của Ma Võ!
Phương Bình khiêm tốn nói: "Viện trưởng La chớ chê cười em, sao em có thể sánh với lão hiệu trưởng chứ, em chỉ cố hết sức mình thôi."
Tiền tài mà, chỉ là vật ngoài thân!
Phương Bình bây giờ dư không ít tiền, lần trước sau khi ra khỏi địa quật, kiếm được đến 600 triệu!
Sau đó, đến công ty xài không ít, bây giờ Viễn Phương đang mở rộng trên toàn quốc. Nhưng đầu tư cũng không tới 200 triệu, trong tay cậu vẫn còn 400 triệu.
Phương Bình thật ra không dùng được những thứ đó, cậu chủ yếu dùng điểm tài phú. Lần này xài hơn 300 triệu, toàn bộ Ma Võ đều sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác xưa!
Người khác thì thôi không nói, Đường Phong và La Nhất Xuyên, hai vị võ giả đỉnh cấp 6 này hiện đều rất thân thiết với cậu.
Ma Võ có tổng cộng 7 vị cường giả đỉnh cấp 6, thêm Lữ Phượng Nhu và lão Lý, Phương Bình nghĩ hiện tại ít nhất cậu có thể thu mua 4 người.
Còn 3 người kia, một vị trấn giữ địa quật, cộng thêm hai vị viện trưởng.
Hai vị đó, Phương Bình cảm thấy cũng không khó, dù sao sau khi cậu làm hội trưởng, Học viện Văn Học và Học viện Chế Tạo đã nhận được không ít phúc lợi.
Trừ 3 vị Tông sư, đỉnh cấp 6 chính là trụ cột của trường học, Phương Bình cảm thấy hình như mình thua mua hết rồi.
Nếu muốn mưu quyền đoạt vị thì…
Quên đi, cậu sợ bị đánh chết, sau khi cậu lên làm Tông sư, Ma Võ còn không phải là của cậu sao?
Mấy trăm triệu, thu mua Ma Võ... Có lời!
"Khá lắm!"
La Nhất Xuyên lại cảm khái một tiếng, lại nói: "Tôi để La Sinh vào Ma Võ, xem như quyết định đúng rồi, cũng bắt kịp thời cơ tốt, lấy được đệ nhất danh giáo, tài chính cũng tăng, điểm thưởng càng dễ lấy hơn... So với năm đó, Ma Võ bây giờ càng phồn vinh hơn!"
Đường Phong cũng khẽ gật đầu, có vẻ cực kỳ hài lòng.
Ma Võ hiện phát triển rất nhanh, khiến Đường Phong vừa mừng rỡ vừa tự trách, hình như đời của bọn họ, chưa từng mang thứ gì tốt đến cho Ma Võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận