Toàn Cầu Cao Võ

Chương 656: Nhóm phá hoại của Ma Võ (2)

Dẫn đội Học viện nữ sinh Ma Đô là một nữ võ giả, cô vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy Tần Phượng Thanh, nhìn cậu ta chằm chằm tức giận nói: “Tần Phượng Thanh, cậu còn dám lộ diện!”
Tần Phượng Thanh thật sự ngạc nhiên bất ngờ, không biết mình làm gì, kinh ngạc nói: “Cậu biết tôi, tôi nổi tiếng vậy sao?”
“Cậu!”
Mấy nữ võ giả tức đến mức suýt thổ huyết!
Ai mà không biết tên khốn kiếp nhà cậu!
Trong đó có một nữ sinh nhìn có vẻ nhỏ nhất tức giận nói: “Tiếp tục giả vờ đi! Lần trước ở địa quật chúng tôi không chọc gì cậu, vậy mà cậu lại dẫn mấy mười mấy con yêu thú tới truy sát chúng tôi, cậu có còn là đàn ông không?
Tần Phượng Thanh buồn bực, im lặng nói: “Đừng vu oan cho tôi, trước giờ tôi không làm chuyện đó.”
“Vẫn còn giả vờ!”
Nữ sinh dẫn đội tức hổn hển: “Chính là tháng 1 năm nay, chúng tôi suýt nữa thì chết. Ở gần chiến trường thịt xay, mấy chục con yêu thú, nếu không phải đạo sư tới kịp thì chúng tôi đã sớm chết rồi!”
Tần Phượng Thanh gãi đầu? Thật hay giả vậy?
Cậu chạy trốn khỏi yêu thú… Cũng không chỉ một lần.
Cậu làm rất nhiều lần, lần trước cùng với Phương Bình cũng không phải ngẫu nhiên, cậu rất có kinh nghiệm với chuyện này.
Có điều với tình huống này cậu chạy trốn cũng rất xa, cũng đâu gặp được võ giả nhân loại.
Khu vực gần chiến trường thịt xay, cậu làm gì tới đó bao giờ?
Hồi tưởng một hồi, Tần Phượng Thanh thật sự không nhớ ra, cũng lười nghĩ tiếp, tùy tiện nói: “Không chết là tốt rồi, để ý nhiều như vậy làm gì.”
Lời này đúng là khiến người đối diện thật sự muốn chém chết cậu.
Nói dễ nghe quá ha!
Tần Phượng Thanh cười ha ha nói: “Cũng coi như rèn luyện đi, không cần biết là thật hay giả, người không chết là được rồi, nói thật, các cậu nên cảm ơn tôi mới phải, các cậu đã trải qua cảnh tượng như vậy sao?
Có phải rất kích thích không?
Bộc phát được tài năng của các cậu!
Mấy chục con yêu thú, nếu thật sự là do tôi dẫn tới, vậy thì các cậu nhất định là chưa từng thấy. Lần đầu tiên được trải nghiệm còn gì.
Khu vực gần chiến trường thịt xay không có yêu thú, các cậu thấy được cảnh tượng như vậy nên hăm hở mới phải. Bây giờ bước vào cấp bốn, vào được top 20... Tôi nói có đúng không?”
Tần Phượng Thanh giảo biện, không ngờ mấy nữ sinh đối diện đột nhiên không mắng nữa.
Phương Bình bất ngờ, không ngờ là như vậy?
Tần Phượng Thanh được nha!
Bây giờ bản lĩnh lừa người của anh lại tăng lên rồi đó!
Tần Phượng Thanh nói xong lại nói: “Nếu như vòng đầu tiên gặp các cậu, yên tâm, tôi sẽ hạ thủ lưu tình, tôi không giống Phương Bình, tôi không đánh ngực...”
Phương Bình trợn mắt nhìn anh ta, trực tiếp lôi đi.
Đi cùng với tên này luôn cảm thấy thật mất mặt.
...
Trở về phòng, mấy người Phương Bình tụ họp lại, chỉ đơn giản nói vài câu.
Vẫn chưa rút thăm, vòng đầu tiên gặp đội nào chưa biết, nên tạm thời không an bài chiến thuật hay phân tích tin tức gì cả.
Mấy người nói vài câu rồi giải tán, về phòng nghỉ ngơi.
Sắp thi đấu nên mọi người cũng không có tâm trạng đi dạo.
...
Một đêm im lặng.
Ngày thứ hai, mọi người dậy thật sớm.
Lần này rút thăm và thi đấu đều tổ chức ở Kinh Võ.
Vốn định tổ chức tại sân vận động Tổ Chim.
Kết quả không biết là Kinh Võ phát lực hay gì mà đổi thành tổ chức tại Kinh Võ, điều này khiến Phương Bình oán thầm không ngớt.
Thi đấu giao lưu làm chậm trễ việc tu luyện của các đạo sư và sinh viên của Ma Võ, chẳng lẽ lại không quấy nhiễu việc tu luyện của Kinh Võ?
Rõ ràng chính phủ muốn công bằng... không đúng, đây không phải công bằng, mà rõ ràng là thiên vị Kinh Võ.
Lên xe, vẫn không thấy đám người Hoàng Cảnh.
Từ hôm qua tới giờ đã không thấy bọn họ đâu, không biết đã đến Kinh Võ hay là đã đi nơi khác rồi.
Lần này Lăng Y Y không tới, Hàn Húc cũng không tới, người tới tiếp đón là một sinh viên Kinh Võ không mấy quen thuộc.
Những người khác không quen, nhưng Phương Bình thì lại rất quen.
Vừa thấy người tới, Phương Bình kinh ngạc!
“A Tường, vậy mà cậu cũng dám tới!”
Phương Văn Tường không lên tiếng, Hàn Húc nói với cậu, lần này là hành trình luyện tim.
Cường giả thì trái tim cũng phải mạnh mẽ!
Nếu Phương Bình mỉa mai, chế giễu, châm chọc mà cũng không chịu được, thì tâm đạo chưa đủ thuần khiết.
Hôm qua hội võ đạo họp suốt đêm để quyết định ai là người tới tiếp đón.
Hàn Húc hiên ngang lẫm liệt, nói rất nhiều. Phương Văn Tường xung phong đảm nhiệm, giơ tay biểu thị cậu ta sẽ tới tiếp đón.
Hành trình luyện tim!
“A Tường, cậu còn nhớ món nợ của tôi không vậy?”
Phương Bình vỗ vài Phương Văn Tường, không ngờ Phương Văn Tường lại dám một mình xuất hiện ở đây.
Phương Văn Tường không trả lời, ra hiệu mấy người lên xe.
Thấy Phương Bình giữ lại không cho cậu lên xe, Phương Văn Tường bình tĩnh nói: “Tôi không phải là thành viên tham gia thi đấu, cậu dám động thủ với tôi, hiện tại Kinh Đô cũng có Tông sư tuần tra.”
Phương Bình cười như không cười: “Động thủ thì chắc chắn sẽ không, đánh chết cậu, cậu có thể trả nợ được không?
Chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, cậu là người đầu tiên nợ tôi.”
Nhớ lúc đó, trong thi đấu giao lưu, Phương Bình đã dùng thuốc, thế mà Phương Văn Tường nhận thua chạy trốn, không tiếp tục đánh với Phương Bình, hại cậu lãng phí một viên Khí Huyết Đan cấp một.
Món nợ này, lúc đó cậu cũng nói rồi, thấy Phương Văn Tường lần nào thì phải đánh lần đấy.
Phương Văn Tường làm lơ, cậu nói nợ thì là nợ đi, tôi là tới luyện tim.
Về việc muốn đánh tôi... nhà tôi cũng có Tông sư đấy.
Phương Bình hình như biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cười tủm tỉm nói: “Cô của tôi sắp đột phá rồi, đến lúc đó, sư đồ chúng tôi tới cửa đòi nợ, Phương lão gia có cô tôi tới đối phó, còn tôi đặc biệt đối phó cậu.”
Phương lão gia là kẻ thù lâu năm của Lữ Phượng Nhu.
Lý do vì sao kết thù thì Phương Bình không biết.
Tóm lại, nếu bắt gặp ông ta thì Lữ Phượng Nhu sẽ truy giết, đánh không lại thì cho chồng trước tới hù dọa ông ta, Phương lão gia cũng rất uất ức, đến Ma Võ đều phải nhân lúc Lữ Phượng Nhu không ở đó.
Phương Văn Tường sụp đổ, hành trình luyện tim không được thuận lợi cho lắm.
Trong lòng thầm mắng một trận, hai sư đồ này không phải là người tốt gì.
Mỗi khi ông nội nhắc đến Lữ Phượng Nhu đều chửi ầm lên, ông cảm thấy mình rất oan uổng, không làm gì mà bị người ta truy sát nhiều năm.
Nhưng nghiêm khắc mà nói vẫn bị đuối lý.
Thật ra dưới góc nhìn của Phương lão gia, cũng không phải là chuyện gì lớn, mọi người cũng quen rồi.
Con gái Lữ Phượng Nhu chết ở địa quật, Lữ Phượng Nhu điên điên khùng khùng, Phương lão gia chỉ thuận miệng nói một câu “Con gái chết thì có là gì"... Xong, lần đó đã chọc giận Lữ Phượng Nhu.
Thật ra, đối với Phương lão gia, lời đó cũng không có ý gì, lần trước Điền Mục còn mắng Trương Đào - Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục - câu y chang "Con trai chết có là gì", nhưng cũng không thấy Trương Đào làm gì Điền Mục.
Chỉ có thể nói, nam võ giả và nữ võ giả không giống nhau.
Chuyện này chỉ có thể nhận thua.
Lữ Phượng Nhu vì con gái mà đánh nhau với Ngô Khuê Sơn đến nỗi ai cũng không thể can được, ông chỉ là một người ngoài, nói câu đó, có bị truy giết cũng không lạ.
Phương Bình ăn không nói có, cứ nói mình nợ cậu ta thuốc, Phương Văn Tường cũng cảm thấy bản thân thật oan uổng.
Ông nội cậu, cậu dùng thuốc để chém người nhưng không chém được, món nợ này sao lại tính lên đầu tôi chứ?
Lẽ nào phải đứng đó cho cậu chém?
Hoàn toàn không nói đạo lý!
Phương Bình cũng không để ý, khoác tay lên vài cậu ta cùng lên xe, cười ha ha nói: “A Tường tiến bộ hơi chậm nha, vừa mới bước vào cấp ba trung kỳ thôi à, còn chậm hơn Triệu Lỗi bọn họ nữa, so với Hàn Húc thì kém xa, xem ra Kinh Võ đào tạo bình thường, cậu có muốn suy nghĩ một chút về việc chuyển đến Ma Võ không?”
Phương Văn Tường trầm mặc.
“Cậu có ông nội là Tông sư, nhưng lại trở thành như vậy, đến ngay cả Trần Vân Hi cũng không bằng, không cảm thấy có vấn đề sao?”
“Môi trường của Kinh Võ không tốt lắm, bọn họ lựa chọn cá nhân nổi bật để bồi dưỡng, cậu thấy không, vì sao Hàn Húc lại tiến bộ nhanh hơn cậu? Là vì cậu ta tôi cốt ba lần sao?
Sự thật... đúng là như vậy, bởi vì cậu ta tôi cốt ba lần, cậu chỉ tôi cốt hai lần nên Kinh Võ đã bỏ rơi cậu.
Nhưng Ma Võ không giống như vậy, cậu tới Ma Võ, chúng tôi sẽ không bỏ rơi cậu.
Nếu như cậu ở Ma Võ thì hiện tại có thể đã là cấp ba cao kỳ rồi.
Hơn nữa cậu cùng họ với tôi, 500 năm trước cũng là người một nhà, bây giờ tôi là hội trưởng hội võ đạo, nhưng một khi tôi đột phá Tông sư trước tốt nghiệp, tôi sẽ không đảm nhiệm chức hội trưởng nữa, tôi xem trọng cậu, cậu tới Ma Võ, tôi sẽ cho cậu tiếp quản!”
Phương Văn Tường trề môi, rất muốn mắng người!
Con mẹ nó, cậu ta đang đùa mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận