Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1831: Không Thể Để Các Ngươi Quá Rảnh (2)

"Ngươi nói cũng đúng." Phương Bình gật đầu cười, lại liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngươi cũng không phải ngốc."
"Đơn giản thôi." Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Đúng rồi, Phương Bình, ngươi thật sự muốn phản công sao? Nếu phản công, thì chính là cuộc chiến toàn quật, nhiều cấp chín như vậy, không dễ đánh đâu."
Nói xong, Tưởng Siêu lại nói: "Lão tổ nói, đối diện có đến 18 vị cấp chín, Quách lão sư cũng chỉ mới đột phá, tuy đã bước vào con đường bản nguyên, nhưng cũng chưa đủ mạnh. Ngăn một vị cấp chín bản nguyên hoặc giết một vị cấp chín yếu hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng nếu một chọi hai, đánh hai vị cấp chín yếu, thì rất khó. Muốn câu giờ đã khó, muốn thắng còn khó hơn, chính phủ nói thế nào? Ngươi chuẩn bị cầu viện sao? Có mời Nam hiệu trưởng của trường quân đội Đệ Nhất không?"
Phương Bình hơi kinh ngạc nhìn hắn, tên mập này còn quan tâm cả chuyện này sao?
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tưởng Siêu cười mỉa, ta chỉ hỏi thử thôi, hỏi xong thì... nếu ngươi muốn mời, ta sẽ suy xét có nên gửi thư cảnh báo cho Nam Vân Bình không. Gửi thư nặc danh có lẽ không tốt lắm... Có lẽ nên ký tên, đây có tính là làm ơn không?
Nam Vân Bình là chị của Nam Vân Nguyệt, mình có nên mượn cơ hội xây dựng quan hệ luôn không? Đó là cường giả tuyệt đỉnh đó!
"18 vị cấp chín... cố gắng hết sức thôi."
Phương Bình thuận miệng nói một câu, yếu đánh mạnh, mạnh đánh yếu, nói chung việc này còn phải xem xét lại.

Bỏ lại Tưởng Siêu, Phương Bình đi lang thang trong trường. Cường giả cao cấp hầu như đều đang bế quan, đa số cường giả trung cấp cũng thế. Giờ khắc này, trong sân trường không có nhiều người lắm.
Đi một hồi, Phương Bình nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
Cách đó không xa, Phương Viên líu ra líu ríu nói: "Bây giờ không vào Ma Đô địa quật được, nhưng thực lực chúng ta mạnh như vậy, võ giả tà giáo cũng đã bị đánh hết rồi, chẳng lẽ phải ngồi yên không làm gì sao? Thế thì làm sao mà tăng cao thực lực được."
"Ta thấy chúng ta vẫn nên vào địa quật, đi Nam Giang địa quật! Quê ta ở Nam Giang, Nam Giang địa quật rất gần quê ta! Ta cũng đã đến cấp ba trung kỳ, ở Nam Giang võ đại cũng đã là mạnh rồi! Các ngươi cũng đều là võ giả cấp hai, đừng thấy chúng ta ở Ma Võ rất yếu mà lầm, ở chỗ khác, chúng ta rất mạnh, ở quê ta, thế đã có thể làm Đề Đốc rồi."
"Viên Viên..."
"Gọi hội trưởng, đã nói bao nhiêu lần rồi!" Phương Viên bất mãn nói.
Một cô bé đùa nói: "Ừ, hội trưởng Viên Viên! Hội trưởng Viên Viên, chúng ta đi thì được, ngươi thì không. Phương hiệu trưởng nghiêm lắm, nếu chúng ta đi địa quật với ngươi mà bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị khai trừ.
Hôm qua ngươi cũng thấy rồi đó, rất nhiều học sinh bị khai trừ, nghe nói đều là lệnh của Phương hiệu trưởng. Các lão sư đều nói khai trừ là đúng, không ai nói đỡ cho bọn họ, ta cũng không dám đi với ngươi…”
"Ngươi nhát quá!" Phương Viên buồn phiền nói: "Chúng ta đều là võ giả cấp ba, vậy mà toàn bị xem như con nít, phải ở trường học tu luyện, làm sao có thể lên cấp bốn nhanh được chứ. Ta thấy trên mạng nói, Ma Võ trông mạnh thế thôi, toàn là võ giả khí huyết không, tức chết đi được! Ta không phải võ giả khí huyết!"
"Nhưng chúng ta chính là võ giả khí huyết mà..."
"Tào lao! Võ giả khí huyết chưa từng giết người, ta đã từng giết võ giả tà giáo, ok! Ta giết rất nhiều người, máu chảy thành sông! Các ngươi cũng không phải không biết, lần trước ta đi làm nhiệm vụ, giết thây chất đầy đồng..."
"Viên Viên, lần trước Bạch lão sư nói ngươi giết có hai người, khóc mất nửa ngày mà?"
"Nói bậy!"
Mấy nữ sinh bắt đầu líu ra líu ríu ồn ào, Phương Bình liếc mắt nhìn Phương Viên trong đám người, nhìn lại mấy võ giả cấp hai cấp ba, đa số vẫn là cấp ba.
Bây giờ võ giả cấp hai đều đang cố gắng tiến vào cấp ba, dù sao ngày hôm qua cũng bị khai trừ hơn hai trăm người, đều là võ giả cấp hai, làm không ít người kinh hồn bạt vía. Nhưng trường học có rất nhiều võ giả cấp ba, hơn 5000 người. Nhiều võ giả cấp ba như vậy, bây giờ không có chuyện gì làm, muốn đột phá đến trung cấp cũng là vấn đề lớn.
"Hơn 5000 võ giả cấp ba... dậm chân ở trường học thì cũng khá là đáng tiếc." Phương Bình thầm nghĩ, có lẽ những võ giả cấp ba này, đúng là nên đến những địa quật khác để rèn luyện.
Bây giờ, không phải địa quật nào cũng nguy hiểm. Chỉ có Ma Đô, Kinh Đô, Tây Sơn, Tây Cương, Bắc Cương mới thực sự là nguy hiểm...
Những địa quật này, động một chút là sẽ có cao cấp đánh nhau, không chỉ một, hai người, mà là mấy chục! Thậm chí có thể gây ra cuộc chiến Chân Vương luôn.
Nhưng Hoa Quốc có đến 24 địa quật, không phải chỗ nào cũng nguy hiểm như thế, nơi có nhiều cao cấp chiến đấu chỉ có mấy chỗ kia, cấp chín hy sinh đều là chuyện thường như cơm bữa.
"Thiên Nam, Tử Cấm cũng khá thích hợp với bọn họ."
Phương Bình cũng phát hiện mình đã quên mất, không phải cứ tu luyện là có thể lên cấp được. Trước cấp chín, không cần phải ngộ đạo, nhưng ít nhiều gì cũng phải có cảm ngộ. Đặc biệt là khi đến cấp sáu, cần cảm ngộ cổng tam tiêu, đột phá đến cấp bảy cũng cần.
Nếu cứ đập tiền, nhồi tài nguyên, hoàn toàn có thể đập đến đỉnh cấp năm, nhưng bọn họ sẽ không cảm ngộ được cổng tam tiêu, cho bao nhiêu tiền cũng không ra được.
"Không chỉ như thế... Còn có Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại!”
Phương Bình bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại cũng sắp bắt đầu rồi. Nhưng năm ngoái, sau khi lần tổ chức thứ hai kết thúc, võ đại không thay đổi xếp hạng, năm nay không ồn ào như năm ngoái, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai nhắc đến chuyện này.
"Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại... bây giờ nếu nói giải thưởng là mấy chục tỷ tài nguyên thì chưa chắc đã đủ gây ra hứng thú.”
"Nhưng bây giờ ở Hoa Quốc, võ giả tà giáo đã bị giết sạch, đám người này đi xuống địa quật thì nguy hiểm, không đi địa quật thì không có cơ hội rèn luyện... Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại cũng là 1 cách."
Phương Bình đã tham gia hai lần Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại, lần nào hắn cũng có thu hoạch rất lớn. Lần thứ nhất, Phương Bình trải qua rất nhiều cảm xúc. Lần thứ hai, hắn và Vương Kim Dương giao chiến, cũng có thu hoạch không nhỏ.
"Có lẽ cũng nên để bọn họ tham gia thử!"
Phương Bình liếc nhìn Phương Viên, có đứa em gái thích gây chuyện, không muốn ở trường học tu luyện, hắn cũng rất đau đầu. Cho cô bé xuống địa quật, hắn không nỡ, không xuống địa quật, nhóc con này lại rảnh rỗi sinh nông nổi.
"Thôi thôi, kiếm chút chuyện cho nó làm! Đỡ phải chạy khỏi trường gây phiền, sơ hở một chút là lại chạy đến cái địa quật nào đó thì hỏng bét.”

Phương Bình không xuất hiện, nhanh chóng biến mất.
Ngày 5 tháng 12, Ma Võ và Bộ Giáo Dục bàn bạc xong xuôi.
Sáng ngày thứ 5, Bộ Giáo Dục phát thông báo.
Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại Lần 3 sắp bắt đầu!
Lần này, chỉ giới hạn cho những võ giả trung cấp trở xuống. Lần này, phần thưởng sẽ không phải là tài nguyên, mà là vị trí. Ma Võ sẽ tổ chức giao lưu học sinh giữa các trường với nhau!
Ma Võ đưa ra 500 vị trí, tiến hành giao lưu, các trường xếp hạng dựa theo quy tắc trước kia, xếp hạng càng cao, số vị trí lấy được sẽ càng nhiều, có thể đưa một ít người đến Ma Võ, nhận đãi ngộ như học sinh Ma Võ chân chính.
Đây là thông báo với bên ngoài, nội bộ thì khác, Ma Võ nhất định phải đạt hạng nhất! Hạng nhất tuyệt đối!
Ma Võ trong tay Phương Bình liên tục xếp hạng nhất hai năm liên tiếp, bây giờ Ma Võ binh cường mã tráng, không lý do gì lại mất đi vị trí số một. Nhưng lần này có hạn chế, chỉ có trung cấp trở xuống mới có thể tham dự, võ giả sơ cấp ở Ma Võ hoàn toàn không nổi bật chút nào.
Hiện tại, hầu như toàn bộ võ giả sơ cấp đều là võ giả khí huyết, dùng nhiều tài nguyên, cưỡng ép lên cấp, tốc độ cực nhanh, dẫn đến kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, trừ một số người, đa số đều bằng 0! Hơn 5000 võ giả cấp ba, sinh viên năm nhất chiếm tám phần mười!
Mà sinh viên năm nhất chỉ mới vào trường không bao lâu, tháng 11 đại chiến, tân sinh hầu như không tham dự. Những người này, đều có thể xem như võ giả khí huyết, chỉ hơn võ giả khí huyết một điểm là đã học được chiến pháp.
Rất nhiều võ giả khí huyết, ngay cả chiến pháp cũng không thèm học, chỉ đơn giản tu khí huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận