Toàn Cầu Cao Võ

Chương 475: Viện quân đến

Suy nghĩ một chút, Phương Bình bỗng nhiên quay đầu lại, không đi hướng trước đó, bên kia có đại quân đang xuất phát, mình không thể đi bên kia.
Nếu như nhớ không lầm, Giảo Vương Lâm vừa có con đường đi về thành Hy Vọng và thành Thiên Môn, vừa ở gần thành Đông Quỳ.
Thành Đông Quỳ ở hướng đông bắc thành Hy Vọng, cũng là một thành lớn.
Nhưng tòa thành này không có xung đột quá lớn với nhân loại, nhân loại gặp phải một vài võ giả tự do có thể có người đến từ thành Đông Quỳ.
Nhưng quân đội thì trước giờ chưa từng thấy.
Phương Bình tính toán, chính mình cẩn thận một chút, đi đường vòng từ bên này về, chưa chắc sẽ bị chú ý tới, ngược lại, bên thành Thiên Môn càng nguy hiểm hơn, đều là quân đội.
"Cùng lắm là chạy mấy trăm dặm đường mà thôi..."
Phương Bình nghĩ thầm trong lòng, đối với cậu, toàn lực chạy băng băng cũng chỉ mất mấy tiếng.

Hơn một giờ sau, Phương Bình đến gần bìa rừng rồi.
Lối ra thành Đông Quỳ!
Phương Bình cẩn thận từng li từng tí một dò xét một trận, nhưng không phát hiện bên ngoài có người, lập tức thở ra một hơi!
Đi từ trong rừng núi đi ra, Phương Bình vui mừng trong lòng, nhưng sau một khắc, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi!
"Chiến trường thịt xay màu máu!"
Phương Bình sửng sốt một chút, rốt cuộc mình đang ở đâu?
Thành Đông Quỳ cũng giao chiến với nhân loại rồi?
Nhưng... Nhưng mà không nghe nói chuyện này, cũng không đến nỗi có thể tạo thành chiến trường thịt xay màu máu ửng hồng nhanh như vậy chứ?
Sau một khắc, Phương Bình vội vàng lấy mấy huy chương của võ giả trong túi ra.
Vội vàng lật mặt trái của huy chương lại nhìn, mặt trái của huy chương đều thể hiện thành thị nơi võ giả địa quật sinh sống.
"Hoa hướng dương!"
Trong tay cậu đang cầm một huy chương cấp năm, mà sau lưng chính là biểu tượng một loài cây nhìn tương tự như hoa hướng dương, đây cũng là nguồn gốc tên tuổi của thành Đông Quỳ.
"Nói như vậy... Lẽ nào nơi mình đi trước đó mới là thành Đông Quỳ?"
Bỗng nhiên, hết thảy những chuyện không rõ, Phương Bình đều hiểu rồi!
Trước cậu còn đang nghĩ, thành Thiên Môn rảnh quá, nhất định phải đi đường vòng, bây giờ đã biết rõ rồi… Đó là đại quân của thành Đông Quỳ, đối phương cũng muốn xuất chiến rồi!
"Hai thành liên hợp rồi?"
Phương Bình hoàn toàn biến sắc!
Nhân loại đối kháng thành Thiên Môn cũng đã rơi vào thế yếu, thực lực hơi kém chút, chớ nói đến hai thành liên hợp lại.
"Mình đánh bậy đánh bạ, thực ra trước đó đã đi đến hướng thành Đông Quỳ… Đối phương bắt đầu xuất binh từ hôm qua, tốc độ di chuyển của đại quân sẽ không quá nhanh, từ cổng thành Đông Quỳ, không đi băng qua Giảo Vương Lâm, cách thành Hy Vọng chừng 500 dặm… dù là binh lính tinh nhuệ, ít nhất cũng cần 3 ngày đi đường, dù sao cũng phải cân nhắc đến quân nhân phổ thông.
Ngày hôm nay là ngày thứ hai rồi..."
Nghĩ tới đây, Phương Bình làm sao có thể dừng lại, phiền phức lớn rồi!
Mình phải mau chóng trở về báo tin!
Nhưng mà chạy được một đoạn, Phương Bình không quá tự tin ngừng lại.
"Hướng mình cho là hướng về thành Thiên Môn, kết quả mình đi tới thành Đông Quỳ, vậy hướng mình cho là hướng về thành Hy Vọng… sẽ không phải là hướng về thành Thiên Môn chứ?"
Sắc mặt Phương Bình thay đổi bất định, bắt đầu tinh tế dò xét phân bố của hạt năng lượng.
Bên ngoài Giảo Vương Lâm, hướng có hạt năng lượng yếu hơn là hướng nam, nếu như vậy còn không đúng, Phương Bình cứ đập đầu chết ở thành Thiên Môn cho rồi!
"Bên này hình như yếu hơn một chút..."
Phương Bình liên tục dò xét gần nghìn mét, mới đưa ra phán đoán, sau đó nhanh chóng chạy về hướng có hạt năng lượng yếu hơn. Lần này nếu không về được thành Hy Vọng, cậu cũng đừng mong có thể trở về rồi.

Cũng trong lúc đó.
Thành Hy Vọng.
Đường Phong uể oải đi về, thấy Hoàng Cảnh nhìn qua, khẽ lắc đầu.
"Không tìm được... Hơn nữa, bên ngoài thành Hy Vọng đã có tuyến phong tỏa..."
Đường Phong hơi nhíu mày nói: "Tôi đi từ trong Giảo Vương Lâm ra ngoài, quân đội thành Thiên Môn đã dời tiền tuyến đến biên cảnh chiến trường thịt xay, phong tỏa khu vực tiền tuyến..."
Trước đây, song phương cũng thường thường đại chiến, nhưng địa quật đại chiến đến như lửa đi như gió, bình thường cũng đều là đại quân trực tiếp xuất phát.
Lần này, thành Thiên Môn lại để đại quân quét dọn ven đường, thậm chí tiến hành phong tỏa trận tuyến.
Điều này làm cho Đường Phong hơi bất an.
Ông đi từ Giảo Vương Lâm ra, thiếu chút nữa cũng bị người vây giết, mấy vị võ giả đỉnh cấp sáu của thành Thiên Môn chạy theo truy sát ông, ông thậm chí còn cảm nhận được khí tức của võ giả cao cấp.
Hoàng Cảnh cũng cau mày nói: "Lần này hơi khác thường, trước đây, cường giả cấp cao của đối phương, không đến cuối cùng sẽ không xuất hiện.
Nhưng hiện tại, đối phương xuất hiện từ sớm, buộc chúng ta không thể không gọi người về thủ thành Hy Vọng.
Lẽ nào, lần này muốn giở trò gì khác?"
Nghĩ tới đây, Hoàng Cảnh cũng không kịp nhớ tới Phương Bình nữa, so với thành Hy Vọng, một mình Phương Bình, thật không quan trọng gì.
Trong lúc sắp bùng nổ đại chiến, cũng không thể lại để cho Đường Phong đi ra tìm kiếm. Cường giả đỉnh cấp sáu bị vây giết rồi, cho dù tìm được Phương Bình, cái được không đủ bù cái mất.
"Đi, trước tiên đi tìm Hứa Mạc Phụ."
Hoàng Cảnh cũng không chậm trễ, mang theo Đường Phong đi đến quân doanh.
...
Trong quân doanh.
Nghe lời Đường Phỏng nói, Hứa Mạc Phụ gật đầu nói: "Không chỉ phương Bắc... những phương hướng khác, trừ phương Nam đểu bị cường giả thành Thiên Môn phong tỏa rồi.
Tôi nghi ngờ… Bọn họ có thể nghĩ muốn xử chúng ta một lần cho xong!”
Hoàng Cảnh cau mày nói: "Chúng ta tác chiến với đối phương không phải một hai năm, thành Thiên Môn cảm thấy bọn có thể nuốt trọn thành Hy Vọng?”
“Đây cũng là suy đoán của tôi…”Hứa Mạc Phụ xoa xoa trán nói: “Quân đội đã truyền lệnh mộ binh, một vài cường giả ở Ma Đô sẽ nhanh chóng đến tiếp viện.
Ngoài ra, tôi đã phái người đi đột phá phòng tuyến, điều tra tình huống... nhưng hiện tại Tông sư không thể ra ngoài, phòng ngừa bị đối phương dụ dỗ, vây giết.
Võ giả trung cấp, muốn đột phá phòng tuyến, cũng rất khó."
Hứa Mạc Phụ nhẹ giọng nói: "Việc cấp bách, chính là làm tốt dự tính cho tình huống xấu nhất, hiện nay, thành Hy Vọng có 5 vị Tông sư, có thể sẽ nhanh có thêm mấy vị Tông sư đến cứu viện, trừ phi thành Thiên Môn dốc toàn bộ lực lượng, bằng không, cũng đừng mong đánh hạ thành Hy Vọng!"
Hoàng Cảnh thở một hơi nói: “Là cần tiếp viện, trước đó xuất hiện 4 vị võ giả cao cấp, tôi nghĩ cho dù lần này không dốc toàn bộ lực lượng, có thể sẽ điều động chừng 10 người.”
"Hừm, mặt khác hiệu trưởng Ngô của Ma Võ cũng sẽ nhanh chóng dẫn đội đến đây..."
Hoàng Cảnh gật gù, hiệu trưởng Ngô là cường giả Kim thân cấp tám, thầy hiệu trưởng già lúc này tốt nhất đừng xuất chiến, có hiệu trưởng Ngô dẫn đội đến tiếp viện, càng đảm bảo tính an toàn.
Thành Thiên Môn có 14 vị cao cấp, trừ thành chủ đã bước vào cấp chín, còn lại cũng cod 3 người là cường giả Kim thân cấp tám.
Thành Hy Vọng hiện tại cũng có một vị cường giả Kim thân tọa trấn, hiệu trưởng Ngô lại đến, hai vị cấp tám, cho dù cấp cao của đối phương dốc toàn lực, cũng có thể ngăn cản một chút thời gian, chờ viện quân từ mặt đất tới.
Bên này vừa nói xong, Hoàng Cảnh bỗng nhiên nói: "Hiệu trưởng Ngô dẫn đội, Lữ Phượng Nhu sẽ không tới chứ?"
Hứa Mạc Phụ đương nhiên cũng biết Lữ Phượng Nhu, nghe vậy lắc đầu nói: "Điều này đúng là không rõ ràng, nhưng mà hẳn là sẽ không đến đây đi, cô Lữ và hiệu trưởng Ngô không hợp nhau lắm..."
"Chuyện đó ngược lại cũng đúng."
Hoàng Cảnh thở phào nhẹ nhõm, ở bước ngoặt này, nếu Lữ Phượng Nhu đến, thật không tốt bàn giao.
97 học sinh, 96 người khác, chỉ có một số ít người bị thương, không một ai chết, dù sao cũng chỉ ở bên ngoài mấy ngày rồi rút về.
Chỉ một mình Phương Bình mất tích… Thật không giải thích nổi.
Từ khi con gái Lữ Phượng Nhu chết, bà ấy trở nên cực đoan vô cùng, trước đó còn nghi ngờ là bọn họ hại chết học trò của bà.
Nếu bây giờ đến thật, vậy thì nói gì cũng nói không được, chờ chuyện này bị làm ầm ĩ lên đi.
Mấy người vừa nói xong, có một vị lính truyền tin vào cửa báo cáo: “Tướng quân, đội tiếp viện Ma Đô Võ Đại đến rồi!”
"Vậy tôi đi nghênh đón,Viện trưởng Hoàng, Cuồng Sư, cùng đi nhé?"
"Được."
Hoàng Cảnh khẽ gật đầu, Ngô Khuê Sơn đến rồi, mình vừa vặn cũng có việc cần nói chuyện cùng ông ấy.
Kết quả, ba người mới đi tới lối vào địa quật, đã nghe có người khinh thường nói: “Làm sao rồi, sao không đi nữa, còn chờ người đến đón tiếp ông à? Ông không quen thuộc địa quật này sao? Hay đúng là treo tên Tông sư cho có vậy?”
Sắc mặt Hoàng Cảnh chớp mắt biến thành màu đen, khoát tay với Đường Phong một cái, ra hiệu cho ông trước hết tránh đi một lát.
Đường Phong không nói một lời, cũng không rời đi, chỉ đứng tại chỗ không động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận