Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2327: Chưa Được Trăm Mét (2)

Những bóng dáng của người khác hình như đều là ảo ảnh. Nhưng lúc này, lão Trương xuất hiện trong hư không, hình như có chút khác biệt, ánh mắt... hình như khá có thần. Bóng người quan sát xung quanh một vòng, rồi nhìn về phía bóng tối kia, nhìn về phía con đường không ngừng được mở rộng, bóng người giống như đang cười, giống như đang giơ ngón tay cái lên. Như đang nói: "Đúng là cháu ta, rốt cuộc người vẫn nhảy vào cục diện ông đây bố trí cho ngươi mà!"
Phương Bình có vẻ như hiểu, có vẻ như đã nghe thấy. Lập tức tức mở miệng mắng to: "Xéo đi! Ta không hề nghĩ tới những thứ này. Ngươi cút được bao xa thì cút, đồ khốn, cố ý để ta làm Bộ trưởng chó chết gì đó, không có lòng tốt, ta không ngu như ngươi, ngươi muốn ta đi đạo Nhân Hoàng phải không? Đạo Nhân Hoàng chết tiệt! Thế giới này, bảo vệ bản thân, bảo vệ gia đình nhỏ là đủ rồi! Người cho rằng ta là thánh nhân sao? Ta không có khả năng này, người mang người đi đi!"
Bóng mờ của lão Trương không để ý tới hắn, dường như càng cười vui vẻ. Một lát sau, bóng mờ của Trương phóng về phía bóng tối, bắt đầu mở đường với tốc độ cực kỳ nhanh, bóng của ông hình như mạnh hơn người khác.
Bên ngoài Vương Chiến Chi Địa, Trương Đào hơi chấn động một chút.
Ánh mắt khẽ động, lúc lâu sau, khẽ than: "Tên nhóc này... đạo của hắn có phần trùng với đạo của ta."
Lý Chấn bên cạnh nhìn ông. Trương Đào không nói gì, mà đứng dậy, nhìn về phía Vương Chiến Chi Địa, trên mặt dần nở nụ cười, nụ cười ngày càng xán lạn. Ông đã có truyền nhân rồi! Truyền nhân chân chính: Dù hắn không học được tuyệt học của mình, chưa từng học được kiến thức võ đạo gì từ mình... nhưng điều này không quan trọng! Quan trọng là lý tưởng giống nhau, con đường giống nhau! Dù hắn có đạo của hắn, nhưng đạo của hắn có chỗ trùng với đạo của mình. Như vậy là đủ rồi!
"Bản nguyên... cấp 9.."
Trương Đào khẽ than, Phương Bình vào bản nguyên rồi! Ba năm, ba năm đột phá đến bản nguyên! Vào thời khắc này, Trương Đào bất chợt đánh một quyền về phía Phong Vân đạo nhân, bóng mờ lần nữa nổ tung, hai bia đá cũng nổ tung.
"Võ Vương!"
Bóng mờ lại xuất hiện, Phong Vân đạo nhân thét lên! Móa, ai làm gì chọc đến hắn rồi? Đang yên đang lành, sao tên điện này lại đánh nổ bia đá, đánh nổ ảo ảnh của mình? Những người khác cũng thi nhau nhìn về phía Trương Đào. Trường Đào lại chẳng thèm quan tâm, cười to nói: "Ta thích! Ngươi không phục hả?"
Mọi người đều im lặng. Lý do quái quỷ gì đây? Trương Đào tiếp tục cười to nói: "Hiện ta đang thấy rất sảng khoái! Đến mức muốn tìm người đánh một trận, nghĩ tới nghĩ lui... Mẹ kiếp, Bình Dục, vừa nãy ngươi lại dám ra tay với Triệu Hưng Võ ngay trước mặt ông đây, ai cho ngươi lá gan đó?"
Dứt lời, Trương Đào đấm một cái, nổ hư không! Răng rắc! Hư không nứt toác. Bình Dục Thiên Đế hơi nhíu mày, từ trong hư không đi ra. Vừa định mở miệng, một giây sau, Trương Đào bước ra một bước, phá vỡ hư không, bật cười lớn nói: "Lại đây, đánh một trận cho vui nào!"
Dứt lời, cây thước trong tay Trương Đào đột nhiên xuất hiện, lập tức hóa thành một thanh huyết đao.
"Đừng ai nhúng tay vào, ta chỉ muốn chơi hắn, nếu các ngươi nhúng tay, ta sẽ đập các ngươi!"
Nói xong, Trương Đào một đao chém rách trời đất!
"Đồ khốn!"
Bình Dục Thiên Đế suýt chút nữa thì tức hộc máu! Cái quái gì? Đang yên đang lành, hắn không hề trêu chọc tên khốn này, thế mà Trương Đào lại ra tay với hắn! Chuyện đánh Triệu Hưng Võ vừa nãy cũng đã sớm trôi qua, hắn cũng không tiếp tục ra tay nữa, bởi vì nể mặt Trương Đào. Nào nghĩ tới tên này điên cuồng đến mức này!
"Ha ha ha, lão già, mẹ nó, dám để người của ngươi giết võ giả nhân loại, muốn chết hả?"
Trương Đào hết sức phách lối, điên cuồng cười to, huyết đao trong tay to đến có thể phá trời, từng đao bổ ra, chém nát hư không, chém nát trời đất. Ánh mặt trời cũng không sáng bằng ánh đao này. Bốn phương tám hướng, các cường giả thi nhau ra tay, đánh tan dư âm.
"Tên điên!"
"Bệnh tâm thần!"
"Tên này thật điên cuồng, vô cớ tử chiến với Bình Dục... nghĩ gì thế?"
Mọi người đều sợ ngây người! Dù sao Bình Dục Thiên Đế cũng là Đế Tôn cổ xưa, Trương Đào đột nhiên lại nổi điên, chuyện đánh Triệu Hưng Võ cũng đã qua một khoảng thời gian rồi. Về phần giết nhân loại... Người của Bình Dục Thiên đã chết hết rồi! Cố Thanh cũng đã bị giết! Thế mà người còn muốn tìm hắn đánh nhau? Có cần không? Lúc này, Mệnh Vương cũng không khỏi nhíu mày, Trương Đào hình như càng ngày càng điên rồi, lần này, Võ Vương mang theo tất cả các Chân Vương phục sinh đến, đừng nói là muốn liều mang đến cùng với mình đấy nhé? Nơi xa, Lê Chử nhìn Trương Đào, lại nhìn Vương Chiến Chi Địa một chút, hơi nhíu mày. Trường Đào có vẻ rất hưng phấn! Vô cớ đánh nổ bia đá, hiện mọi người đều không nhìn thấy cái gì, hắn đang... che giấu điều gì? Có người đột phá Chân Vương ư? Không, đột phá Chân Vương thì hắn không cần thiết như thế. Lẽ nào... Lê Chử lại nhíu mày, lẽ nào là Phương Bình? Phương Bình lên cấp 9 rồi?
Lê Chử thoáng nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không hiểu, Phương Bình lên cấp 9, chẳng lẽ có thể thay đổi toàn bộ cục diện? Lúc này, người từ Vương Chiến Chi Địa đi ra không nhiều. Hầu hết đều là phe nhân loại. Lúc người của núi Vương Ốc đi ra, đám Phương Bình còn đang đứng trước tuyệt cảnh. Chuyện liên quan tới Phương Bình đột phá đến song song chín tầng còn chưa truyền ra. Hiện cũng không biết đám Phương Bình thay đổi cục diện như thế nào. Mà bây giờ, Trương Đào bỗng nhiên nổi điên, lẽ nào Phương Bình đã đột phá cấp 9, thật sự có năng lực ngăn cơn sóng dữ? Lê Chử nhất thời chưa nghĩ ra, cũng không suy nghĩ thêm nữa. Trong lòng lại có chút phán đoán mơ hồ.
"Chỉ sợ song song chín tầng rồi! Song song chín tầng lên cấp... có lẽ phải vượt qua cực hạn của bản nguyên"
Cấp 9 bình thường dù vượt qua cực hạn, mạnh hơn Kỳ Huyễn Vũ, thì cũng mạnh có hạn. Một người không phải là đối thủ, 10 người thì sao? Nhưng Phương Bình... khó nói! Tên này rất nhiều thủ đoạn, vô cùng giảo hoạt, có lẽ càng đáng sợ.
"E là võ giả tiến vào lần này đều gặp nguy hiểm rồi."
Lê Chử lại nghĩ đến việc này, lần này thần lục còn có hơn 100 vị cường giả ở bên trong, e là thật sự có chút nguy hiểm.
"Đừng nói là toàn quân bị diệt nhé?"
Trong đầu Lê Chử xuất hiện ý nghĩ này. Trước lúc này, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, dù trước kia đã xuất hiện khá nhiều biến cố. Khi hắn đang suy nghĩ những chuyện này, nơi xa, Bình Dục Thiên Đế gầm lên một tiếng, một chưởng Vỗ nát huyết đao. Vừa đập nát huyết đao, Trương Đào lại cười lớn điên cuồng, lại ngưng tụ ra huyết đao, điên cuồng lao về phía trước chém giết.
Vù!
Hư không vỡ vụn, ống tay áo Bình Dục Thiên Đế lập tức bị cắt đứt. Mà lúc này, Trương Đào đã xé rách áo, tay cầm trường đao, hét lên điên cuồng phải dạy hắn làm người. Dã man! Thô lỗ! Bạo ngược! Nhân Ma!
Bình Dục Thiên Đế cũng không biết đã thầm mắng bao nhiêu câu rồi.
Tên điển này! Lão phu làm gì ngươi? Cố Thanh chẳng phải đã bị Triệu Hưng Võ giết sao? Hiện chuyện cũng đã qua rồi, vị lãnh tụ Nhân Gian này, Nhân Hoàng thế hệ này, thế mà lại tìm hắn liều mạng, Bình Dục Thiên Đế cảm nhận được trong hư không có người cười trên nỗi đau của người khác truyền đến, sắp uất ức đến điên rồi. Đồ ngu này, mình và hắn bị người ta xem như xiếc khỉ, hắn thật không quan tâm sao? Mình và hắn lưỡng bại cầu thương, cuối cùng người khác được lợi, đây là điều hắn muốn thấy sao? Sao người như thế này lại trở thành lãnh tụ Nhân Gian được thế?
Cùng lúc đó, trong không gian bản nguyên. Phương Bình cũng nổi nóng điên cuồng mở đường.
"Ta muốn rộng 10.000 mét!".
Phương Bình muốn đại đạo rộng 10.000 mét. Quá hẹp, hắn không đi! Hẹp như vậy thì đi kiểu gì? Nhưng đường càng rộng thì tiến lên càng khó. Người khác mở con đường rộng 10 mét, cứ dọc theo con đường 10 mét đó đi lên phía trước là được. Mà Phương Bình, nhất định phải mở đại đạo rộng 10.000 mét. Hơn nữa, con đường của lão Trương hình như cũng giống vậy, ta không thể quá kém so với lão Trường được. Không xa như ông ấy thì thôi, nhưng rộng như ông ấy thì không có vấn đề nhỉ? Ầm ầm! Bóng tối ngày càng bị khai phá nhiều hơn! Càng ngày càng nhiều người tham gia, cùng giúp mở đại đạo. Phương Bình cũng lười quản, muốn thế nào thì thế đó đi! Có năng lực thì các ngươi cứ tiến vào. Xem các ngươi có thể đi vào bao nhiêu người? Rộng 500 mét, rộng 1000 mét, rộng 2000 mét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận