Toàn Cầu Cao Võ

Chương 701: Vô địch cấp bốn! (3)

Tiếng nổ "ầm ầm" kéo dài rất lâu.
Chờ đến khi khói lửa tản đi.
Mọi người cuối cùng cũng nhìn ra tình hình trên sân, đến khi nhìn rõ, khán giả cũng không nhịn được kinh ngạc mà thốt lên một tiếng.
Sân thể dục lúc này bị biến dạng rồi!
Ngoại trừ võ đài còn sừng sững bất động, toàn bộ sân thể dục giờ đây đã không còn nhìn ra nguyên dạng, chỉ là một mảnh đất đen với vô số hố to hố nhỏ.
Võ đài hình như cao hơn trước nhiều.
Lúc này, Phương Bình đứng ngạo nghễ trên lôi đài, trường đao trong tay đã thành hình răng cưa.
Phương Bình chống đao mà đứng, trên người nhuộm một màu máu.
Vương Kim Dương ở phía đối diện, từ lâu đã không còn mảnh áo, trên người dày đặc vết thương, nhìn như đồ sứ bị vỡ nát.
"Em thắng!"
Phương Bình mở miệng nói chuyện, máu trong miệng trào ra từng ngụm, muốn nuốt cũng nuốt không được!
Lão Vương khốn kiếp, lại liều mạng với mình, sớm biết đã bổ ổng một đao cho ổng ngủm củ tỏi luôn rồi!
Đôi mắt Vương Kim Dương lộ ra vẻ mờ mịt mông lung, sau đó đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, khẽ cười nói: "Không tính là cậu thắng chứ?"
Phương Bình khẽ rên một tiếng, sau đó khí huyết cả người khí huyết!
"Đánh anh thêm một lần nữa cũng không có chuyện gì!"
Sắc mặt Vương Kim Dương chớp mắt thay đổi, hơi bất đắc dĩ, có chút mất mát, rất muốn mở miệng mắng người, nhưng cuối cùng không thể làm gì.
Tiếng than nhẹ vang lên.
"Đừng thể hiện, nội phủ bị thương không nhẹ, coi như cậu thắng đi."
Vương Kim Dương khẽ lắc đầu, vừa ho ra máu, vừa đi xuống lôi đài, thua thì thua đi, đây cũng là động lực của mình.
Phương Bình nở nụ cười, cũng cất bước xuống lôi đài, thân hình thẳng tắp. Nếu so sánh với hình tượng thảm hại của Vương Kim Dương, Phương Bình còn có thời gian vuốt lại kiểu tóc.
...
Trên khán đài.
Hoàng Cảnh bất đắc dĩ, liếc mắt ra hiệu cho Đường Phong, Đường Phong gật đầu, cất bước đi đến, thằng nhóc kia nội thương nghiêm trọng, còn ráng giả vờ, cũng không sợ thật sự bị nổ nội tạng!

Dưới đài.
"Đao của tôi!"
Giọng của Tần Phượng Thanh gần như khóc nức nở.
Trong nháy mắt Phương Bình xuống đài, Tần Phượng Thanh nhảy một cái, nhanh chóng chạy qua, vừa mới bắt được Phương Bình liền muốn trách móc.
"Phụt!"
Máu trong miệng Phương Bình phun mạnh ra ngoài, cậu nghe ngực, ngón tay chỉ Tần Phượng Thanh, sau đó ngả vào người Đường Phong vừa bước tới.
Tần Phượng Thanh biến sắc, khô cằn nói: "Đừng như vậy, hai chúng ta ai mà không biết…"
Đậu đỏ, rõ ràng muốn ăn vạ anh mày!
Đường Phong bất đắc dĩ, hơi đau đầu nói: "Nội phủ trọng thương."
"Không phải em làm!"
Tần Phượng Thanh cao giọng hét, âm thanh sắc bén vô cùng, chuyện này không thể tính lên đầu em được!
Em chỉ muốn lấy lại thanh đao mà thôi!
Đường Phong quăng cho cậu biểu tình cạn lời, sau đó tức giận nói: "Em còn chưa có năng lực đó!"
Muốn đánh Phương Bình trọng thương, Tần Phượng Thanh còn chưa làm được.
Tần Phượng Thanh lập tức thở phào một cái, vội vàng gật đầu nói: "Đúng, em đánh không lại cậu ta, mọi người đều nhìn thấy, là tên khốn Vương Kim Dương kia đánh, không liên quan gì tới em…"
Phương Bình lúc này cũng chưa hoàn toàn ngất đi, hơi thở mong manh nói: "Anh nhồi thêm một đòn cuối cùng…"
"Cút nha, liên quan quái gì tới tôi!"
Có bị đánh chết Tần Phượng Thanh cũng không nhận, nhận rồi, khả năng sẽ không còn lấy lại đao được nữa.
Phương Bình lườm một cái, lão Tần dạo này không dễ bị lừa nữa rồi.
Thở dài một hơi, mặc kệ anh ta, cậu lấy ra một lọ thuốc trong gói hàng, Phương Bình ăn như ăn kẹo, ăn liền 3 viên Hồi Mệnh Đan!
Sắc mặt mọi người đều thay đổi một hồi.
Cái tên Phương Bình keo kiệt này, một lần nuốt 3 viên Hồi Mệnh Đan, có thể thấy nội phủ rốt cuộc bị thương nặng cỡ nào.
Phía bên kia, hiệu trưởng Nam Võ cũng lấy ra mấy viên Hồi Mệnh Đan cho Vương Kim Dương nuốt vào, thở dài một hơi.
Phương Bình trùng hợp nhìn thấy một màn này, không nhịn được nhìn về phía Đường Phong, bất đắc dĩ nói: "Thầy, thầy nhìn Nam Võ nhà người ta kìa, trường người ta nghèo như vậy…"
Hiệu trưởng người ta lấy thuốc cho uống!
Mình thật thảm, tự mình uống thuốc do mình mua!
Đường Phong hình như hơi lúng túng, nhưng vẫn nói: "Nam Võ xuất chiến không nhận được điểm thưởng."
Đây là sự thật, Nam Võ thật sự chưa treo thưởng điểm thưởng.
Vương Kim Dương không muốn, những người khác ngại nên không muốn, đặc biệt là khi bọn họ hầu như không ra tay.
Ma Võ ngược lại thưởng cho đội chủ lực mỗi người 2000 điểm, tương đương 10 viên Hồi Mệnh Đan rồi.
Phương Bình hơi bất đắc dĩ, liếc nhìn Tần Phượng Thanh một cái, mở miệng nói: "Anh có ra tay đâu, 2000 điểm quá nhiều…"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh đen thui, cắn răng nói: "Cậu không cho anh ra tay, không phải anh không muốn ra sân nhá!"
Làm sao?
Còn muốn trừ điểm thưởng của anh mày?
Cậu dám trừ, ông đây sẽ liều mạng với cậu!
Phương Bình thấy ông này thuộc hạng liều mạng đâm đầu không dễ chọc, cậu nhìn về phía nhóm người Tạ Lỗi, khẽ thở dài: "Tháng này nhà trường cũng khó khăn, hay là như vậy đi, mọi người thống nhất nhận 1000 điểm, tiết kiệm cho nhà trường một chút…"
Lúc này, Trần Văn Long đã lên đài, Trương Ngữ nghe vậy nói: "Anh không có ý kiến, không thưởng điểm cũng không sao."
Phương Bình thầm tán thưởng trong lòng, khá lắm, nhìn đi, đây mới là phong cách nho nhã của quân tử.
Nào giống Tần Phượng Thanh, vì tư lợi!
Trương Ngữ vừa mới nói xong, Đường Phong liền nói: "Được rồi, mọi người nên nhận bao nhiêu thì cứ nhận, nhà trường còn chưa tới mức này."
Tần Phượng Thanh vội vàng gật đầu, sau đó đoạt lấy trường đao của mình trong tay Phương Bình, nhìn thấy thanh đao răng cưa, trái tim của Tần Phượng Thanh gần như rỉ máu, anh ta cắn răng nói: "Ít nhất phải bồi thường anh 80 triệu!"
Phương Bình liếc mắt, không thèm để ý.
Tần Phượng Thanh thấy thế lại nói: "60 triệu… Không được lôi cái gì 40 triệu của cậu ra nói, nếu không anh không muốn sống nữa, bây giờ anh sẽ trần truồng chạy giữa sân thể dục, nói là do cậu bức anh!"
Mọi người lập tức khiếp sợ!
Lời này của Tần Phượng Thanh quá trâu rồi!
Tần Phượng Thanh hừ nói: "Nhìn tôi làm gì, tôi mất mặt, Ma Võ cũng mất mặt, hơn nữa còn là loại không biết giấu mặt đi đâu kia kìa. Phương Bình không bồi thường tôi, tôi sẽ đồng quy vu tận với cậu ta!"
Phương Bình cũng cạn lời luôn, lát sau mới nói: "Vân Hi, đưa tôi ba mũi tên."
Trần Vân Hi vội vàng đưa ba mũi tên dài cho Phương Bình, Phương Bình cầm một hồi, không thấy điểm tài phú tăng lên!
Phương Bình cũng hơi bất đắc dĩ, nghĩa là, Nam Võ còn muốn lấy về?
Làm sao có thể chứ!
Lần này đánh lão Vương, khí huyết bản thân cũng tiêu hao không ít, đã dùng hơn 5 triệu điểm tài phú, cộng với 3 viên Hồi Mệnh Đan, mình hao tổn bao nhiêu cũng không tính rồi.
Cũng không thể thâm hụt lớn như vậy, ba mũi tên này, mình nhất định phải giữ lại.
Dù sao Nam Võ lần này lọt vào top 4, được chi thêm 10 tỷ, cũng không nên để ý chút tiền này.
Hơn nữa, lão Vương lần trước thiếu mình năm - sáu chục triệu, ba mũi tên có được bao nhiêu hợp kim cấp A đâu, cùng lắm là mấy triệu à.
Nghĩ đến đây, Phương Bình cũng mặc kệ, ném mũi tên cho Tần Phượng Thanh, tức giận nói: "Nhiêu đó đủ rồi, anh bớt chơi trò này với em, lủng vài chỗ mà thôi, cũng không phải bị đánh nát thành bụi phấn."
Tần Phượng Thanh có vẻ hơi không quá thỏa mãn, lầu bầu nói: "Không phải cậu còn thanh Yển Nguyệt Đao cấp B sao?"
"Bồi cho Lương sư huynh rồi."
"Đao của cậu ta mới cấp C, đao của tôi là cấp B, hay là cậu lấy đao bồi thường cho tôi, tôi đưa cậu ta ba mũi tên này?"
"Ha ha!"
"Phương Bình, cậu quá đáng lắm đó, cậu dùng đao của tôi thành như vậy..."
Phương Bình đau đầu, khoát tay một cái nói: "Coi như anh thiếu 30 triệu, lại trừ 10 triệu, được chưa?"
"Cậu..."
Tần Phượng Thanh không phục, nhưng ba mũi tên dài cũng là hợp kim cấp A, miễn cưỡng cũng có thể bù đắp tổn thất của cậu ta rồi.
Hiện tại Phương Bình lại trừ 10 triệu tiền nợ… Mặc dù cậu cũng không định trảm nhưng mà trừ bớt 10 triệu, hình như cũng đã có lời rồi.
Nghĩ đến đây, mặc dù vẫn không quá thỏa mãn, Tần Phượng Thanh cũng không dây dưa nữa, gật đầu nói: "Hừ, cậu lời quá rồi."
"Anh sớm trả 30 triệu cho em."
"Tôi..."
Tần Phượng Thanh thầm mắng một tiếng, trả cái đầu cậu!
Trong lúc mấy người nói chuyện, trên võ đài, Trần Văn Long ung dung đánh bại Lam Vô Phong.
Đánh đến vòng này, Phương Bình thực ra cũng chẳng muốn nhìn, còn lại ba vị cấp ba, đánh đấm gì nữa.
Liếc nhìn xa xa, Vương Kim Dương còn đang chữa thương, Phương Bình thở một hơi, nói: "Vòng tranh đấu hạng ba - tư, đại khái anh ấy sẽ không đánh. Tiếc thật, thực lực Vương Kim Dương chỉ kém hơn tôi một bậc, đánh Diêu Thành Quân vẫn có hy vọng."
Đường Phong dở khóc dở cười, cậu thật thắng cậu ta một bậc sao?
Có điều, cũng có thể nói như vậy.
Khả năng chịu đòn của Phương Bình thật sự mạnh hơn Vương Kim Dương, nếu như hai người thật sự liều mạng tranh đấu đến cùng, xác suất cao Vương Kim Dương sẽ ngủm củ tỏi, Phương Bình thì không hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận