Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2207: Quá Đáng (2)

Hai người không nhắc đến Tần Phượng Thanh nữa, khí tức của Tần Phượng Thanh đã biến mất ở Ma Đô. Lần này rời đi, không ai biết liệu hắn có sống sót trở về được hay không. Nhưng nếu sống sót trở về, có lẽ mọi người sẽ thấy được một Tần Phượng Thanh rất khác.
Tần Phượng Thanh rời đi, lão Vương cũng bắt đầu hành động riêng.
Đồng đội những năm qua cùng hắn đều có con đường và tâm tư riêng.
Đi cùng Phương Bình cũng tốt, lần nào cũng có thu hoạch lớn.
Nhưng dần dần, mọi người cũng cảm nhận được có vài thứ đang bị thoái hóa.
Phương Bình tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức khiến họ nghẹt thở. Rất khó có thể đuổi kịp bước tiến của Phương Bình nếu cứ đi theo hắn như vậy.
Lão Lý bên cạnh cũng rơi vào trầm tư. Lúc này đây, ông còn có thể cùng hành động với Phương Bình, còn có thể bảo vệ Phương Bình thêm một thời gian.
"Chờ khi hắn đến tuyệt đỉnh… lão già ta cũng nên rời đi thôi!"
Lão Lý liếc mắt nhìn Phương Bình, mấy năm qua, Phương Bình trưởng thành rất nhanh, đặc biệt là trong năm vừa rồi, không chỉ là thực lực tăng, mà còn có những cái khác.
Đồng đội ngày xưa bị hắn bỏ xa, hắn không quay đầu nhìn, cũng không dừng lại chờ đợi.
Đến cuối cùng, liệu Phương Bình sẽ phải chiến đấu một mình hay là chiến đấu đoàn đội, thì phải xem từ giờ đến trước khi đại chiến nổ ra, những người này có thể đạt đủ tư cách để tham gia đại chiến hay không.
Nhìn những thầy trò bên trong sân trường, lão Lý nhẹ nhàng thở dài. Nếu không theo kịp bước tiến của hắn, thì sẽ phải như những thầy trò này, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô đơn của Phương Bình càng lúc càng xa.
...
Đêm đó, Phương Bình đi một vòng sân trường. Hắn gặp được rất nhiều người quen, nhưng lại tán gẫu rất ít.
Đợi khi Phương Bình bước vào bên trong tháp Tông sư, nhiều người tâm tình và ánh mắt phức tạp.
Lữ Phượng Nhu, Đường Phong… càng là tâm tư chập trùng, nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Bảng xếp hạng Phong Vân Tam Giới, Phương Bình xếp hạng 33 cấp Thần!
Phó hiệu trưởng Ma Võ, phó bộ trưởng Thiên Bộ, Phương Bình càng tiến càng xa, càng đi càng nhanh.
Thanh niên yêu khoe khoang ngày xưa trở về Ma Võ, đã không còn nghe những trận hô hào "Chúc mừng Phương Bình" nữa rồi.
Đơn giả là vì hắn đã bước lên vị trí quá cao.
Đêm đó, rất nhiều người không tu luyện, họ suy nghĩ về một vài vấn đề, suy nghĩ về con đường tương lai.
Cũng đêm hôm đó, Phương Bình an tâm ngủ say giấc nồng.
...
Ngày 16 tháng 2, trời tuy lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn long lanh.
Chuyện tối qua giống như chuyện quá khứ rất lâu về trước, đã bị lãng quên.
Phương Bình bước ra khỏi tháp Tông sư, gương mặt nở nụ cười xán lạn. Ngày tháng còn dài, trên đời làm gì có bữa tiệc nào không tàn, có một số việc, ngủ một giấc thì không cần phải lo lắng nữa.
Bên ngoài tháp Tông sư, Trần Vân Hi đến từ sớm, thấy hắn ra khỏi cửa, cô nở nụ cười: "Bộ trưởng Điền đã áp giải Lê Án vào nhà giam Thiên Bộ. Lê Án rất thức thời giao ra thần binh và cung điện bay của hắn, chúng ta nên xử lý hắn như thế nào?"
"Cứ trông giữ cho tốt là được! Để xem Lê Chử có cần đứa con trai này không. Nếu cần, vậy thì nói chuyện! Không cần thì diệt, đỡ vướng bận."
Phương Bình vừa đi vừa cười nói: “Cấp bảy rồi? Lúc nào thế.”
“Ngày hôm trước, lúc ngươi đi.”
“Nhanh ghê ha.”
Trần Vân Hi hơi kiêu ngạo nói: “Dù gì thì ta cũng là thiên tài gần ba lần tôi cốt, cấp bảy không tính là gì!”
“Ơ, kiêu ngạo kìa?”
“Hừm, có kiêu ngạo mới có tiến bộ!”
Phương Bình bật cười, tiếp tục đi, lại nói: “Nhóm người Từ Bính ra sao rồi?”
"Đã trở về rồi, gần đây, các thiên ngoại thiên lớn đều đang nhận người, nhóm Từ Bính hình như cũng bận chuyện này, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị khai sơn lập phái rồi."
"Các giới xã hội phản ứng thế nào?"
Trần Vân Hi suy nghĩ một chút mới nói: "Cũng khá bình tĩnh, nhưng cũng sôi nổi trao đổi lắm. Dù sao cũng là nhân vật trong thần thoại đến tuyển người, không ít người chấn động và kích động. Trên mạng cũng có một số diễn đàn thổi phồng và thần thoại hóa những người này."
Phương Bình suy nghĩ một lát mới nói: "Không thể quá thần thoại hóa những người này, phía chính phủ không có động tĩnh gì, không biết lão Trương nghĩ thế nào nữa, chẳng lẽ ngại tung hô bản thân sao? Ngươi cho người khống chế tin tức, tạo thế cho lão Trương!
Chúng ta có thể thần thoại hóa một số người, nhưng không phải những người này, mà là nhóm người lão Trương!
Tung hô chiến tích, công trạng của họ ra, thần thoại hóa bọn họ! Bao gồm cả những vị tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh, công lao bảo vệ nhân loại 300 năm, nói ra hết!"
Trần Vân Hi cười trộm nói: “Vậy còn ngươi?”
Phương Bình cười ha hả nói: “Bốn bộ bốn phủ đều là sức mạnh trung kiên của nhân loại mà! Biết điều quá cũng không phải là chuyện tốt, nhắc đến ta vài câu là được, đừng tâng bốc ta quá.”
“Xì xì...” Trần Vân Hi bật cười, gật đầu nói: “Được rồi, ta đã rõ. À, qua mấy ngày nữa sẽ phải tổ chức đại hội võ đạo thế giới, 6 thánh địa đều sẽ cử người đến, hiện tại ta còn chưa xác định địa điểm tổ chức, chờ ngươi về chỉ đạo nè."
“Cứ sắp xếp ở trụ sở Thiên Bộ là được!”
"Có cần thông báo cho Bộ trưởng Trương để họ sắp xếp tuyệt đỉnh đến tọa trận không?"
"Thông báo để Bộ trưởng Trần đến là được, dù sao cũng tổ chức trên địa bàn Thiên Bộ, Bộ trưởng Trần không ra mặt cũng khó ăn nói."
"Ta tưởng ngươi quên luôn Bộ trưởng Trần rồi chứ…"
Trần Vân Hi lại cười thành tiếng, Thiên Bộ này còn có Bộ trưởng Trần ư?
Cười một hồi, Trần Vân Hi tiếp tục báo cáo: "Thương Miêu dắt Địa Thử và Phượng Linh đến nhà ngươi rồi, hiện nhóm hiệu trưởng Quách đang canh chừng bên đó, ngươi có muốn để cô chú di cư qua chỗ khác không?"
“Tạm thời không cần, ta trở về xem bây giờ nè.”
“...”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến cổng trường học, Phương Bình phải về nhà, Trần Vân Hi thì về Thiên Bộ.
Lúc chia tay nhau, Trần Vân Hi im lặng một lát, bỗng nói: "Phương Bình, sau khi đại hội võ đạo kết thúc, ta muốn xuống địa quật du lịch."
"Ngươi cũng đi?" Phương Bình nhìn nàng, hơi nhíu mày.
Trần Vân Hi cười nói: "Đến cấp bảy, võ giả nên đến một số hiểm địa ở địa quật để rèn luyện, đây là thông lệ. Đến lúc này, muốn tiến bộ thì không thể thiếu cơ duyên, bảo vật và kinh nghiệm được. Có lẽ các ngươi sẽ đi Vương Chiến Chi Địa, ta chắc là không đi được, đi nơi khác rèn luyện thăm thú cũng không tệ."
Phương Bình trầm mặc một hồi, gật đầu nói: “Ta biết rồi, sau khi đại hội kết thúc, chúng ta bàn lại.”
“Được.”
Cảm giác bầu không khí có hơi chùng xuống, Trần Vân Hi lại cười đùa nói: "Nói cho ngươi nghe một tin tốt, ông nội ta đã rèn được 5 tầng kim thân rồi! Ông nói, chờ rèn được kim thân tầng 6, ông sẽ đột phá cấp chín, để vào cấp chín trước ngươi."
"Ông ấy thật biết ganh đua." Phương Bình cười ha hả: "Vậy thì so thử xem ai vào cấp chín trước! Ta về nhà một chuyến, mấy ngày tới, ngươi cứ củng cố cảnh giới đi, không cần việc gì cũng cần đích thân làm."
“Được.”
Trần Vân Hi cũng không ở lại, nhanh chóng rời đi.
Phương Bình nhìn theo bóng lưng của cô, mãi đến khi Trần Vân Hi triệt để biến mất trong tầm mắt, hắn mới cất bước đi về nhà.
...
Nhà họ Phương.
Trên chiếc thảm dày trải trên sân cỏ, Thương Miêu đang nằm phơi nắng.
Cảm ứng được gì, Thương Miêu lười biếng liếc mắt nhìn ra ngoài, lười biếng nói: "Chỉ nhận lợi ích, không làm việc, bản miêu chỉ là một con mèo…"
Lời này khiến Phương Bình vừa vào cửa thì khựng lại. Con mèo này thật là trực tiếp, mình vừa vào cửa thì nó đã đề phòng mình rồi.
“Miêu huynh...”
Thương Miêu kê đầu trên thảm, dùng đuôi che mặt, phiền ghê, ta không muốn nghe.
Phương Bình bật cười, đi đến thảm, ngồi xuống, cười nói: "Phương Viên đâu?"
Thương Miêu vẫy đuôi, chẳng muốn trả lời, ngươi là một võ giả 9 tầng kim thân, vậy mà không cảm ứng được à? Biết rõ còn hỏi!
"Làm phiền Miêu huynh giúp ta tróc ra đại đạo của mấy cỗ đế thi, Miêu huynh có nhu cầu gì cứ nói, Phương Bình sẽ cố gắng thỏa mãn."
"Quỳnh Tương Ngọc Dịch của yêu thụ cấp Hoàng… Bản miêu còn muốn ăn cá cấp Hoàng… ừm, với cả thịt xiên nướng của yêu thú cấp Hoàng nữa…"
Sắc mặt Phương Bình đen thui, con mèo này điên rồi!
Thương Miêu thì lại mừng thầm, sợ rồi chứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận