Toàn Cầu Cao Võ

Chương 201: Bán thuốc

Nhà ga.
Phương Bình nhìn chằm chằm cô bé, một lúc lâu sau bực mình nói: "Đồ vô ơn!"
Lần trước, nó khóc thật thảm.
Lần này thì sao?
Phương Viên vô cùng vui vẻ tiễn cậu đi, ước gì cậu nhanh lên xe, dáng vẻ "Anh, sao anh còn chưa lên xe", Phương Bình tức muốn hộc máu.
Tất nhiên Phương Bình biết vì sao.
Mình vừa về đến, bóp mặt là chuyện nhỏ, mấu chốt là giấc mơ “chị hai” của cô bé này vỡ vụn, mấy ngày nay những thành viên của hội Viên Bình không ai dám tìm đến cô.
Phương Viên dáng vẻ mơ màng, miễn cưỡng giả vờ thương tâm: "Anh, lần sau nghỉ về sớm một chút, trở về nhớ gọi điện thoại."
"Không nghỉ anh cũng trở về."
Phương Bình hừ một tiếng, tức giận nói: "Ít chơi đùa lung tung cho anh, sớm giải tán hội Viên Bình của em cho anh!
Còn nữa, lần sau anh trở về, nếu là phát hiện đồ của anh thiếu..."
"Anh cũng không còn đồ gì..."
Phương Viên khẽ thầm thì một câu, nên bán đều đã bán, còn có cái gì?
Hơn nữa, thị trường cũng đã bão hòa, Phương Viên lẩm bẩm.
Nên mua đều đã mua, bây giờ đồ của Phương Bình, dù muốn bán cũng không bán được, cô còn lâu mới tiếp tục bán đồ của Phương Bình.
Sắc mặt Phương Bình đen lại, lấy tay bóp bóp gương mặt của cô, đợi xe nhanh khởi động, lúc này mới nói: "Ở nhà chăm sóc thật tốt cho ba mẹ, cũng lớn rồi, hiểu chuyện một chút.
Còn nữa, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, nếu điện thoại không thông, có thể anh đang bận, không cần lo lắng.
Điện thoại anh không thông, có thể tìm Trưởng phòng Đàm hỗ trợ."
"Vâng, em biết rồi."
"Ngoan một chút, cũng linh hoạt một chút, đừng để người xấu bắt cóc."
"Không thể nào đâu."
"..."
Hai anh em trò chuyện xong, Phương Bình quay người lên xe, phất phất tay với Phương Viên.
Phương Bình đi rồi, Phương Viên vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện, khí thế nói: "Triệu tập các chị em, tập trung chỗ cũ."
...
Nhà ga Ma Đô.
Lần này Phương Bình không bị ngăn cản nữa, xuất trình chứng minh võ đạo của mình, nhanh chóng được phép rời đi.
Không đi tàu điện ngầm nữa, bắt taxi, chưa đến 40 phút đã trở về trường học.
...
Vừa về tới trường học, Phương Bình mang hành lý về ký túc xá, đi thẳng đến phòng hậu cần.
Chỗ trao đổi.
Vẫn là võ giả trước đó, nhìn thấy Phương Bình, rõ ràng nhận ra Phương Bình, cười gọi: "Bạn học Phương Bình, lại tới đổi đồ?
Đôi giày lần trước tôi đã nói dùng tốt, em đã kiếm được 40 điểm thưởng, chỉ riêng 4 viên Khí Huyết Đan cấp một đã hoàn vốn."
Rõ ràng, người này đã biết việc đấu võ tại hội võ đạo trước đó.
Phương Bình cũng không bất ngờ, cười nói: "Thầy Lý, lần này em đến đổi thuốc."
"Đạo sư của em còn thiếu thuốc sao?"
Võ giả họ Lý cười một tiếng, nhưng cũng không từ chối, cười nói: "Nói đi, muốn đổi cái gì?
Thối Cốt Đan cấp một?
Ở giai đoạn tôi cốt, Thối Cốt Đan cấp một hiệu quả tốt nhất, lại thêm mấy viên Khí Huyết Đan cấp một, cũng đủ rồi."
"Thầy Lý, cho em đổi 67 viên Khí Huyết Đan phổ thông."
"67 viên..."
Võ giả họ Lý hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Phương Bình, một lúc lâu sau mới nói: "Nhóc con, chớ để tiền làm mờ mắt."
"Điểm thưởng khó kiếm."
"Bây giờ điểm thưởng của em không ít, hơn 200 điểm, nhưng đổi Khí Huyết Đan phổ thông, sau đó việc tu luyện của em sẽ có vấn đề."
"Võ Đại không phải không có người muốn dựa vào điểm thưởng đổi tài nguyên đi mua bán, trường học cũng không cấm, đây chính là điểm thưởng các em kiếm được."
"Thế nhưng tiền nhiều nữa, cũng có nhiều thứ cũng không mua được."
"Hơn nữa thật muốn đổi rồi đem ra ngoài bán, chưa chắc có lời ngay, em nghĩ kỹ rồi chứ?"
Đổi 67 viên Khí Huyết Đan phổ thông, rõ ràng Phương Bình không dùng đến nhiều như vậy, đã như vậy, vậy dĩ nhiên là cầm đi bán, việc này cũng không hiếm.
Nhưng bình thường, đây là những sinh viên cũ năm thứ ba, thứ 4 đại học, điểm thưởng của họ nhiều, đổi một ít bù vào chi phí trong nhà.
Đâu có như Phương Bình, vẫn là tân sinh viên, chỉ một lần đã đổi hết điểm thưởng.
Tân sinh viên kiếm điểm thưởng khó khăn nhất, lúc này mỗi một phần đều phải dùng vào chỗ cần thiết.
"Thầy Lý, em biết, có thể đổi không?"
Võ giả họ Lý nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu nói: "Có thể, điểm thưởng là của các em, muốn đổi cái gì cũng được, chỉ cần có điểm thưởng.
Được rồi, nhìn em cũng không giống kẻ ngu, bản thân nghĩ kỹ là được."
Nhắc nhở một câu, đối phương cũng không nói gì nữa, nhanh chóng để nhân viên hậu cần đưa tới 7 bình thuốc.
"Tổng cộng là 67 viên, em tự nhìn xem, khấu trừ của cậu 201 điểm thưởng, coi như cậu còn lại 1 điểm thưởng, hay là dứt khoát đi ăn một bữa, ăn cho hết luôn đi?"
Thầy Lý trêu ghẹo một câu, 1 điểm thưởng, trừ ăn uống ra, hình như cũng không có tác dụng khác.
Phương Bình nhận thuốc, cười nói: "Giữ đi, nói không chừng lần sau lại có ban thưởng, 50 điểm thưởng cộng thêm 1 điểm này, vừa vặn có thể đổi cả."
"Em còn chuẩn bị tiếp tục?"
Thầy Lý khẽ lắc đầu nói: "Tóm lại tự em suy nghĩ kỹ, còn nữa, không được bán ra số lượng lớn, bị bắt được cũng rất phiền phức.
Mặc dù Võ Đại không cấm mua bán, nhưng ở bên ngoài, bán thuốc là nghiệp vụ bán hàng độc quyền.
Bị bắt được, chẳng những bị tịch thu thuốc, tiền phạt cao đến em có phá sản cũng bình thường, em tự kiềm chế một chút."
Nghiệp vụ thuốc, tham dự chính là những lực lượng chính phủ và Võ Đại, quân đội.
Phương Bình bán ra với số lượng ít, không có vấn đề lớn.
Buôn bán quy mô lớn, bị bắt được, vậy chắc chắn phiền phức, dù là thuốc đến từ Ma Đô.
“Cảm ơn thầy nhắc nhở."
"..."
Phương Bình nói cám ơn, cầm thuốc vội vàng rời đi.
Ngay vừa nãy, giá trị tài phú của cậu quả nhiên lập tức tăng lên 670 ngàn.
Lúc này, số liệu của Phương Bình lần nữa có biến hóa:
Tài phú: 6700000
Khí huyết: 265 cal (273 cal)
Tinh thần: 238 cal (241 cal)
Mấy ngày nay ở nhà, cậu cũng không lãng phí thời gian, lần nữa rèn luyện thành một đốt xương cốt, đã rèn luyện thành 28 đốt xương cốt.
"Giá trị tài phú 6,7 triệu, lưu lại 3 viên cho Phương Viên, bây giờ còn có 70 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 11 viên Khí Huyết Đan cấp một."
Số lượng thuốc này không phải số lượng nhỏ.
Phương Bình nghĩ một chút, bấm điện thoại Lý Thừa Trạch.
Tán gẫu hai câu, Phương Bình lại hỏi: "Bây giờ trên tay tôi có không ít Khí Huyết Đan, có bán được không?"
Rõ ràng Lý Thừa Trạch không ngờ, Phương Bình lại muốn bán thuốc, lần trước mới bán mà.
Nghĩ một chút, Lý Thừa Trạch hỏi: "Có bao nhiêu?"
"70 viên..."
"Nhiều như vậy!"
Lý Thừa Trạch hơi bị hù dọa, sau đó vội vàng nói: "Cậu Phương, nhiều thuốc như vậy, bán ra cũng không tốt lắm, chủ yếu vẫn là thực lực của chúng ta hơi... hơi yếu đi.
Xí nghiệp lớn, lén bán ra còn không có vấn đề, nhưng chúng ta, ngoại trừ cậu, bây giờ ngay cả một võ giả cũng không có.
Lập tức bán nhiều thuốc như vậy, dễ dàng bị để mắt tới, hơn nữa cũng nguy hiểm."
70 viên thuốc, dù là đều là Khí Huyết Đan phổ thông, giá trị cũng vượt qua 6 triệu rồi.
Hơn nữa, Phương Bình còn có 11 viên cấp một, giá trị gần một triệu.
"Biết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác."
Phương Bình cũng không sợ không bán được, tìm đúng người là được.
Nghĩ một chút, Phương Bình đi thẳng đến ký túc xá.
...
"Cái gì?"
Phòng số 15.
Phó Xương Đỉnh cũng vừa về trường học kinh ngạc nói: "Cậu muốn bán thuốc? Hơn nữa còn nhiều như vậy.
Phương Bình, có phải trong nhà thiếu tiền, cần dùng gấp hay không?"
"Coi như vậy đi, cậu có cách không?"
Phó Xương Đỉnh cau mày nói: "Thuốc, thật ra nhà ai cũng thiếu, duy trì khí huyết tiêu hao, bồi dưỡng đời sau, đều cần thuốc, Khí Huyết Đan cần nhiều nhất.
Một võ giả cấp một, hàng năm đều phải tiêu hao không ít Khí Huyết Đan.
Nhưng đây là nghiệp vụ bán hàng độc quyền, mua từ tư nhân, thì mọi người quá lời rồi..."
Phương Bình gật đầu nói: "Điều này tớ hiểu, mọi người có thể ra giá bao nhiêu?"
"Bình thường cũng khoảng 80%, dù sao mua bán quy mô lớn, dù là tại công ty thuốc, thật ra cũng có chiết khấu, giảm giá 5%, 10% cũng không hiếm.
Nếu của tư nhân, 80% cũng không thiếu người mua."
"80%?"
Phương Bình nhíu mày, giá tiền này, cậu cũng không hài lòng lắm.
"Bây giờ tớ có 70 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 11 viên cấp một, giá thị trường một triệu 30 ngàn, nếu bán, có thể được bao nhiêu?"
Những Khí Huyết Đan này, trước mắt đã mang đến cho cậu 7,1 triệu điểm tài phú
Vượt qua 7,1 triệu, mới có thể mang đến cho cậu giá trị chênh lệch.
Thật muốn bán ra với giá 80%, tối đa cũng có thể lại tăng thêm khoảng một triệu tài phú, cái này chênh lệch hơi kém xa so với mong muốn của Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận