Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1310

Sau khi đánh bay Tần Phượng Thanh, Phương Bình gầm dữ dội một tiếng, trong hư không, ba cánh cửa khổng lồ chớp mắt hiện ra, sắc nét và rõ ràng hơn ba cánh cửa của Tần Phượng Thanh gấp trăm ngàn lần.
Trong đó, hai cửa đã hoàn toàn đóng kín, cánh cửa thứ ba cũng chỉ còn một khe hở cuối cùng.
"Đóng!"
"Ầm ầm..."
Hư không nổ vang, cánh cửa khổng lồ bắt đầu đóng lại! Phương Bình bạo phát khí huyết ngút trời, cả người tỏa ra ánh sáng vàng rực.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, hầu như chỉ trong chớp mắt, cửa sinh mệnh được đóng kín.
Mà ngay trong giây phút này, hai mắt Phương Bình lóa lên ánh kim, hắn đột nhiên gầm lên dữ dội.
Lúc này, mọi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng sinh mệnh trên người Phương Bình đang tỏa ra nồng đậm.
Cây cỏ từ dưới mặt đất bắt đầu điên cuồng sinh sôi nảy nở!
Mấy vị Tông sư Ma Võ chớp mặt chạy đến, lúc Phương Bình đứng yên thu hút sự chú ý, bọn họ cũng lười nhìn, nhưng hiện tại, mọi người đều biến sắc.
"Lực lượng sinh mệnh thật nồng nặc!"
"Thằng nhóc này có còn là người không?"
"Với khả năng của hắn, ta tin là hắn có thể sống đến mấy ngàn tuổi luôn đó..."
Lúc này, Phương Bình như vầng mặt trời chói lóa, lực lượng đang bạo phát cũng không phải là sức mạnh, mà là lực lượng sinh mệnh.
Lực lượng sinh mệnh tản ra, khiến mọi người cảm giác được cơ thể được gột rửa, cực kỳ thoải mái, cả người thư thái, lười biếng vô cùng.
Lão Lý hít sâu một hơi, cảm giác sức sống đang trôi đi của mình cũng bị chậm lại.
Lúc này, Ngô Khuê Sơn cũng chạy đến, kinh ngạc hỏi: "Sao sức sống của hắn lại nồng nặc như vậy?"
"Có phải vì hắn từng dùng nhiều tinh hoa sinh mệnh không?"
"Không... Không phải, hình như chúng ta đã quên mất chi tiết nào đó!" Dứt lời, Ngô Khuê Sơn cả kinh nói: "Hắn... Trên người hắn là vật chất bất diệt?"
"Hình như là vậy!"
Trước đó, bọn họ thật sự nhìn không ra, Phương Bình không nói, bọn họ cũng chỉ cho rằng Phương Bình đúc được kim thân không trọn vẹn.
Mà kim thân không trọn vẹn không thể sinh ra vật chất bất diệt.
Lúc lão Lý ra khỏi Nam Giang địa quật, thật ra ông không có khả năng sinh là vật chất bất diệt!
Nhưng hiện tại, trên người Phương Bình dường như đang sinh ra vật chất bất diệt.
Lúc mọi người còn đang trò chuyện, Phương Bình đột nhiên quát lớn: "Toàn bộ thầy trò đang bị thương mau đến tập hợp!"
Nghe vậy, Ngô Khuê Sơn như ý thức được điều gì, quát lên: "Tất cả thầy trò đang bị thương mau đến đây tập hợp!"
Bên cạnh, Lữ Phượng Nhu thấp giọng nói: "Ngươi... Vật chất bất diệt của hắn có hạn, sức sống cũng có hạn..."
"Ta biết, nhưng mà hình như... hắn thì khác."
Khi Phương Bình hô lên, Ngô Khuê Sơn đã ý thức được rằng, hình như Phương Bình chuẩn bị dùng vật chất bất diệt và lực lượng sinh mệnh được phản hồi khi sắp đột phá để trợ giúp các thầy trò trong trường chữa thương.
Theo lý thuyết, dù có đến cấp tám, vật chất bất diệt cũng có hạn, đừng nói giúp người khác, bản thân mình cũng không đủ để tu luyện.
Mạnh mẽ như tuyệt đỉnh cũng sẽ không dùng vật chất bất diệt một cách lung tung tùy ý. Lần trước, Trương Đào giúp mọi người chữa thương, cũng chỉ đơn giản là khôi phục thương thế của mọi người.
Mà hiện tại, Phương Bình không phải võ giả cấp tám, lại muốn giúp đỡ toàn bộ thầy trò bị thương trong trường.
Dù không biết Phương Bình có bao nhiêu lực lượng sinh mệnh và vật chất bất diệt, nhưng Ngô Khuê Sơn cũng không chậm trễ, Phương Bình hẳn sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ. Nếu có thể giúp các thầy trò trong trường chữa thương, vậy thì quá tốt rồi.
Dù trước đó Phương Bình từng giữ lại một ít tinh hoa sinh mệnh, nhưng tinh hoa sinh mệnh có hạn, chỉ có thể phân phát cho một số cường giả.
Thương thế của một số người yếu, có lẽ không đủ may mắn để được nhận tinh hoa sinh mệnh chữa thương.
Nghe tiếng quát của Phương Bình và Ngô Khuê Sơn, một số thầy trò dồn dập chạy đến.
Những người này tụ họp ở dưới tòa nhà lịch sử, không ít người vừa đến đã ngồi xuống khoanh chân, cả người thư giãn.
Sức mạnh của sinh mệnh!
"Hiệu trưởng, gọi thêm các thầy cô đã nghỉ hưu đến!"
"Ngươi..."
Ngô Khuê Sơn hơi nhíu mày, Ma Võ có rất nhiều thầy cô về hưu bị nặng, mong rằng Phương Bình đừng vì chuyện này mà tiêu hao năng lượng của chính mình.
"Ta có chừng mực, cửa sinh mệnh vẫn còn đang phản hồi sức mạnh cho ta, hiệu trưởng, nhanh lên!"
Ngô Khuê Sơn cắn răng, cũng không nói nữa, không gọi người mà đích thân ngự không đến khu ký túc xá cũ đón người.
Một lát sau, Ngô Khuê Sơn dẫn theo một đám người già cụt tay cụt chân bay đến.
Vừa đến, cũng không ai kịp nói chuyện, trên người bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng rực!
Lúc này, cả người Phương Bình tỏa ra ánh sáng vàng rực! Ma Đô dường như có thêm mặt trời thứ hai!
Phương Bình cười to nói: "Cửa sinh mệnh, không ngờ cửa sinh mệnh lại mạnh mẽ như vậy, cơ thể con người quả nhiên là bảo tàng thần bí nhất!"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Phương Bình lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Nào có nhiều sức sống phản hồi như vậy. Khi cửa sinh mệnh đóng kín, hắn thật sự cảm nhận được sức sống nồng nặc phản hồi vào cơ thể, nhưng trước khi bọn họ đến, luồng sức mạnh kia đã kết thúc rồi.
Lúc này, hắn đang tiêu hao điểm tài phú để giúp những người này khôi phục thương thế.
Một sợi vật chất bất diệt là 1000 điểm!
Quý lắm!
Nhưng lúc này, vô số vật chất bất diệt không ngừng chạy vào cơ thể những người bị thương kia.
Ở dưới, Bạch Nhược Khê cũng có mặt, thực ra bà không gia nhập vào hàng ngũ thầy trò bị thương kia, mà đứng ngoài nhìn.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Nhược Khê bỗng nhiên khẽ biến sắc, cánh tay trái đã mất... hơi tê dại, dường như xương cốt và huyết nhục đang sinh ra!
"Này..."
Bạch Nhược Khê ngẩng đầu nhìn Phương Bình, cánh tay trái của bà đã bị đứt lìa được một khoảng một thời gian rồi. Dù Phương Bình từng mang về không ít tinh hoa sinh mệnh, nhưng nhà trường đều ưu tiên cung cấp cho các võ giả bị thương nghiêm trọng.
Hơn nữa, mất đi cánh tay trái cũng không ảnh hưởng quá lớn đến chiến lực của bà.
Không đến cấp tám, Bạch Nhược Khê cũng không có ý định khôi phục cánh tay trái đã mất của mình. Nhưng lúc này, Phương Bình lại có tâm giúp bà khôi phục lại nó.
Không chỉ có bà, trong đám người, một số võ giả có thương thế ở mức độ mất tay thiếu chân đều trải qua cảnh này.
...
"Thằng... Thằng nhóc này rốt cuộc đã sinh ra bao nhiêu vật chất bất diệt rồi?"
Ngô Khuê Sơn cũng ngây người!
Võ giả cấp tám muốn khôi phục phần thân thể đã mất của mình cũng là chuyện quá sức, nào có dư để giúp đỡ người khác, trừ khi quan hệ cực kỳ thân mật.
Nhưng lúc này, Phương Bình lại đang giúp mọi người khôi phục cơ thể.
Một số người già đã nghỉ hưu kích động vô vùng, cũng thấp thỏm không yên, có ông lão quát lên: "Phương Bình, được rồi! Đừng lãng phí vật chất bất diệt để giúp bọn ta khôi phục cơ thể!"
"Rèn kim thân của mình đi! Đừng lãng phí!"
"Bọn ta đã chữa được nội thương rồi!"
"..."
Mấy ông lão vội vã quát lên, ai cũng biết khôi phục phần cơ thể đã mất cần tiêu hao nhiều đến mức nào.
Hình như Phương Bình nhận được rất nhiều vật chất bất diệt từ cửa sinh mệnh, nhưng lúc này, rèn đúc kim thân mới là chuyện quan trọng nhất.
Chỉ cần nội thương được chữa khỏi, chiến lực cũng được khôi phục rồi.
Về phần mất tay thiếu chân, tuy có ảnh hưởng một chút, nhưng so với việc khôi phục lại lành lặn thì không có lời.
"Không sao! Các thầy cô chinh chiến cả đời vì Ma Võ, bây giờ có cơ hội này, vậy Phương Bình ta cũng vui lòng, không tiếc chút vật chất bất diệt này!"
Dứt lời, càng nhiều sợi tơ màu vàng từ trên người Phương Bình bắn ra ngoài.
Cánh tay trái của Bạch Nhược Khê hầu như đang mọc lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Một số người già cũng vậy, cơ thể thương tật đang được trọng sinh.
"Trời phù hộ Ma Võ!"
"Hạnh phúc của Ma Võ!"
"..."
Lúc này, có không ít người vừa kích động, vừa cảm động nói không nên lời.
Vật chất bất diệt là lực lượng căn bản giúp cường giả cấp tám trở lên rèn luyện nhục thân, thậm chí còn có thể dùng vật chất bất diệt để tăng lực lượng tinh thần!
Vật này còn quý báu hơn tinh hoa sinh mệnh!
Một cái là vật ngoài thân, một cái là nền tảng căn bản mà võ giả có thể tu luyện ra được. Tuy hiệu quả của cả hai khá giống nhau, nhưng vật chất bất diệt quý giá hơn là sự thật!
.........
Chúc các bạn năm mới an lành hạnh phúc, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận