Toàn Cầu Cao Võ

Chương 378: Đau khổ chỉ thuộc về kẻ yếu

“Các thầy cô đi viện trợ cho Swaziland (1) trở về rồi!”
“Đạo sư Lưu Nam Quốc hy sinh!”
“Đạo sư Trần Nguyên Cực hy sinh!”
“Mọi người nhanh đến cửa chính khu Nam, nghênh đón liệt sĩ anh dũng hy sinh!”
“...”
Lúc Phương Bình và mọi người còn đang xem bản đồ, đại sảnh có hơi loạn, một vài sinh viên vội vàng chạy ra ngoài.
Sắc mặt giáo sư trắng nhợt, lập tức lộ ra vẻ đau thương, “Võ giả… haiz!”
Tiếng thở dài khiến lòng người đau buồn.
...
5 phút sau, lớp Phương Bình cũng đều bước tới cửa chính khu Nam.
Lúc này, cửa chính khu Nam, có không ít các đạo sư và sinh viên đang đứng đó.
Đứng gần phía trước nhất là thầy hiệu trưởng, mái tóc của thầy càng ngày càng trắng rồi.
“Mở cửa!”
Cửa chính khu Nam khu nhanh chóng được mở rộng.
Mấy chiếc xe to chậm rãi tiến vào.
Tiếp sau đó, tất cả mọi người nhìn vào bên trong, có người mang cáng cứu thương, có người ôm hũ tro cốt bước xuống xe.
Đám võ giả xuống xe, vẻ mặt cũng hiện rõ sự vất vả gian nan, không ít người thân quấn băng gạc, rõ ràng cũng bị thương.
“Cô!”
Trong đám người, Trần Vân Hi đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếp sau đó liền đi lên phía trước.
Phương Bình mọi người cũng nhìn thấy Bạch Nhược Khê, Bạch Nhược Khê cũng như những võ giả khác.
Phương Bình mấy người thấy thế, vội vàng chạy qua.
...
Bạch Nhược Khê trước sau như một, vẫn điềm nhiên như mây như gió.
Nhưng Phương Bình đi qua vừa nhìn, trong lòng có hơi hoảng.
Cánh tay trái của Bạch Nhược khê bị chặt đứt rồi!
Nửa cánh tay trái, trống không, trước đó do cách xa, mọi người không nhìn rõ.
Nhìn thấy mọi người chạy tới, Bạch Nhược Khê khẽ lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ đừng tới.
Trần Vân Hi khóc nức nở, Phương Bình mọi người trong lòng thắt lại, không biết nên nói gì.
...
Phía trước.
Lão hiệu trưởng vị Tông sư cấp cường giả này bước chân có chút run rẩy, ánh mắt rung rung, nhẹ nhàng nói: “Trở về là tốt, trở về là tốt.”
“Hiệu trưởng!”
Trong đám võ giả xuống xe, trong đó có một ông già mặt đầy thương tích mở miệng nói: “Trận chiến này, không hổ thẹn sứ mạng!
Cửa địa quật Swiziland đã bị đánh lui!
Ma Võ chúng ta hy sinh 6 đạo sư, không ai chùn bước!
Đánh giết ba võ giả cấp sáu, 11 võ giả cấp năm, 27 võ giả cấp bốn, thể hiện uy thế của Ma Võ chúng ta!”
“6 người...”
Hiệu trưởng không để ý đến số người bị giết, đôi mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Năm nay, mất đi 11 vị đạo sư, học viên cũng hy sinh 7 người, đều còn trẻ như vậy, vẫn còn trẻ như vậy...”
Lão hiệu trưởng líu ríu một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Hành lễ, nghênh anh dũng!”
Các sinh viên đều cúi đầu khom lưng, vẻ mặt bi thương.
Phương Bình và mấy sinh viên năm nhất lần đầu tiên trải qua điều này, ngỡ ngàng, luống cuống hành lễ theo.
“An táng trọng thể, Ma Võ phụng dưỡng người nhà anh dũng, đưa anh dũng vào từ đường, sẽ có một ngày, bình định địa quật, báo thù này!”
Lão hiệu trưởng nói xong, đột nhiên đạp không bay lên, hình bóng biến mất trước mặt mọi người.
Hiệu trưởng rời đi, Phương Bình bọn họ ngỡ ngàng, vừa đuổi tời Hoàng Cảnh, lại nhanh chóng đuổi theo.
Bên cạnh, giáo sư thấp tiếng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Vết thương cũ của hiệu trưởng chưa khỏi, thầy trò Ma Võ chết trận, hiệu trưởng nhất định ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu!
Hôm nay, Ma Đô địa quật, nhất định có một trận chiến giữa các Tông sư.
Chỉ hy vọng...”
Hiệu trưởng mặc dù đã là đỉnh cấp tám, nhưng xuất chiến quá nhiều, sớm đã bị thương triền miên, lúc này e là đã đi về địa quật phía trước.
Cứ như vậy, sợ là thương thế sẽ càng ngày càng nặng.
Phương Bình và mọi người không biết nên nói gì, nhìn các đạo sư trầm mặc ở phía trước, nhìn người nằm trên cáng thương, nhìn vết máu loang lỗ trên người một vị đạo sư lạ lẫm, trong lòng mọi người đau thắt lại.
“Đây chính là địa quật sao?”
“Đây chính là kết cục của võ giả?”
“...”
Mọi người ngỡ ngàng bi thương, những đạo sư khác, mang cáng cứu thương, đi về nơi sâu của khu Nam, ở đó có một nghĩa trang, đạo sư Ma Võ hy sinh, đều sẽ được mai táng ở đó.
Ở đó cách Ma Đô địa quật rất gần, cho dù chết bọn họ cũng hy vọng có thể bảo vệ chỗ này, vùng tịnh thổ.
Bạch Nhược Khê không đi theo, đi đến trước mặt mọi người, nhìn thoáng qua Trần Vân Hi, giọng điệu vẫn ôn nhu nói: “Khóc cái gì, cô không sao.”
“Cô...”
Khác với các đạo sư khác, mọi người không quen bọn họ, đây là vị đạo sư vô cùng quen thuộc, còn là đạo sư của Trần Vân Hi.
Bây giờ, bị đứt mất một cánh tay...
Trần Vân Hi khóc nức nở, mọi người cũng không biết cảm giác bây giờ là gì.
Lúc này, Lữ Phượng Nhu vừa nãy không nhìn thấy đột nhiên xuất hiện, đi tới.
Nhìn thoáng quá Trần Vân Hi, Lữ Phượng Nhu tức giận nói: “Câm miệng ngay, người còn chưa chết, khóc cái gì!
Bạch Nhược Khê còn sống trở về, có gì phải khóc!”
Một tiếng gầm thét, dọa cho Trần Vân Hi phát sợ.
Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng, lại nhìn Phương Bình mọi người, thản nhiên nói: “Sống chết chính là đơn giản như vậy, không cần thiết phải quá mức bị thương.
Sẽ có một ngày, đợi đến khi tôi chết ở địa quật, tôi không cần những giọt nước mắt vô dụng này!
Có bản lĩnh thì bình định địa quật, báo thù cho chúng tôi.
Không có bản lĩnh thì cứ coi như là sinh lão bệnh tử, tất cả nước mắt cùng thù hận đều là uổng phí.
Ít nhất Lữ Phượng Nhu tôi chính là như thế, nếu như tôi chết trận, bớt như vậy với tôi, đương nhiên, tôi cảm thấy tôi có thể sống tới ngày địa quật bị hủy diệt!”
Vẻ mặt không sao cả của Lữ Phượng Nhu, rồi nhìn Bạch Nhược Khê nói: “Học trò này của cô, cô định sắp xếp thế nào?”
Bạch Nhược Khê khẽ nói: “Chị Nhu, Vân Hi đành nhờ chị rồi.”
Lữ Phượng Nhu cau mày, thản nhiên nói: “Loại học trò này tôi không nhận, tôi không thích bộ dạng thút thít của em ấy!”
“Chị Nhu...”
“Cô!”
Trần Vân Hi vẻ mặt chấn kinh, Bạch Nhược Khê muốn giao phó mình cho Lữ Phượng Nhu?
Lữ Phượng Nhu lườm cô nàng một cái, đột nhiên nói: “Cô của em bị thương nặng, nội thương nghiêm trọng, hai, ba năm không có hy vọng khỏi hẳn, đi bộ còn thở không ra hơi.
Có bản lĩnh, em đi giết mấy tên võ giả địa quật cấp sáu báo thù, một bộ dáng tiểu thư như em có thể khóc khiến võ giả địa quật chết không?
Đường Phong bảo em qua phục vụ hậu cần, vì sao em không bằng lòng?
Lẽ nào muốn vào địa quật, đợi người ta chết rồi, em đến khóc tang chắc?”
Lữ Phượng Nhu hừ nhẹ một tiếng, lại nói: “Một mình mình chết thì thôi đi, đừng liên lụy đến bất cứ người nào khác, các em và những người khác cũng nhớ rõ, vào địa quật, nếu như em ấy không theo kịp, thì cứ bỏ lại đừng khiến cho mình chết oan!
Trần gia có Tông sư, bảo ông nội em ấy đi bảo vệ, Ma Võ sẽ không hộ giá hộ tống sinh viên như vậy!”
Trần Vân Hi cúi thấp đầu, không biết thế nào mới tốt.
Bạch Nhược Khê có hơi bất đắc dĩ, khẽ nói: “Chị Nhu, em ấy chưa từng trải qua những chuyện này, huống hồ...”
Lữ Phượng Nhu cũng không nói tiếp, chuyển chủ đề nói: “Đi theo tôi cũng được, có điều đi theo tôi, tôi có thể sẽ không giống cô, âm thầm bảo vệ, chết rồi, dẹp đi!”
Nói ra câu này, Trần Vân Hi đột nhiên ngẩng đầu.
Bạch Nhược Khê cau mày, Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: “Nhìn cái gì, làm mấy nhiệm vụ cấp hai, ba mà thôi, nếu như chết thật vậy cũng là do năng lực không đủ.
Chết ở bên ngoài, còn tốt hơn chết ở địa quật.
Tôi không có rảnh như đạo sư của em, dọc đường còn đi theo, sợ ai chết, buồn cười!
Lần sau có sợ chết, thì đừng đi làm nhiệm vụ, nếu không thì bảo người Trần gia đi cùng, đạo sư của Ma Võ cũng phải tu luyện, cũng phải đi làm nhiệm vụ, nếu không phải bị các em chậm trễ một tháng, nói không chừng cô của em đã vào cấp sáu, lần này đi cũng sẽ không bị thương nặng...”
“Chị Nhu!”
Bạch Nhược Khê lại khẽ quát một tiếng, Lữ Phượng Nhu lại thản nhiên nói: “Để cho các em ấy biết rõ hiện thực đi, cô có thể bảo hộ bây giờ, nhưng có thể bảo hộ em ấy cả đời không?
Hiện tại ngay cả bản thân cô còn khó giữ, chứ đừng nói đến việc bảo vệ người khác!
Chỉ có thực lực của bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất!
Theo tôi thấy, cô rõ là tự gánh thêm phiền phức...”
Lữ Phượng Nhu nói xong, cũng không ở lại nữa, quay người liền đi.
Lữ Phượng Nhu vừa đi, Trần Vân Hi sắc mặt trắng nhợt nói: “Cô… là em liên lụy cô rồi, cô ơi...”
---
(1) Swaziland: một vương quốc nhỏ không giáp biển tại khu vực Nam Châu Phi, hiện đã đổi tên thành Vương quốc eSwatini.
Bạn cần đăng nhập để bình luận