Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1571

"Cha của ngươi là người rất ôn hòa, năm đó ở Ma Võ, không ai không nói cha ngươi tốt, dù thiên tư ngang dọc, chưa tới 30 tuổi đã tiến vào cấp 5, cũng không hề kiêu ngạo... Năm đó chưa tới 30 đã đến cấp năm có thể xem như cấp bảy hiện tại!”
“Ngay khi tất cả mọi người cho rằng cha ngươi có thể trở thành hiệu trưởng tiếp theo của Ma Võ, trở thành cường giả Tông sư thứ 3, thì bất ngờ xảy ra!
Thành Thiên Môn bạo động, cha ngươi chinh chiến địa quật, chết ở địa quật... Khi đó, ngươi còn nhỏ, cha ngươi trước khi chết, không an tâm nhất chính là ngươi, dù đã chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, cũng yên tâm về ngươi, không yên tâm về mẹ của ngươi..."
"Tuyệt Mệnh Đao Tần Nam Sinh, thiên tài chói mắt nhất thời đại đó! Lóa mắt đến mức tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không chết, nhưng hắn lại chết ở địa quật, 34 tuổi chết ở địa quật...
Ngươi là con trai của Tần Nam Sinh, ngươi là con trai của Tuyệt Mệnh Đao! Hy vọng lớn nhất của Tần Nam Sinh chính là con trai của mình sẽ không trở thành võ giả... Đáng buồn, có thể lại đáng kính.
Khi đó, không phải hiện tại, khi đó, võ giả thật sự rất khổ, quá khổ. Khổ đến mức phàm là cường giả, đều không ngoại lệ, đều không hy vọng con cái của mình trở thành võ giả, đời sau chết trận ở địa quật..."
Ngô Khuê Sơn nói rất nhiều, thậm chí có chút cảm động. Năm đó, hắn kiêu ngạo hơn Tần Nam Sinh, Tần Nam Sinh không dám cho con trai tập võ, hắn một mực muốn con gái tập võ!
Tần Nam Sinh cưới người bình thường làm vợ, hắn cưới cường giả như Lữ Phượng Nhu làm vợ. Lựa chọn của bọn họ lại bất đồng, nhưng võ giả lúc đó, càng mạnh càng bi ai. Con gái của hắn chết ở địa quật, Tần Nam Sinh cũng sớm chết địa quật, để lại cô nhi quả phụ.
Nhưng có lúc, vận mệnh thật sự vô thường.
Hy vọng lớn nhất đời này của Tần Nam Sinh là vợ con có thể sống yên ổn đến hết đời, ai ngờ con trai của hắn, sau khi hắn chết lại thi vào Ma Võ. Không chỉ thi vào Ma Võ, còn trở thành võ giả điên cuồng nhất trong đám học viên Ma Võ!
Lần lượt xuống địa quật, lần lượt đánh cược mệnh, lần lượt đi mạo hiểm...
Tần Nam Sinh chỉ sợ sẽ không nghĩ tới tình huống này! Đại khái cũng không muốn thấy cảnh này!
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn càng thêm phức tạp, khẽ thở dài: "Bây giờ ngươi tiến vào tinh huyết hợp nhất, đây là việc vui, cũng là chuyện tốt. Phượng Thanh, nguyện vọng lớn nhất của cha ngươi chính là ngươi bình an, hiện nay, ngươi sắp dùng lửa rèn thân, hơi bất cẩn một chút, sẽ "thân tử đạo tiêu". Nếu như cha ngươi biết, ngươi chết ở trước mặt chúng ta... Sau này xuống dưới, ta biết phải ăn nói thế nào..."
Tần Phượng Thanh cười ha hả nói: "Hiệu trưởng, ngài nguyền rủa ta hả? Ta sẽ chết ở đây á? Đừng đùa!"
Tần Phượng Thanh nhìn quanh một vòng, cười nói: "Ta không dễ chết như vậy, chỉ là dùng lửa năng lượng rèn thân mà thôi, nếu thế mà cũng chết thì ta cũng đừng tập võ nữa! Cũng không cần phải nhắc đến lão cha khùng điên của ta, suy nghĩ của ông ấy là suy nghĩ của ông ấy, ông ấy chưa từng nói với ta.
Nếu ta không tập võ, hiện tại ta đang làm gì?
9h đi làm 5h về? Một tháng kiếm ba, năm ngàn đồng, cưới một người vợ không biết có chung tiếng nói hay không, sau đó đẻ con nối dõi tông đường? Nhìn thấy võ giả, ước ao đỏ mắt?
Trở thành võ giả, ta chưa từng hối hận, ta được nhìn thấy thế giới mới, ta được chứng kiến tất cả những thứ ta muốn nhìn, cuộc sống của ta rất đặc sắc, người bình thường có thể hiểu được sao?
Ta 23 tuổi, những thứ ta gặp được, nhìn thấy, trải qua, người bình thường cả đời đều không thể cảm nhận được!
Ta cũng không muốn có một ngày, bởi vì địa quật xâm lấn, ta cái gì cũng không biết, ngơ ngơ ngác ngác chết đi, chết cũng không biết mình chết như thế nào!
Ta không có gì, chỉ có 1 điều duy nhất, chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt! Nếu Tần Phượng Thanh ta chết, thì người giết ta cũng phải bị cắn đứt mấy miếng thịt! Chết ở đây á? Làm sao có thể!"
Tần Phượng Thanh cười ha ha, nhảy lên một cái, đứng trên lò lửa nhìn về phía Phương Bình, cười nói: "Bắt đầu đi, ngươi cũng đồng ý rồi, mau đổ năng lượng lỏng vào đốt nha! Hôm nay, Tần Phượng Thanh này muốn trở thành Tông sư ở đây! Vang danh ngàn đời!"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi chết rồi, mẹ ngươi đại khái cũng không sống nổi nữa. Lúc trẻ tang chồng, tuổi già mất con, ngay cả người dưỡng lão đưa ma cũng không có..."
Tần Phượng Thanh quát lên: "Cái thời đại này, ai mà không như vậy! Phương Bình, biết ta xem thường ngươi nhất cái gì gì không? Dối trá!"
Tần Phượng Thanh mắng: "Ngươi mẹ nó thật dối trá, ngươi biết không? Đi lên con đường võ đạo, ai còn có đường lui? Ngươi có sao? Ta có sao? Em gái ngươi có sao? Đều không có!"
"Ngươi biết rõ không có đường lui, chỉ có một đường đi về phía trước, ngươi một mực muốn dừng lại không tiến, dưới cái nhìn của ta, chính là cởi quần đánh rắm, làm điều thừa!"
"Không có đường lui! Ai cũng không có! Ngay cả những người bình thường kia cũng vậy!"
"Không diệt địa quật, ai có đường lui? Năm đó cha ta chết, con gái Ngô hiệu trưởng chết, là lão hiệu trưởng, là bạn học, là đạo sư... Qua thêm vài năm, nếu địa quật vẫn chưa diệt, ngươi cũng sẽ chết, ta cũng sẽ chết... Mẹ ta cũng phải chết! Nếu sớm muộn đều phải chết, ồn ào cái gì!
Ngươi cho rằng bây giờ ngươi cản em ngươi, em ngươi sẽ không phải chết sao? Chuyện sớm hay muộn! Nếu nhân loại thua, toàn quân bị diệt! Ngươi nghĩ lưu vong ư, chạy đi đâu?
Ngươi không cần kích thích ta, ta cũng không cần ngươi kích thích, ngươi thẳng thắn một chút, quả quyết một chút, ta sẽ đánh giá cao ngươi ba phần, ngươi cứ phí lời, ta xem thường ngươi!"
Tần Phượng Thanh hung hăng vô cùng, mắng lên Phương Bình vô cùng rõ ràng mạch lạc. Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, cười cợt, bỗng nhiên xoay người rời đi.
Sau một khắc, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên đau đớn thê thảm không gì sánh được, lớn tiếng đau khổ nói: "Phương Bình, Phương hiệu trưởng, Phương gia! Ta sai rồi, ta chỉ đùa một chút, ngài đừng tưởng thật mà! Đừng đi! Phương gia, đừng đi..."
Tần Phượng Thanh khóc không ra nước mắt, vội vàng nhảy xuống, rên rỉ nói: "Phương gia, ta sai rồi, ta ngu quá, ngài mau trở lại đi..."
Lý Hàn Tùng: "..."
Ngô Khuê Sơn: "..."
Lý Trường Sinh: "..."
Hiện trường vô cùng yên tĩnh. Lý Hàn Tùng ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời thật tốt, thật đẹp.
Tần Phượng Thanh điên rồi sao!
Ngươi mẹ nó không biết tính Phương Bình à? Cái tên đó chỉ có thể khen, hắn sẽ không khiêm tốn cầu chỉ điểm gì đâu. Dù ngươi nói có đạo lý đến mức nào đi nữa thì trừ phi ngươi mạnh hơn hắn, bằng không, người sai chính là ngươi.
Ngươi muốn mượn năng lượng lỏng của hắn, bây giờ không khen, lại còn dám nói đạo lý... Hắn không đánh ngươi là ngươi hên rồi.
...
Mấy phút sau, Tần Phượng Thanh cười lấy lòng thỉnh Phương Bình về.
Đám người Ngô Khuê Sơn đều cảm thấy không có mặt mũi nhìn!
Sao Tần Nam Sinh lại có đứa con trai như vậy chứ! Thật mất mặt!
May là sớm mất, bằng không, trước đây không chết, hiện tại cũng bị tức chết rồi.
"Phương hiệu trưởng, ngài xem, bây giờ có thể hỏa thiêu rồi chứ?"
Tần Phượng Thanh tươi cười, Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, một lát mới nói: "Thần binh để lại, nếu thiêu chết, ta có thể hồi chút vốn!"
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, bỏ trường đao lại.
"Còn có những thứ khác sao? Còn giấu cái gì ngon không? Ở địa quật có phát hiện bảo địa nào thì nói ra hết đi, tránh cho lãng phí."
Tần Phượng Thanh sờ sờ túi quần, lại sờ sờ quần áo, một lát sau mới nói: "Hay là cởi hết quần áo đi, dù sao cũng phải đốt, tránh cho lãng phí."
"Quỷ nghèo!"
Tần Phượng Thanh cười gượng, phí lời, ta không nghèo thì đi nịnh người làm chi?
Phương Bình không quản hắn, đi tới trước bếp lò, 1 cái bình lớn xuất hiện trong tay, nhìn chằm chằm bếp lò, đổ năng lượng lỏng vào trong.
Tần Phượng Thanh có chút kích động, lại nhảy lên trên bếp lò một lần nữa.
"Đốt đi!" Tần Phượng Thanh không thể chờ đợi được nữa, một bên, đám người Ngô Khuê Sơn đều trầm mặc không nói.
Phương Bình hỏi: "Không còn gì nữa sao?"
"Không... Không còn, dù sao ta cũng không chết. Lỡ đâu... đậu xanh, hơi không đúng lắm nhưng lỡ như có vấn đề gì, thì nhớ cho mẹ ta một miếng cơm ăn, nói ta giàu to bỏ đi rồi!"
"Được!" Phương Bình cũng không nói nữa, phóng thích lực lượng tinh thần, đột nhiên hòa vào trong năng lượng lỏng, ngọn lửa tinh thần chớp mắt đốt cháy năng lượng lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận