Toàn Cầu Cao Võ

Chương 721: Kiếm chém cấp tám!

"Chắc chưa chết chứ?"
Tần Phượng Thanh lắc lắc đầu, thở dốc nói: "Không được rồi, chúng ta phải nhanh chóng chạy đi, nếu có thêm mấy tên cấp bốn cấp năm tới nữa thì chúng ta chết chắc, hết sạch khí huyết, nội phủ trọng thương, không được rồi..."
Nói xong, tên này liền móc từ trong ngực ra một viên Hối Mệnh Đan nuốt xuống, lúc này không phải là lúc keo kiệt.
Về phần trước đó nói không có thuốc… đương nhiên là giả rồi, ai vào địa quật mà không mang đủ thuốc bảo vệ mạng sống, dù không sợ chết cũng sẽ không đi tìm cái chết.
Phương Bình còn tưởng rằng mình có hơn chục viên thuốc Hồi Mệnh Đan là nhiều, nếu như lúc này mọi người đều lấy thuốc ra… cậu chưa chắc có nhiều hơn ba người bọn họ.
Cùng lúc đó, Vương Kim Dương cũng dùng thuốc, Phương Bình nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy Lý Hàn Tùng, liền trầm mặc trong giây lát không nói, Lý Đầu Sắt không lẽ bị nổ chết rồi?
Còn đang suy nghĩ, trên trời đột nhiên rơi xuống một vật thể!
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
Cả người Lý Hàn Tùng nhuộm đầy máu, chậm chạp bò từ trong hố ra, yếu ớt nói: "Các… các cậu chạy… nhanh thật..."
Trong bốn người bọn họ thì chỉ cậu ta là chạy chậm nhất, suýt nữa bị người ta nổ chết.
Phương Bình thấy anh ta còn sống cũng không nhiều lời, lập tức nói: "Chúng ta chia nhau ra hành động, em tiếp tục trà trộn và bọn chúng, ba người các anh chạy thẳng về phía Đông, có cơ hội em đi tìm các anh, nếu không có cơ hội, vậy thì qua vài ngày chúng ta tập hợp ở chỗ đây.
Lâu nhất là một tháng, một tháng sau chúng đều phải ra ngoài!
Một tháng sau, hoặc là chiếm được cứ điểm, hoặc là phong bế đường nối, dù thế nào đi nữa, không ra thì cũng không có cơ hội ra ngoài nữa đâu!"
Vương Kim Dương thở dốc nói: "Em trà trộn vào trong đó quá nguy hiểm, hiện tại đang đánh nhau, không có ai chú ý, nhưng một khi giao chiến kết thúc, địa quật không thể không biết gì về võ giả trung cấp của họ..."
"Vậy dưới cấp ba thì sao?"
Phương Bình cười nói: "Sơ cấp rất nhiều, rất khó bị người khác nhận ra, sau lại tính tiếp."
Cậu có thể che đậy khí tức, giả làm một người bình thường cũng được. Có điều giả làm người bình thường thì rất dễ bị người khác chú ý, ở đây đều là võ giả, người bình thường xuất hiện ở đây thì đến kẻ ngốc cũng biết là có vấn đề.
"Nhất định phải trở lại sao?"
"Em đi xem thế nào, không cần nói nhiều làm chậm trễ thời gian."
Nói xong Phương Bình lập tức nói: "Thu lại chiến lợi phẩm, có thể mang được bao nhiêu thì mang!"
Nói xong Phương Bình bắt đầu đứng lên thu chiến lợi phẩm. Tần Phượng Thanh cũng vùng dậy bắt đầu tìm đồ, lần này cậu chịu thiệt nhiều rồi, không tìm được ít đồ bù đắp thì không được.
Phương Bình tìm một hồi, thu được một bao lớn, cũng không nhìn kỹ, sau đó tìm một huy hiệu cấp bốn đeo lên phía trước người, mặc dù hình thức chế tạo huy hiệu của địa quật giống nhau, nhưng cái cậu đang đeo là của thành Thiên Môn, mặt huy hiệu thành không giống nhau.
Làm xong những chuyện này, Phương Bình trầm giọng nói: "Bên kia có người tới truy giết rồi, các anh phải cẩn thận, các anh còn nguy hiểm hơn em nhiều!"
Mọi người đều gật đầu, mặc dù không biết Phương Bình làm thế nào nhưng cậu nhóc này có thể thu lại sóng khí huyết, điều này an toàn hơn rất nhiều.
Mà một khi mấy người bọn họ sử dụng lực lượng khí huyết thì sẽ lập tức bị phát hiện.
Bọn họ không chậm trễ nữa, ba người giúp đỡ lẫn nhau, không sử dụng lực lượng khí huyết, đều nhờ vào sức lực của cơ thể, chạy thẳng như điên về phía xa xa.
Phương Bình thở ra một hơi cũng không đi theo con đường lúc tới đây, lúc này mà gặp phải ai đó cũng khó giải thích, dù sao cả hai tên cấp sáu đều chết rồi.
Chạy lòng vòng một hồi, Phương Bình chạy về phía năng lượng đang bùng phát ở xa xa.
Mấy phút sau, Phương Bình lại trà trộn vào đám người địa quật một lần nữa.
Lúc này cường giả địa quật đều đang vây giết những cường giả cấp sáu ở khu vực trung tâm chiến trường, Phương Bình lặng lẽ trà trộn vào, cũng không có mấy người để ý.
Đến lúc này Phương Bình mới biết lần này rốt cuộc địa quật tới bao nhiêu người!
Bốn phương tám hướng, riêng võ giả quân đội không dưới 5000 người!
Đám người này đa số đều là võ giả sơ cấp.
Mà võ giả trung cấp lúc này khắp nơi đều có, ít nhất cũng là hơn trăm người, ở giữa hơn chục võ giả cấp sáu đang vây giết cấp sáu nhân loại.
Đó là vẫn chưa tính những tên cấp sáu bị đám lão Lý tiêu diệt, nếu tính, thực lực tổng hợp như vậy còn mạnh hơn cả thực lực tổng thể của Nam Giang.
Nhưng bên Nam Giang địa quật... ít đi mấy phần sát khí.
Ở Ma Đô địa quật Phương Bình từng gặp quân đội của Thiên Môn Tầng, sát khí hơn người!
Nhưng ở đây, đám quân đội này có vẻ lười nhác.
Phía trước cường giả đang giao chiến, một vài tên võ giả quân đội có người đang thì thầm nói chuyện riêng, chuyện này ở thành Thiên Môn chưa bao giờ nhìn thấy, võ giả quân đội của thành Thiên Môn càng giống cái máy giết người hơn.
Phương Bình đi thẳng một mạch tới, nhưng không đi tới khu vực võ giả quân đội mà đi về phía đám võ giả ăn mặc khác người kia. Đây mới là võ giả dân gian của địa quật!
...
Đi đến phía trước, một vài vị võ giả cấp bốn cấp năm đều đang ngự không trấn thủ bốn phương tám hướng.
Ở giữa là chiến trường của võ giả cấp sáu.
Những tên cường giả cấp bốn cấp năm chỉ ngự không, không tham gia chiến đấu, nhưng không ít người cầm sẵn trường cung trong tay, luôn luôn phóng tên lên quấy nhiễu võ giả nhân loại.
Phương Bình cũng đạp không bay lên, người bên cạnh quét mắt nhìn cậu một cái, cũng không nói gì.
Lúc này Phương Bình mới nhìn rõ tình hình ở phía dưới.
Thi thể đầy trên mặt đất! Mặt đất biến thành vũng máu tươi!
18 vị cường giả cấp sáu, trong đó có sáu, bảy người là đỉnh cấp sáu, lần này vào địa quật với quyết tâm liều chết.
Cường giả nhân loại cấp sáu, ai mà không từng trải qua hàng trăm trận chiến? Ai mà chưa từng vô số lần giết chóc!
So với đám võ giả của Nam Giang địa quật, võ giả nhân loại càng hiểu được thế nào là giết chóc, dù Nam Giang địa quật có nhiều cường giả cấp sáu hơn bọn họ, tổng cộng gần 50 người!
Nhưng lúc này, bọn chúng không ngừng bị tiêu diệt, đám người ở giữa vây giết lão Lý bây giờ cũng chỉ còn lại khoảng 20 người.
Mà bên nhân loại… Phương Bình quét mắt nhìn một cái, cắn chặt răng không nhúc nhích.
Chỉ còn lại 5 người!
Những người này mặc dù giết được vô số cường giả nhưng bị vây quanh không thể nào thoát khỏi vòng vây. Lúc này, đã chết trận hơn một nửa chỉ còn lại mấy người, mà người nào người nấy toàn thân đẫm máu.
Lão Lý vẫn chưa rút kiếm, trên người máu chảy như trút, kim thân hầu như không có hiệu quả.
Bốn chùm sáng vàng kim phía trên cao, trong đó có một chùm sáng yếu nhất, dường như sắp bị dập tắt.
Bên khác, 5 vị Tông sư liên thủ đánh với 9 người, lúc này cũng đến bước ngoặt cuối cùng.
Phương Bình khẽ thở dài, bên cạnh, hai tên võ giả địa quật giống như biết chắc ai thắng ai thua rồi, khẽ nói chuyện với nhau.
"Sắp kết thúc rồi, có điều cường giả của Phục Sinh Chi Địa thật hung ác, chúng ta thật sự sẽ đánh vào Phục Sinh Chi Địa sao?"
"Không biết, trước kia từng nghe Liễu Vương nói như vậy… nhưng bây giờ..."
Trước kia là trước kia, trước kia là cảm thấy Phục Sinh Chi Địa không ra gì, cộng thêm Phục Sinh Chi Địa có thứ mà vương muốn, giết bọn họ cũng không hề gì.
Nhưng người của Phục Sinh Chi Địa chủ động tiến vào chiến đấu, hơn nữa đã giết không ít cường giả rồi.
Nếu không phải bên địa quật có số lượng nhiều gấp mấy lần, e là đã bị giết sạch rồi.
Liễu Vương vẫn sẽ chọn công kích Phục Sinh Chi Địa sao?
"Tôn Giả Mộc bọn họ sắp giết chết Tôn Giả của Phục Sinh Chi Địa rồi!"
Có người nói nhỏ, không ít người ngẩng đầu lên nhìn.
Bầu trời phía chân trời, ba chùm ánh kim sống chết quấn lấy chùm sáng ánh kim ở giữa, ánh sáng vàng kim kia càng lúc càng mờ nhạt.
Phương Bình cũng đang nhìn nhưng cậu nhìn lão Lý.
Đến khi nhìn thấy tay phải lão Lý cầm lấy chuôi kiếm, Phương Bình hít sâu một hơi, lúc này, cậu không thể ngăn. Ngăn lão Lý lại, Chu Định Quốc sẽ tiêu đời, ông ta chết, nhân loại sẽ tan tác, người của nhóm đầu tiên tiến vào có lẽ đều phải chết.
Không chỉ lão Lý nhìn thấy mối nguy này, mà tất cả cường giả của nhân loại đều đã cảm nhận được rồi.
Lúc này ở một nơi khác.
Trương Định Nam khắp người đầy máu, liếc nhìn một cái về phía xa, đột nhiên trầm giọng nói: "Tư lệnh Chu không thể chết! Lý Trường Sinh đang chuẩn bị rồi, nhưng ông ta không giết nổi cấp tám, nhất định phải có người quấn lấy đối phương mới được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận