Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2737: Đứng Đầu Tám Ngàn Năm (3)

Chú Thần Sứ nói: "Hắn được truyền thừa của Diệt, nhưng lại không đi con đường của Diệt, mà lại đi ngự thú!
Đây thật ra là một đạo mới, Thượng Cổ không có, đương nhiên, Thượng Cổ cũng không ai dám, Thú Hoàng sẽ giết hắn.
Hắn được Thương Miêu ưu ái, nhưng không kiếm lời gì từ Thương Miêu, ngốc nghếch hăng hái tiến lên phía trước, đi đến cuối cùng, suýt nữa thành Thánh Nhân, nếu không phải kém may mắn một chút, có lẽ giờ cũng chứng đạo Thiên Vương rồi"
Nghe hắn nói như vậy, Ma Đế nghĩ một chút, gật đầu nói: "Chính xác, Bắc Hải vẫn luôn rất cố chấp!"
"Thứ ba, Mệnh Vương!"
"Ùm?"
Ma Đế bật cười: "Hắn?"
"Xem thường hắn hả? Hắn chứng đạo mới bao lâu? Nhưng vì sao hắn có thể trở thành người mạnh nhất địa quật? Ngay cả hai vị cấp Đế, cũng không dám có hành động lỗ mãng?"
Chú Thần Sứ khẽ cười nói: "Đây là kẻ hung ác, thời vận không tốt mà thôi! Hắn dám! Hắn biết rất nhiều thứ, gánh vác rất nhiều, nhưng hắn dám làm, hắn không biết nguy hiểm trong đó, khó khăn trong đó sao? Biết! Nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến tới, cũng gặp được mấy người Võ Vương, theo như nhân loại nói, trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng, nên mới chết sớm thôi"
"Thứ tư, Lê Chử!"
"Lê Chử?"
Ma Đế trầm giọng nói: "Hắn không tính chứ, Chưởng Ấn Sứ chuyển thế.."
"Ha ha!" Chú Thần Sứ cười nhạo một tiếng, có vẻ hơi khinh thường: "Ngươi và Chưởng Ấn Sứ đều cùng một loại, Lê Chử... không phải là hắn, Lê Chử là Lê Chử, ngươi biết cái gì?"
"Không có khả năng!"
"Lão phu chẳng thèm giải thích với ngươi."
Chú Thần Sứ không nhiều lời với hắn: "Người này cũng là nhân vật trí dũng kiệt xuất một phương, tuyệt đối có thể được vào mười vị trí đầu nổi danh tám ngàn năm qua"
Ánh mắt Ma Đế biến ảo, Lê Chử chính là Lê Chử! Vậy... Chưởng Ấn sứ thì sao?
"Thứ năm, Hồng Vũ"
"Hồng Vũ? Hắn còn sống... hắn là người thời Thượng Cổ...
Chú Thần Sứ cười nhạt nói: "Hồng Vũ Thượng Cổ chẳng là cái gì, nghiêm túc mà nói, người này nổi lên sau khi Thiên Giới sụp đổ, cho nên lão phu xếp hắn vào anh kiệt sau sụp đổ, không sai đâu!"
"Thứ sáu, Loạn Thiên Vương!"
"Hắn.." Ma Đế hình như biết người này, suy nghĩ một chút nói: "Ừ, hắn đúng là nhân vật một phương, thời kỳ hỗn loạn, người này dám chiến Thiên Cẩu, dám giết Thương Miêu, dám chiến Chư Thiên, đúng là nhân tài hiếm có tám ngàn năm qua "Đó là tự nhiên" Chú Thần Sứ đắc ý, lại nói: "Đây chính là mấy nhân vật nổi danh thời đại này, con cưng của trời! Ngươi ấy, thời đại tông phái ngươi là nhất, nhưng lão phu sẽ không tính ngươi vào top 10 này"
Lê Chử, Mệnh Vương, nổi lên ở thời đại bốn vương đình lớn địa quật.
Loạn Thiên Vương nổi lên ở thời đại hỗn loạn.
Hồng Vũ nổi lên ở thời đại thần triều Yêu Hoàng.
Trương Đào, nổi lên ở thời đại Tân Võ.
Thời tông phái, Chú Thần Sứ lại dùng Công Quyên Tử thay thế Ma Đế.
Chú Thần Sứ lại nhanh chóng nói: "Sáu vị này, là sáu người lão phu cảm thấy không cần bàn cãi. Mấy người còn lại, có lẽ có chút tranh luận, nhưng lão phu còn xem trọng bọn họ hơn ngươi nhiều!"
"Tiền bối chỉ giáo!"
"Nhân Vương đương thời, Phương Bình!"
Ma Đế nhíu mày: "Hắn tiến bộ nhanh, chưa chắc đại biểu cho điều gì..
"Sai, lão phu nói rồi, không đơn thuần chỉ nhìn võ đạo, ở thời khắc nguy nan của Nhân tộc, hắn dùng ba năm tu đạo gánh vác trách nhiệm nặng nề này, nên hắn có tư cách trở thành nhân vật nổi danh trong mắt lão phu!" Thật ra, Chú Thần Sứ chưa từng đi ra ngoài, nhưng lại biết rất nhiều, cũng thường xuyên tâm sự với Trấn Thiên Vương. Giờ đây, nhắc đến những người này, ông cũng thuộc như lòng bàn tay.
"Nhân tộc Triệu Hưng Võ!"
"Hả?"
Đến đây, Ma Đế thật không bình tĩnh được nữa, hắn từng nghĩ tới rất nhiều người, nhưng lại không ngờ Chú Thần Sứ lại xem trọng Triệu Hưng Võ.
"Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, điều này không sai! Khi Võ Vương, Minh Vương như mặt trời ban trưa, Triệu Hưng Võ dám đi đạo của chính mình, người này không chết, lão phu xem trọng hắn!"
Ma Đế không nói tiếp nữa.
"Địa quật... Hòe Vương!"
"Cái gì?"
Ma Đế thật sắp bị dọa sợ, dù hắn cảm thấy mình rất lạnh nhạt, nhưng khi Chú Thần Sứ đề cập đến Hòe Vương, hắn vẫn suýt chút nữa sụp đổ.
"Biết bản thân muốn cái gì, biết mình đang làm cái gì, mang tiếng xấu, nhưng vẫn bất động như núi, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn có hợp tác với ngươi"
"Không sai!"
"Vậy thì đúng rồi, người này không tính là anh hùng, không tính là kiêu hùng, nhưng ngươi cẩn thận nghiên cứu, sẽ phát hiện, xuất thân của người này có lẽ còn bình thường hơn Lê Chử, xuất thân là nô lệ địa quật, tôi tớ, kẻ tay sai hung ác, nhưng hắn sống sót, hắn thành Chân Thần!"
Ma Đế lại trầm mặc.
"Người cuối cùng.
Chú Thần Sứ cười nói: "Có lẽ sẽ còn vượt quá dự liệu của ngươi.."
"Ai?"
"Lão phu cũng không biết hắn có được tính là người Tân Võ không, Vương Kim Dương"
"Hắn?" Ma Đế nói khẽ: "Chuyển thế của Chiến, hắn có phong độ, có thói quen của Chiến, nhưng nếu nói Vương Kim Dương cũng có thể trở thành một trong số những người đứng đầu tám ngàn năm trong miệng tiền bối, dù Mạc Vấn Kiếm tự hỏi không bằng một số người, nhưng cũng không đến mức này.
Dù tiền bối đề cập đến Minh Vương Lý Chấn, Mạc mỗ cũng cảm thấy đáng coi trọng hơn Vương Kim Dương.."
"Cũng không phải!" Chú Thần Sứ cười tủm tỉm nói: "Ta nói rồi, ngươi sẽ không tin, sẽ không phục, sẽ có tranh luận! Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là, lão phu cảm thấy hắn được! Nếu lão phu nói cho ngươi, Chiến... thật lâu trước kia có một đạo linh thức lưu lại, cũng chưa hoàn toàn chết đi, ngươi có tin không?"
"..." Ma Đế nhíu chặt mày.
"Hai năm nay, nhất là bây giờ, người này vẫn luôn chống cự sự dụ hoặc của Chiến, đã từ bỏ thành Thiên Vương, thậm chí dụ hoặc cảnh giới mạnh hơn ngươi có tin hay không?"
"Trước kia, Mạc mỗ từng lấy được trái tim của Chiến..
"Trái tim chẳng là gì cả!"
Chú Thần Sứ cười nhạt nói: "Chiến mạnh không phải ở trái tim, mà là tâm tính! Hiện, lão phu chỉ xem hắn có thể chống cự tới khi nào, nếu cuối cùng thành Chiến, vậy thì hắn không có tư cách trở thành một trong những người đứng đầu tám ngàn năm mà lão phu nói.
Nếu cuối cùng vẫn là Vương Kim Dương, vậy hắn chính là nhân tài lão phu nhận định!"
Ma Đế hơi nhíu mày: "Khi Nhân tộc gặp nguy cơ...
"Không sao cả!" Chú Thần Sứ cười nói: "Ngươi có thể thử, không phải cứ tiếp nhận tất cả hắn sẽ thành Chiến! Ta nói rồi, nhìn tâm tính! Người này, có lẽ cũng là người gây tranh cãi nhất trong suy nghĩ của lão phu Ma Đế khẽ gật đầu, cười nói: "Hôm nay, tiền bối bỗng nói cùng ta những chuyện này, chỉ sợ không đơn thuần là vì sỉ nhục Mạc mỗ nhỉ?"
"Không đáng!" Chú Thần Sứ khinh thường: "Ngươi còn không có tư cách để lão phu sỉ nhục! Nói ngươi không thuộc trong mười vị trí đầu, thì không thuộc trong đó! Lão phu nói những chuyện này, chỉ là nói cho ngươi, thế giới mà ngươi nhìn thấy và thế giới lão phu nhìn thấy không giống nhau! Vẫn là câu nói kia, ngươi không đủ khí phách, thiếu chút khí thế!"
"Mạc mỗ đã hiểu!"
Chú Thần Sứ cũng không để ý tới hắn, tiếp tục xem truyện tranh của mình.
Ma Đế, kiêu ngạo của thời đại tông phái. Đây cũng là một người sống xuyên qua thời đại.
Nhưng Chú Thần Sứ vẫn muốn xem thử xem, cuối cùng người này sẽ đi về phương nào.
Những lời nhận xét hôm nay, người này còn chẳng nằm trong mười vị trí đầu, ông cũng muốn xem xem, sau này người này có thể thay đổi hay không.
"Tiểu đạo, đại đạo.." Chú Thần Sứ cười cười, khẽ lắc đầu, tiếp tục xem sách của mình.
"Trở về rồi!"
Tại Ma Đô, Phương Bình cảm khái thốt lên.
Ba ngày!
Trong vòng ba ngày mà đã xảy ra rất nhiều chuyện, vốn chỉ định đi tà giáo xem thử xem có cơ hội hay không, nào biết được cuối cùng lại có thể khiến tà giáo biến mất.
"Lão Trương thành Thiên Vương rồi!"
Phương Bình lại nghĩ đến Trương Đào, nét mặt vui vẻ, nụ cười tràn đầy hứng thú, lẩm bẩm nói: "Ta đã từng đánh Thiên Vương như cháu trai!"
Ngô Khuê Sơn nhìn hắn, Thương Miêu cũng quay đầu trừng mắt mèo nhìn hắn, ngươi đánh Thiên Vương khi nào thế?
Phương Bình cười xán lạn, không nói cho các ngươi. Ở thế giới bản nguyên, rảnh rỗi là ta lại đánh lão Trương một trận, các ngươi không biết được.
"Trở về rồi!"
Phương Bình nhấn mạnh, lại cảm khái một câu.
Lát sau, Phương Bình lại đau đầu.
Sau lưng, Giảo chui ra, tò mò nói: "Đầu... Phương Bình, cây đại thụ kia còn đang ở đường nối phía sau gọi người đấy, nó nói không vào được."
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hình như... quên mất gì rồi.
Đúng vậy, gốc cây kia quá lớn!
Dù Thiên Mộc đã thu nhỏ, nhưng đường kính vẫn trăm mét, dài ngàn mét. Đường nối giữa địa quật và nhân loại không rộng như vậy. Bằng không, vẫn có thể bò vào.
1767 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận