Toàn Cầu Cao Võ

Chương 723: Kiếm trảm cấp tám (3)

"Không!"
Tiếng rống giận dữ đầy tuyệt vọng vang lên, Trương Định Nam đang giằng co với cường giả, ông cố gắng bộc phát lực lượng tinh thần, một lát sau, trường đao màu máu của Trương Định Nam nổ tung.
Trương Định Nam giống như biến thành búp bê sứ, da thịt bên ngoài cũng dần dần rạn nứt, nhưng ông vẫn cắn chặt răng gay gắt quấn chặt lấy đối phương, lực lượng tinh thần biến thành huyết đao, không ngừng xung phong liều chết!
"Không!"
Ầm!
Ánh kim chói mắt lập tức lu mờ sau đó lại bộc phát ra ánh sáng càng chói mắt như chọc thủng hư không.
"Kiếm của ông đây chém cấp tám! Có phục hay không! Ha ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng vang khắp trời đất!
Phía dưới chỉ còn lại hai vị võ giả cấp sáu nhân loại, lúc này phía trước đã không còn một ai, ánh mắt của hai người lộ ra bi thương, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng ngự không bay đi.
Trong lúc bọn họ bay ra, một bóng hình càng nhanh hơn họ đạp không bay lên, chỉ lóe lên rồi biến mất.
Kim thân bị diệt!
Bầu trời sáng rực một màu vàng kim, ánh sáng chói mắt khiến mọi người không thể nào mở mắt.
Phương Bình cắn chặt răng, bay lên trời ôm lấy hình thể bị vỡ nát, lập tức phá không rời đi!
Lúc này những người khác vẫn đang đánh nhau triền miên, cậu đã bất chấp sự sống chết của người khác, ngay cả sự sống chết của lão Lý cậu cũng không quan tâm!
Việc duy nhất cậu có thể làm là sau khi đối phương rút kiếm ra, giúp ông thu nhặt thi thể!
Không, có lẽ vẫn có thể cứu sống!
Không phải chỉ là kim thân bể nát sao?
Dù sao kim thân cũng là giả! Phương Bình vừa điên cuồng thoát khỏi nơi đó vừa lấy ra một bình thuốc từ trong không gian chứa đồ, tùy tiện nhét vào trong miệng Lý Trường Sinh không còn hình người, cậu thậm chí còn không biết đó có phải là miệng ông hay không nữa, hay là vết nứt ở trên mặt.
"Ông lão khốn kiếp thích thể hiện!"
"Chết cũng đáng đời!"
Trong lòng Phương Bình mắng một câu, toàn lực bộc phát, cảm thấy phía sau có người đang đuổi tới, một hơi nuốt một viên Bạo Huyết Đan, tốc độ nhanh hơn ba phần, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu!
Lần này lỗ nặng rồi!
Nếu như lão Lý chết, cậu nhất định phải nghiền lão già này thành tro!
"Nếu chết, ông đây sẽ đào mộ thầy lên bán xương cốt thầy!"
Phương Bình hùng hổ nói, đợi lúc cảm nhận được hình người trong tay thở càng lúc càng yếu, trong mắt không kìm được, lộ ra tia máu.
"Đậu mè, thầy sớm biết mình sắp chết rồi còn đối với em tốt như vậy làm gì? Đậu ngự, thầy sớm biết mình chết thì tìm người khác đi, tìm em làm gì?"
Phương Bình mắng mấy câu nhưng tốc độ không chậm chút nào, không trung chỉ còn lại tàn ảnh, thoáng chốc biến mất!
...
Tại một nơi cách lối lối vào mấy trăm dặm.
Trong một sơn cốc nhỏ.
Phương Bình hạ đao diệt một con sói hoang, cũng không phí lời, cầm lấy xác con sói chiết máu lên một "thi thể" khác.
“Thi thể” kia dường như cũng có cảm giác, lúc này hơi rung động, có vẻ hơi chống cự.
Phương Bình mặc kệ, hừ hừ nói: “Không tìm được đầu thầy ở đâu cả, thầy cứ tuỳ tiện hấp thu máu này đi, cũng rất ngon mà.”
Lý Trường Sinh lúc này giống như một đống thịt, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
“Này thì thể hiện, này thì chơi trội, giả chết rồi chứ gì?
“Hey, ta Lý Trường Sinh hôm nay kiếm trảm cấp tám, chơi chết ngươi!"
“Đậu nành, bây giờ em mang khối thịt này về, thầy đoán xem người khác có thể nhận ra thầy không?”
Phương Bình chửi ầm lên, sau đó lại buồn bực nói: “Thầy nói xem nên làm sao bây giờ? Xương cốt cũng nát hết rồi, nổ hết rồi, nổ không còn cái gì luôn, thầy còn sống làm gì hả?”
"Thầy nói xem bây giờ làm sao em cứu thầy đây?"
"Thầy nói chuyện đi chứ! Có phải là không tìm được miệng nên không nói được không?"
Phương Bình nói xong, hơi chán nản, xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nói: “Thầy không thể chừa lại đường lui sao? Xương cốt hầu như nát bấy, bây giờ thầy là một đống thịt thối, làm sao cứu đây? Thế mà thầy còn mạnh mồm mạnh miệng, em cũng bất ngờ, có phải là còn nguyện vọng gì chưa hoàn thành phải không?”
“Hay là thầy thử viết xuống nguyện vọng xem, em giúp thầy hoàn thành, sau đó thầy tắt thở cho bớt đau khổ ha?”
Lời này dường như đã kích thích lão Lý.
Đống thịt đầy máu kia hơi động đậy… ở nơi không biết có phải là ngón tay hay không chậm rãi mài mài trên đất…
Rất nhanh, Phương Bình cúi đầu liếc mắt nhìn.
Lát sau mới vuốt cằm nói: “Ô, bị em làm cảm động đến mức viết chữ rồi? Thật là không dễ dàng nha. Thầy viết chữ gì thế này… lăn?
Cái ông thầy già này, đã không nể tình thôi, còn kêu em lăn đi?
Nếu bây giờ em lăn đi, thầy sẽ thành nơi đại tiểu tiện của yêu thú, thầy xác định muốn em đi sao?”
Trên mặt đất, đống thịt tiếp tục nhúc nhích, chữ “lăn” đẫm máu kia càng thêm rõ ràng.
Phương Bình vỗ vỗ đống thịt, tức giận nói: “Đừng lộn xộn nữa, nếu thầy nhét mũi vào miệng, em không tìm được để gỡ ra thì làm sao bây giờ?”
Không tiếp tục để ý lão Lý, Phương Bình trầm ngâm chốc lát, nói: “Thầy bị thương quá nặng, Hồi Mệnh Đan cũng cho thầy hết rồi, mấy ngày tiếp theo em cũng khổ sở. Không biết mấy người Tổng Đốc Trương ở phía bên đường hầm không gian bây giờ thế nào rồi.
Trời ơi, thầy giết được một tên thì thế nào, còn lại 2 tên nữa cơ!
Cấp bảy còn những 7 người, chúng ta được bao nhiêu người?
Giám đốc Chu chết rồi, không biết ông Lưu thế nào rồi, trước khi đi em thấy Trương Định Nam có vẻ như sống không lâu, hiệu trưởng Trần cũng sắp ngỏm rồi…”
Phương Bình nói xong, nhìn về phía xa xa, lại nói: “Có lẽ còn có cơ hội, hình như lão Ngô chưa ngủm, còn đánh tưng bừng kia kìa.
Lão Ngô cũng rất phế, tốt xấu cũng trong top 10 cấp chín, thế mà đánh cấp chín khó khăn như vậy!
Sớm biết như vậy, không bằng để đệ nhất cấp chín tiến vào, để Quân bộ Tư lệnh Lý lên a!
Nếu như Tư lệnh Lý đến, có cần chết nhiều người vậy không?
Những cường giả này nghĩ gì không biết? Sẽ không phải là tà giáo đó chứ, cố ý để chúng ta đi nạp mạng?"
Lời này dường như đã khiến đống thịt nổi giận, lại vẽ ra thêm chữ “lăn”.
“Lăn quả hột vịt lộn ấy, lăn đi đâu mà lăn? Em không lăn đi được, nhưng mà thầy lăn được á, thầy xem, một đống tròn tròn này!”
Phương Bình phỉ nhổ một câu rồi lại than thở: “Em biết thầy lại muốn nói, khẳng định có nỗi khổ trong lòng, hoặc là Tư lệnh Lý căn bản không thể ra tay.
Tư lệnh Lý vừa đến sẽ biến thành trận chiến quy mô lớn và toàn diện của hai bên, có phải vậy không?
Hai bên giao chiến, tử thương càng nặng nề, cho nên những người như chúng ta chết bớt một chút chẳng sao cả, vì nhân loại, vì quốc gia mà."
Phương Bình nói xong, lắc đầu nói: "Nói tới nói lui, vẫn là yếu! Thầy đừng quá sùng bái mấy người Tư lệnh Lý, cũng là đồ gà yếu cả thôi, nếu như thật sự mạnh mẽ hơn bọn họ, trực tiếp bình định địa quật, làm gì cần phải thỏa hiệp quái gì!
Vì sao ông ấy phải thỏa hiệp?
Còn không phải đánh không lại sao!
Cho nên, địa quật muốn đánh thế nào, ông ấy chỉ có thể đánh như thế.
Địa quật nói cường giả đỉnh cấp chín của chúng ta không được vào, bọn họ cũng dám vào!
Ngô sư huynh xếp hạng 9 trên bảng xếp hạng cấp chín, em thấy vô nghĩa cả thôi, cấp chín hạng 9 mà yếu như vậy, Hoa Quốc chúng ta chẳng phải sớm đã bị đánh tơi bời rồi!
Dù sao em cảm thấy thực lực của Ngô sư huynh bình thường, đánh một tên thành chủ mà khó khăn như vậy, còn có thể đánh được một quật sao?
Chúng ta gọi cả top 10 cấp chín cùng tiến công, lẽ nào không thể bình định được một quật sao?
Vậy còn đánh đấm quái gì!
Cho nên, em kết luận, khẳng định còn có cường giả, đương nhiên, không có liên quan gì với thầy, nhưng có liên quan đến em. Sau này em bình định địa quật, có thể còn phải thương lượng với bọn họ."
Phương Bình tự nhủ: "Nếu em làm Tổng tư lệnh Quân bộ, hoặc làm lãnh tụ của nhân loại, em nhất định sẽ mạnh hơn nhiều so với mấy người Tư lệnh Lý.
Những người này, ở trước mặt địa quật không ngóc đầu lên được.
Em mà làm lãnh tụ, vậy thì cường giả địa quật phải cúi đầu trước em.
Em muốn đánh địa quật nào thì đánh cái đó, thế mới thoải mái."
Nói tào lao một hồi, Phương Bình bất lực hỏi: "Được rồi, quay về vấn đề chính, thầy còn có thể khôi phục sao?"
Đống thịt lại lần nữa mài chữ, rất nhanh, xuất hiện hai chữ - khí huyết.
"Lực lượng khí huyết?"
Phương Bình trầm ngâm nói: "Em đã thử đưa khí huyết vào cho thầy, kết quả thầy chịu không nổi vì quá bổ, ngụy kim thân của thầy nổ tung, hiện tại thể chất của thầy còn kém hơn cả người bình thường… À không, hơi hơi tốt một chút, đống thịt này, nhìn bản chất cũng không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận