Toàn Cầu Cao Võ

Chương 859: Nên Chọn Danh Hiệu Hay (2)

"Có khi nào có liên quan đến thực lực khi bọn họ còn sống không?"
"Có thể."
"Nhóm người Vương Kim Dương đều là biến dị toàn thể ở một phương diện, phải chăng điều này thể hiện rằng, hồi còn sống thực lực mạnh hơn cấp tám?"
"Hồi Phương Bình còn sống có phải là càng mạnh hơn không?"
"..."
Mấy vị này thảo luận vui vẻ náo nhiệt, Phương Bình và Vương Kim Dương đều đen mặt.
Đừng liên tục nhắc "hồi còn sống, hồi còn sống" có được không?
Người không biết, chắc sẽ nghĩ bọn họ chầu trời rồi.
Phương Viên khó hiểu, cô bé hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói gì, cô bé đẩy đẩy Phương Bình, nhỏ giọng hỏi: "Anh, bọn họ đang nói gì vậy?"
Phương Bình bỗng nhiên cười, cũng nhỏ giọng nói: "Đang nói khả năng kiếm tiền của bọn anh nè, năng lực kiếm tiền của anh hai em mạnh nhất, hiểu không?"
Phương Viên hiểu như không, cũng không hỏi kỹ lại, mà hỏi qua chuyện khác: "Anh, bây giờ em có thể đột phá lên võ giả được không?"
Phương Bình khẽ cau mày, cười nói: "Không vội, em muốn mình nhỏ mãi thế này à?"
Vừa nói xong, Ngô Khuê Sơn bỗng nhiên nói: "Thực ra không phải không thể đột phá sớm, trữ một chút tinh hoa năng lượng trong khung xương rồi đột phá là được. Sau khi đột phá, xương cốt có thể tiếp tục phát triển.
Phương Bình, chắc ngươi không biết, có không ít người trong kế hoạch Lưu Giống đều được nuôi dưỡng như thế."
Phương Bình nghe vậy cười nói: "Thật là xa xỉ."
Chỉ vì đột phá thành võ giả sớm mấy năm mà dùng tinh hoa năng lượng nuôi dưỡng xương cốt!
Cũng chỉ vì ông cha của những người này là cường giả đỉnh cấp, vì giữ lại những cường giả đỉnh cấp này, chính phủ thật sự dốc hết sức.
Đương nhiên, không hẳn là do chính phủ cung cấp.
Có lẽ là do các vị cường giả này tự cung cấp.
"Sẽ không bị nổ sao?"
"Tinh hoa năng lượng rất ôn hòa, các võ giả cao cấp đều có thể đưa tinh hoa năng lượng vào xương cốt, đến thời điểm, tự nhiên nó sẽ tuôn ra, tiếp tục nuôi dưỡng xương cốt phát triển."
Ngô Khuê Sơn tiếp tục nói: "Đương nhiên, tiêu tốn khá nhiều, không quá đáng giá."
Đột phá sớm vài năm không hẳn có lợi.
Nhưng người ta có tiền, thích thì làm thôi, đối với cường giả tuyệt đỉnh mà nói, có lúc cũng thu hoạch được khá nhiều tinh hoa năng lượng.
Những cường giả này ra tay tiêu diệt yêu thực cấp chín không khó.
Phương Bình liếc mắt nhìn Phương Viên, cười nói: "Để sau đi, không vội. Phải rồi, hiệu trưởng à, những người kia có mạnh không?"
"Cũng được."
Thực ra Ngô Khuê Sơn cũng không biết quá nhiều, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Ta đã từng gặp vài người, nói sao nhỉ, có ông cha trong nhà là cường giả tối cao, từ nhỏ không thiếu thiên tài địa bảo, lại sớm đột phá thành võ giả, cấp bậc cũng không thấp.
20 tuổi mà cấp năm cấp sáu cũng không hiếm.
Đương nhiên..."
Ngô Khuê Sơn cười nói: "Yên tâm, có thiên tài đến mấy, dù có trưởng bối bồi dưỡng, cũng không dễ lên cấp bảy như vậy, tinh huyết hợp nhất cũng khó khăn.
Nếu các ngươi gặp phải, đánh bại mấy tên cấp sáu bọn họ cũng không khó.
Đừng nghĩ đây là chuyện gì to tát, không đến cấp bảy, dù là tinh huyết hợp nhất cũng không là gì, một mình Đường Phong có thể diệt được một đám đấy.
Có điều, đám người này cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến lắm, nên một số cường giả không muốn con cháu mình trở thành võ giả khí huyết, vẫn gửi một nhóm người xuống địa quật rèn luyện."
Nói xong, Ngô Khuê Sơn lại thần bí nói: "Ta thậm chí nghi ngờ, có một số được rèn luyện ở vùng cấm!"
Phương Bình nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Vương Kim Dương thốt lên bất ngờ: "Vùng cấm?"
Phương Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, thấy tội vô cùng, thở dài nói: "Vương ca à, Nam Võ thật đáng thương, thôi, để về ta gửi cho ngươi một số tài liệu."
Sắc mặt Vương Kim Dương xám ngắt, có cần phải đả kích ta như thế sao?
Nhưng mà... Nam Võ thật sự rất đáng thương.
Chuyện bọn họ thảo luận, hắn chẳng biết được bao nhiêu.
Ngay cả vùng cấm là cái gì, hắn cũng không rõ lắm.
Trò chuyện một hồi, Phương Danh Vinh bê một két rượu ra, võ giả sơ cấp bình thường sẽ không uống rượu, một số phi võ giả thậm chí cũng sẽ không ăn vặt.
Nhưng đến cấp độ như Phương Bình, mấy thứ này cũng không đáng kể nữa rồi.
Nội phủ rèn luyện được đến mức này, sắt thép hắn cũng dám ăn.
Dù mọi người không ăn cũng sẽ không chết đói, nhưng lúc này không ai quan tâm chuyện ấy.
Ăn ăn uống uống, Phương Bình bỗng nhiên đứng lên, nâng chén nói: "Ta kính chư vị lão sư! Hôm nay vì chuyện của ta, các thầy không ngại xa vôi ngàn dặm chạy tới cứu viện, ân tình này, Phương Bình ta sẽ không quên!
Hy vọng hằng năm đều có ngày hôm nay, đều có thể bình yên sống qua một năm, đoàn viên ăn cơm tất niên!
Nhân loại... Tất thắng!"
Mọi người dồn dập nâng ly, mỗi người đều có suy nghĩ.
Mà Phương Bình, kính xong các vị lão sư, lại kính ba mẹ.
Cuối cùng mới cụng ly với Vương Kim Dương, cười nói: "Hôm nay ngươi liều mình đến giúp đỡ, ta sẽ không nói mấy lời khách khí."
Khi Thiên Nam địa quật mở, ta sẽ đi cùng ngươi!"
"Cảm ơn."
"Chuyện nên làm."
"Hai người cụng ly, Phương Viên bên cạnh cũng nâng ly nước trái cây nhỏ, cũng cụng ly với Phương Bình, nhanh nhảu nói: ""Anh, địa quật là gì vậy?""
Phương Bình cười nhạt nói: ""Là căn cứ chính của tà giáo! Đám người này lần này dám tập kích anh, anh hai em cũng không phải người dễ trêu, qua vài ngày nữa, đợi anh tăng thực lực lên, anh sẽ khiến bọn họ máu chảy thành sông!"
À, không cho tiết lộ ra ngoài, biết chưa?"
"Ừm!"
Phương Viên trịnh trọng gật đầu, cắn răng nói: "Ta phải trở nên mạnh mẽ, ta cũng phải đến địa quật tiêu diệt kẻ địch!"
Mới vừ nói xong, Phương Bình lập tức gõ trán cô bé một cái, tức giận nói: "Em yên ổn ở nhà là được, tiêu với chả diệt, anh hai còn sống đây này, cần em ra mặt giúp anh hả giận chắc?"
Lúc này, hắn cũng không ngại tiết lộ một chút tin tức cho ba mẹ và em gái.
Lúc này, Phương Bình cảm thấy không bao lâu nữa, toàn dân sẽ biết chuyện này.
Hắn nói là căn cứ của tà giáo, có lẽ chính phủ cũng sẽ để hắn truyên truyền như thế.
Phương Bình hiện đang nghi ngờ, sự tồn tại của tà giáo có phải dùng để gánh chịu tiếng xấu thay địa quật hay không.
Cường giả địa quật xông ra phá hoại thành thị, sát hại dân chúng, tà giáo gánh tiếng xấu.
Địa quật xuất hiện cũng nói do tà giáo.
Nói chung, chuyện xấu, chuyện khó giải thích đều là vấn đề liên quan đến tà giáo.
Cứ như vậy, rất nhiều vấn đề được đơn giản hóa rồi.
Phương Bình nghĩ lại, đến lúc cần thiết, có lẽ chính phủ sẽ tuyên truyền như thế.
Nhân tiện, một số võ giả cấp một cấp hai cũng có thể tiêu diệt võ giả tà giáo để rèn luyện thực chiến, tiêu diệt bọn họ dễ hơn tiêu diệt võ giả tà giáo nhiều.
Trong khoảng khắc, suy nghĩ của Phương Bình càng nghĩ càng sâu.
Tà giáo... rốt cuộc có phải có người cố tình dựng lên không?
Dẫn dụ một số võ giả có tâm tư không lành vào tà giáo, lập nên một căn cứ lớn, xem như nơi bài trừ "cặn bã".
Nói thật, Phương Bình luôn cảm thấy, võ giả nhân loại lương thiện quá mức bình thường.
Bất kể là cường giả võ đại, cường giả Quân đội, hay cả một số cường giả ở những các giới khác, đa số đều là người tốt.
Mọi người đoàn kết một lòng, nội bộ dù có tranh cãi cũng rất ít khi xảy ra nội chiến hoặc hỗn chiến quy mô lớn.
Không chỉ bởi có sự tồn tại của địa quật, có lẽ, sự tồn tại của tà giáo cũng có tác dụng nhất định.
Một số võ giả tâm tư không thiện lành, nói không chừng đã bị tà giáo dụ dỗ hết rồi.
"Nếu thật như vậy thì thú vị đấy."
Phương Bình nỉ non trong lòng một tiếng, nói không chừng, hiện tại trong tay chính phủ có một bảng danh sách cặn kẽ về võ giả tà giáo.
Nếu đại chiến thực sự nổ ra, chính phủ có lẽ sẽ chớp mắt ra tay, hủy diệt toàn bộ võ giả tà giáo.
Đến lúc đó, không cần quá lo lắng nội bộ nhân loại xảy ra nội loạn rồi.
Biết đâu mấy tên tà giáo thuộc tầng lớp cấp cao cho rằng mình che giấu rất giỏi đã bị giám sát hết rồi ấy chứ.
Nghĩ sâu hơn, nếu cuối cùng, Giáo Hoàng của tà giáo lại chính là gián điệp mà tầng lớp lãnh đạo nhân loại phái đến... Ôi đậu, nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
"Không hẳn không thể!"
Phương Bình lắc lắc đầu, suy nghĩ của các vị tiền bối đại lão rất phức tạp.
So với bọn họ, mình còn non và xanh lắm.
Dù có sự từng trải của kiếp trước, cũng không có cách nào so sánh với bọn họ. Nếu phải sử dụng đến âm mưu quỷ kế, Phương Bình không phải là đối thủ của các nhân vật ngồi trên cao đó đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận