Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1034

Vừa đào hang, Phương Bình vừa suy nghĩ linh tinh về việc nổ thành.
Cuối cùng lại nghĩ đến hình ảnh mình máu thịt be bét, Phương Bình thở dài một tiếng, nhớ lại mấy tiếng trước... Mình hào hùng nói lần này sẽ không trốn chạy, ngày nào cũng chạy trốn khó chịu lắm.
Hiện tại, được rồi, không nhắc tới cũng được.
...
Khi Phương Bình còn ở dưới đất đào hang đào động, trời đã sáng.
Một ngày đã trôi qua.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Thiên Nam địa quật đã xảy ra biến cố nghiêng trời.
11 toà vương thành, sừng sững trăm nghìn năm.
Lần đại chiến hai năm trước cũng không lan đến thành Sắc Vi, mà lần này, không đến một ngày, thành Sắc Vi đã tan thành mây khói, thành trì bây giờ chỉ còn là đống đổ nát.
...
Trên bầu trời của thành Sắc Vi tàn tạ.
Một vị cường giả đầu đội vương miện, cả người tỏa ra sát khí, nhìn chằm chằm một vị thống lĩnh đang quỳ trong hư không.
Hồi lâu, cường giả đội vương miện lạnh lùng nói: "Ngươi nói, là Cự Giác Thú làm?"
"Vương, thuộc hạ nghĩ, tên trộm lẻn vào khu mỏ sinh mệnh nhất định có quan hệ với Cự Giác Thú! Nếu không phải Cự Giác Thú đột kích, thuộc hạ cũng sẽ không rời khỏi khu quặng sinh mệnh..."
"Khốn kiếp!"
Cường giả đội vương miện nổi giận quát một tiếng, cách không đánh ra một chưởng, đánh bay thống lĩnh Thanh Lam ra mấy trăm mét!
Chờ đến khi thống lĩnh Thanh Lam bay ngược trở về và quỳ xuống trước mặt, cường giả vương miện điên cuồng quát: "Ai cho phép ngươi một mình rời khỏi khu mỏ sinh mệnh hả!?"
Sắc Vi Vương giận tím cả người!
Nếu không phải thống lĩnh Thanh Lam tự ý rời vị trí, tên trộm khốn kiếp kia không hẳn có thể lẻn vào khu mỏ.
Hắn đã tra xét, tuy cả khu mỏ bị nổ tung, các dấu vết cũng đã bị xóa đi, nhưng có một số dấu vết chắp vá lưu lại cho hắn biết, thực lực của kẻ trộm lần này trà trộn vào khu mỏ cũng không quá mạnh.
Có lẽ cũng chỉ là cấp bảy!
Nếu là như vậy, nếu thống lĩnh Thanh Lam không rời đi, đối phương chưa chắc có thể phá hoại khu mỏ.
Lạnh lùng lướt mắt nhìn thống lĩnh Thanh Lam, nếu không phải hiện tại thành Sắc Vi đã bị hủy, cường giả cấp thống lĩnh đã tổn thất hầu như không còn, hắn thật muốn chưởng bay hồn tên thống lĩnh trước mắt này!
Sắc Vi Vương nhìn quanh một vòng, trong lòng bỗng nhiên có chút thê lương.
Thành Sắc Vi to lớn, bây giờ, ngoại trừ hắn và thần thủ hộ, chỉ còn dư lại một vị tôn giả cấp tám, hai vị thống lĩnh cấp bảy.
Cũng may là bọn hắn chạy nhanh, cho nên còn lại 3 người cấp bảy và cấp tám.
Còn những thành trì khác, cường giả cấp bảy cấp tám không rời đi, có thành phụ thuộc toàn quân bị diệt, chẳng còn mống cường giả cao cấp nào.
Mấy chục ngàn quân thủ vệ, vô số thần dân hầu như thiệt mạng gần hết.
Bây giờ, trong thành trì tàn tạ, chỉ còn dư lại một ít người may mắn còn sống, đang rên rỉ khóc rống. Trong số đó, có 5 vị chiến tướng cấp sáu còn sống.
Vương thành, thật sự xong rồi.
Quặng sinh mệnh không còn!
Thần dân không còn!
Ngay cả thống lĩnh và tôn giả bồi dưỡng nhiều năm như vậy cũng chỉ còn lại vài người.
Trận chiến này, hắn và thần thủ hộ cũng bị thương không nhẹ, liếc nhìn phía Nam, cường giả Phục Sinh Chi Địa vẫn chưa lùi đi, mệnh lệnh của vùng cấm cũng là tử chiến đến cùng... Lẽ nào mình vẫn phải tiếp tục tử chiến sao? Hiện tại tử chiến đến cùng là vì cái gì?
Trước là vì vương thành ở đây, vương thành là con đường phát triển thành tuyệt đỉnh của hắn và thần thủ hộ, hắn chiến cũng phải chiến, không chiến cũng phải chiến.
Nhưng hiện tại...
Sắc Vi Vương liếc nhìn phương tây, bỗng nhiên nói: "Triệu tập tất cả chiến tướng!"
Vị tôn giả cấp tám duy nhất còn lại đứng bên cạnh hắn cũng không nói nhiều, rất nhanh, hắn bay vào trong tòa thành hoang tàn, triệu tập mọi người.
Một lát sau, 5 vị cường giả cấp sáu cẩn thận từng li từng tí một bay tới. Thành Sắc Vi có gần trăm cường giả cấp sáu, lúc này cũng chỉ còn dư lại mấy người này.
Sau đó không lâu, một đóa Hoa Tường Vi vô cùng to lớn dịch chuyển tức thời trong hư không, đong đưa đi tới.
Sắc Vi Vương liếc mắt nhìn thần thủ hộ, im lặng chốc lát mới âm trầm nói: "Vương thành bị hủy, Thanh Ngọc, con đường của chúng ta... đứt rồi."
Hoa Tường Vi đong đưa, sóng tinh thần tỏa ra mạnh mẽ. Bông hoa lấp ló ẩn hiện khuôn mặt nhân loại, nhưng không rõ ràng lắm.
Sắc Vi Vương thấy như vậy, gương mặt hiu quạnh nói: "Đứt mất con đường trở thành Chân Vương (1) rồi, Thanh Ngọc, đời này ngươi không có cách nào hóa hình rồi. Ta và ngươi làm bạn với nhau 200 năm, ngày đó, lúc bản vương xây thành, từng hứa với ngươi, giúp ngươi hóa hình, để ngươi tự do tự tại cất bước đi trên đôi chân thật ở thế giới này... Nhưng hôm nay..."
Sắc Vi Vương lại thở dài, một lát sau mới nói: "Bản vương muốn đến Giới Vực Chi Địa cướp đoạt cơ duyên cuối cùng, bước vào cảnh giới Chân Vương! Nhưng vùng cấm đã cử đi ba vị Vương giả, Phục Sinh Chi Địa cũng có cường giả đi rồi... Thanh Ngọc, có nên liều lần này không?"
Hoa Tường Vi run lên, ánh mắt Sắc Vi Vương lạnh lùng nói: "Chân Vương không thể tiến vào Giới Vực Chi Địa, có nguy hiểm đến tính mạng, không phải bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không tự tiện xông vào Giới Vực, chỉ cần ta bước vào Chân Vương ở Giới Vực Chi Địa, cũng không cần lo lắng về bọn họ!"
Hoa Tường Vi lại tỏa ra lực lượng tinh thần, Sắc Vi Vương trầm giọng nói: "Bản vương đã quyết định! Thanh Ngọc, bản vương cần ngươi giúp ta một lần này!"
Lần này, Hoa Tường Vi không tỏa ra sóng tinh thần nữa.
"Ngươi ở lại đây giúp ta hấp dẫn sự chú ý của những người khác, bao gồm cả Chân Vương ở phía Ngự Hải Sơn... Bản vương dẫn những người khác lén đi qua Giới Vực Chi Địa, chỉ cần Chân Vương và Vương giả chú ý đến ngươi, khoảng cách xa như vậy, bọn họ không thể phát hiện hành tung của bản vương."
"Chờ bản vương trở thành Chân Vương, nhất định giúp ngươi hóa hình!"
Hoa Tường Vi hơi rung động, hồi lâu nó mới tỏa ra sóng tinh thần.
Gương mặt Sắc Vi Vương nở nụ cười, rất nhanh lại nghiêm nghị lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn về mấy người khác, trầm giọng nói: "Mấy người các ngươi, theo bản vương đi Giới Vực!
"Vương..."
Cường giả tôn giả cấp tám duy nhất lộ vẻ âu lo, thấp giọng nói: "Giới Vực Chi Địa nguy hiểm tầng tầng, hơn nữa, chúng ta căn bản không có cách nào tiến vào khu vực phong cấm..."
Sắc Vi Vương lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng mấy năm qua bản vương không có chuẩn bị gì sao? Bản vương đương nhiên có cách đi vào khu vực phong cấm! Mang theo mấy người các ngươi chẳng qua chỉ đề phòng một số bất ngờ, các ngươi có nhiệm vụ giúp bản vương giải quyết một số phiền phức không đáng có!"
"Tuân mệnh!"
Mấy người cũng không dám nói nữa, dồn dập cúi đầu.
Sắc Vi Vương cũng không nói nữa, liếc nhìn phương xa, chuyện đến nước này chỉ có thể đánh cược một lần.
Suy nghĩ một lát, hắn quay đầu nhìn Hoa Tường Vi nói: "Thanh Ngọc, cho ta toàn bộ Suối Sinh Mệnh, nếu có cơ hội đột phá, ngươi có thể trợ giúp bản vương!"
Hoa Tường Vi cũng không nói nhiều, rất nhanh, thân cây mở ra một cánh cửa trong suốt.
Trong cửa, tinh hoa sinh mệnh như nước suối không ngừng cuồn cuộn chảy.
Bên cạnh, mấy vị cường giả thành Sắc Vi nhìn mê tít mắt.
Chỉ có yêu thực mới có thể ngưng tụ ra Suối Sinh Mệnh, hơn nữa, yêu thực bình thường không được, cấp bảy cấp tám trở lên mới được. Nhưng yêu thực cấp bảy cấp tám bình thường đều lo tu luyện, không có mỏ khoáng, ngưng tụ không nhiều, trên thực tế cũng sẽ không ngưng tụ. Bọn chúng bình thường hấp thu năng lượng sẽ trực tiếp sử dụng để tu luyện.
Đến cấp chín, những yêu thực này đã không còn con đường bước tiếp, không còn nhu cầu cao với năng lượng, cho nên mới tích trữ nhiều năng lượng, ngưng tụ tinh hoa sinh mệnh, chuẩn bị cho ngày sau cần đột phá lên cấp.
Suối Sinh Mệnh từ cành bên của Hoa Tường Vi trôi ra ngoài, Sắc Vi Vương cũng không chậm trễ, lực lượng tinh thần bạo phát, nhanh chóng bao bọc lấy tinh hoa sinh mệnh này.
Một lát sau, tinh hoa sinh mệnh bị ngưng tụ thành một quả cầu màu xanh lục to bằng đầu người.
Sắc Vi Vương đột nhiên há to miệng, nuốt quả cầu xanh vào bụng, cất giữ tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể.
Đây là 200 năm tồn trữ của thành Sắc Vi, cũng là vật có giá trị cuối cùng trong thành.
Nuốt tinh hoa sinh mệnh vào, Sắc Vi Vương không hấp thụ tiêu hóa, bây giờ có hấp thụ cũng không có tác dụng lớn, chỉ khi đột phá mới có hy vọng dùng đến.
Về phần hắn, tuy chưa phải đỉnh cấp chín, chưa phải cấp chín cao kỳ, nhưng chỉ cần tìm được con đường trở thành Chân Vương, những trở ngại cấp độ nhỏ này không thành vấn đề. Lúc đó tinh hoa sinh mệnh đủ để khiến hắn nhanh chóng đột phá.
Chuẩn bị xong xuôi, Sắc Vi Vương liếc mắt nhìn thành Sắc Vi, lại nhìn Giới Vực Chi Địa xa xôi ngàn dặm.
"---
(1) Chân Vương: cách gọi cường giả tuyệt đỉnh ở địa quật. Cấp độ ở địa quật được phân chia như sau: Chiến tướng - cấp 6; Thống lĩnh - cấp 7; Tôn giả - cấp 8; Vương giả - cấp 9; Chân Vương - tuyệt đỉnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận