Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2815: Thần Triều Địa Hoàng

Ma Đô.
Dân chúng hô to, bàn tán, hò reo, ánh đèn lấp lóe, rực rỡ bảy sắc cầu vồng.
Bắn pháo hoa ăn mừng.
Phương Bình lặng lẽ lơ lửng, xung quanh, mấy người Ngô Khuê Sơn đã bắt đầu giao tiếp với võ giả Ma Đô, sắp xếp sau cuộc chiến.
Không ai nói chuyện với Phương Bình, nhưng cũng không ai coi nhẹ hắn.
Từng vị võ giả nhìn về phía Phương Bình, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Nhân Vương chinh chiến khắp nơi, trăm trận trăm thắng.
Đại thắng hết lần này đến lần khác, từng khuất nhục mà các võ giả phải chịu trăm năm qua, Nhân Vương đáp trả từng cái một.
Không ai có thể tiếp tục áp bách Nhân tộc.
Ngày xưa, ngoại vực rung chuyển, bây giờ, Nhân tộc đánh thẳng tới vùng cấm, ép cường giả ngoại vực trốn chạy vào sâu nội vực, không còn dám xâm phạm biên giới nữa.
Ba năm qua, cục diện nhân loại càng ngày càng tốt.
Thời điểm Phương Bình tu võ, đúng lúc địa quật rung chuyển, Nhân tộc suy thoái, địa quật Thiên Nam bị phá, địa quật Ma Đô đại loạn... Khi đó, hầu hết cường giả võ đạo đều rất bi quan.
Dù không sợ chiến tranh, nhưng đều có cảm giác Nhân tộc sắp bại, chủng tộc bị tiêu diệt.
Vì thế, chính phủ còn đưa ra kế hoạch Lưu Chủng, chọn sẵn một số hạt giống tốt, chuẩn bị để họ lang thang trong vũ trụ để lưu lại giống loài.
Nhưng hôm nay, không ai nhắc lại!
Ba năm sau, dù cục diện vẫn vô cùng cấp bách, nhưng Nhân tộc giết chết vô số cường địch, mọi người đều có niềm tin mãnh liệt, dù Nhân tộc có thua thì những phe khác cũng đừng mong hưởng lợi.
Mà tất cả đều có liên quan mật thiết tới người thanh niên trước mắt này.
Phương Bình lơ lửng, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt lại khó nén mỏi mệt.
Nhân tộc càng hy vọng vào hắn, hắn càng cảm thấy áp lực. Cường giả Thượng Cổ khôi phục, Phương Bình đã có chút lực bất tòng tâm.
Sự biến chất khi đột phá tuyệt đỉnh chỉ xảy ra vào lần này.
Có chiến lực Thánh Nhân, nhưng rất khó tiến lên. Làm sao đối phó với các Thiên Vương kia? Thậm chí là các Hoàng Giả phục sinh.
"Nhân tộc còn chưa đủ mạnh.." Phương Bình thầm lẩm bẩm, hắn biết, hiện Nhân tộc còn chưa đủ mạnh, chỉ có một số người mạnh.
Thực lực tổng thể, vẫn tụt lại rất xa.
Lần này có thêm hai vị tuyệt đỉnh, nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng Phương Bình vẫn cảm thấy quá ít.
Cấp Đế, nguồn sức mạnh chính, cũng thiếu hụt nghiêm trọng.
Phương Bình thầm nghĩ, chợt cảm giác được hình như mình đã quên mất điều gì.
Ngay sau đó, Phương Bình chợt nhìn Thương Miêu.
Bên kia, Thương Miêu vô cùng mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật, đầu béo gật gù như sắp chìm vào giấc ngủ. Cảm ứng được Phương Bình đang nhìn mình, Thương Miêu ngẩng đầu, có chút vô tội nhìn Phương Bình, lại làm sao?
Một người một mèo, mặt đối mặt nhìn nhau.
Lúc lâu sau, gương mặt Phương Bình vặn vẹo: "Mèo lớn... có phải ngươi đã quên mất cái gì hay không?"
Thương Miêu mờ mịt nhìn hắn, rồi nhanh chóng gật đầu nói: "Là quên mấy thứ, lão già cầm Tru Thiên Kiếm của bản miêu đi giết con cá lớn, lão mang cá trở về chưa?"
Phương Bình dữ tợn nói: "Ngươi hãy nghĩ kỹ lại một chút!"
Thương Miêu vẻ mặt vô tội, còn có gì nữa?
"Phương Viên đâu?" Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, ngươi mang Phương Viên đi đâu rồi?
Lúc này, xung quanh hoàn toàn yên ắng.
Thương Miêu mở to mắt, đúng vậy, bé mặt béo đâu?
Bé mặt béo... khi mình định chạy, có phải đã ăn mất rồi không?
Hình như ăn mất rồi!
Thương Miêu nhớ ra rồi, ngay sau đó, Thương Miêu há to miệng, ra sức khạc, một lát sau, Phương Viên với vẻ mặt vô tội xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Phương Bình, cô bé lập tức tủi thân, vẻ mặt đưa đám nói: "Anh, mèo lớn thật buồn nôn! Nó ăn em... Ăn thì thôi đi, còn nhét em vào đống rác, khắp nơi đều là rác"
Mặt mèo của Thương Miêu đầy vẻ không cam lòng, lẩm bẩm: "Ai nói là đống rác? Rõ ràng là tủ chứa đồ đấy, đều là đồ ăn ngon.. Phương Viên tức giận nói: "Tủ chứa đồ con khỉ á, khắp nơi đều là cá hộp, đồ nướng, lẫn lộn với nhau, khó ngửi chết đi được!"
Thấy cô bé không sao, Phương Bình cũng mặc kệ cô bé tố khổ, nhìn về phía Thương Miêu, hơi bất ngờ nói:
"Ngươi đã nhét em ấy vào đâu thế?"
Hắn cũng là cường giả, hắn cũng có thể nuốt người, nhốt trong cơ thể.
Nhưng theo lời Phương Viên nói thì hình như Thương Miêu đã nhét cô bé vào không gian chứa đồ. Người sống có thể bị nhét vào trong không gian chứa đồ sao?
Thương Miêu thầm nói: "Cứ nhét thẳng vào trong bụng thôi!"
"Không gian chứa đồ của ngươi có thể chứa người sống sao?"
"Đó không phải là không gian chứa đồ.." Thương Miêu vô tội nói: "Đó là nhà kho của bản miêu, chuyên dùng cất giữ đồ ăn"
"Không hỏi cái này, tại sao có thể chứa người sống được?"
"Ồ" Thương Miêu thoải mái nói: "Có lẽ có liên quan đế thế giới mèo của bản miêu. Thật ra, nhà kho của bản miêu nối với thế giới mèo, có lẽ vì đổ chút Đất Bản Nguyên vào thì có thể chứa được người sống đó mà"
"Một chút Đất Bản Nguyên?" Phương Bình nhìn về phía Phương Viên: "Chỗ đó bao lớn?"
Phương Viên vội vàng nói: "Lớn cỡ một cái sân bóng đá, toàn là đồ ăn, trộn lẫn với nhau. Anh, anh đừng thấy mèo lớn bình thường sạch sẽ, thật ra hết sức lôi thôi, rất nhiều đồ hộp đã bị mở ra, cứ thế bị nhét vào kho. Còn có rất nhiều thực phẩm chín, nó ăn một nửa lại ném vào đó"
Thương Miêu lẩm bẩm: "Ăn không ngon chứ bộ! Không ngon thì cứ ném vào đó, sau này hết đồ ăn thì lại ăn mà!" Phương Bình bật cười, không ngờ ngươi lại biết tiết kiệm đồ ăn.
Quan trọng là, rốt cuộc mèo này lấy đâu ra nhiều Đất Bản Nguyên như vậy, một cái nhà kho cỡ sân bóng đá?
Quá lớn!
Bản thân Phương Bình cũng có Đất Bản Nguyên, trong thế giới bản nguyên có một mảnh đất chân thực, cực kỳ nhỏ, e là chỉ lớn cỡ cái bàn mà thôi.
Chỉ như vậy mà đã rất nhiều rồi.
Sao của Thương Miêu lại lớn như vậy?
Nghĩ vậy, Phương Bình chợt nói: "Thế giới mèo của ngươi... cũng có Đất Bản Nguyên?"
Thương Miêu đương nhiên nói: "Có chứ! Thế giới mèo chính là được trải Đất Bản Nguyên nha!"
"..." Phương Bình không phản bác được.
Cách đó không xa, gương mặt già nua của Thiên Mộc run rẩy. Nó cảm thấy mình cần phải đi, nếu còn tiếp tục ở đây, trái tim của nó sẽ nổ tung mất.
"Vậy sao ngươi không trữ đồ ăn trong thế giới mèo?"
Thương Miêu nhìn hắn như nhìn đồ ngốc: "Vậy sao ngươi không ngủ ở siêu thị? Chỗ ăn cơm là chỗ ăn cơm, chỗ ngủ là chỗ ngủ, mùi khó ngửi như thế, sao ta sống trong thế giới mèo được!"Phương Bình không còn lời nào để nói.
Cũng may Phương Viên không sao, Phương Bình cũng không thèm nói gì nữa, phất tay một cái nói: "Các ngươi về nhà trước đi!"
Hắn còn có việc, phải đi ra ngoài một chuyến.
Thương Miêu cũng không thèm để ý, đánh nhau xong rồi, nó cũng rất mệt mỏi, muốn trở về đi ngủ.
Trong thế giới nhỏ ở Thành Trấn Tinh.
Chú Thần Sứ còn đang đọc sách.
Phía trước, hư không rung lên, Chú Thần Sứ cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Bảo ngươi đừng bán đứng lão phu, ngươi vẫn bán đứng lão phu! Ai bảo ngươi nói cho Thương Miêu là lão phu đã trở về?" Phương Bình cười nói: "Không phải ta nói, mà là người khác nhận ra. Chú Thần Sứ tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại, khi đó tất cả phân thân đã tan đi, vậy mà vẫn biết được chuyện sau đó"
Chú Thần Sứ ngáp một cái, không thèm để ý nói: "Ai nói nhất định chỉ có thể có ba phân thân? Ta giữ lại một phân thân để đi xem kịch, có gì không thể?"
"Tiền bối vui là được" Phương Bình nhìn ông, hơi khom người nói: "Lần này đa tạ tiền bối đã giúp đỡ. Nếu không có phân thân tiền bối tương trợ, lần này e là Phương Bình chắc chắn gặp rắc rối rồi"
Thật ra Phương Bình cũng không ngờ tới, đối phương lại có nhiều Thánh Nhân đến như vậy. Hắn cảm gọi được bốn năm vị là tốt lắm rồi, nào ngờ có hẳn mười vị!
Nếu không nhờ Chú Thần Sứ cường đại, ba phân thân cuốn lấy ba vị Thánh Nhân, thì hắn đã toi ngay từ đầu rồi.
"Giao dịch mà thôi!" Chú Thần Sứ hờ hững nói: "Sau khi lấy được Cửu Hoàng Ấn, đừng quên chuyện trước đó đã đáp ứng lão phu!"
"Đương nhiên sẽ không quên!" Phương Bình cười nói: "Tiền bối, nghe nói tiền bối là nhân vật chế tạo binh khí cấp tông sư.."
"Sai!" Chú Thần Sứ cũng không ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Tông sư? Tông sư còn không xứng xách giày cho ta! Lão phu chính là bậc thầy chế tạo binh khí cấp Thần!"
Rõ ràng, ông cảm thấy Phương Bình khinh thường mình.
Phương Bình gượng cười, suy nghĩ một chút nói: "Tiền bối, vãn bối có một số việc muốn hỏi ý kiến, không biết.."
"Không biết!"
Chú Thần Sứ không thèm quan tâm hắn, thấy thế, Phương Bình nghĩ một chút rồi nói: "Thôi bỏ đi, Thương Miêu nói nó nhớ tiền bối, sau này ta để Thương Miêu đến thăm tiền bối nhiều hơn"
1721 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận