Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1291

Diêu Thành Quân vừa xuất hiện, Cơ Dao lập tức lạnh lùng lên tiếng: "Người kia tham dự trận chiến cuối cùng, lúc đó ta đã rời đi, hắn còn ở lại với Phương Bình!"
Diêu Thành Quân không chết!
Không chết đồng nghĩa với quá nhiều thứ.
Lẽ nào nhóm người Phong Thanh chầu trời rồi?
Ngày đó, lúc Phương Bình và Phong Thanh quyết chiến, cô đã dẫn người rời đi, thứ duy nhất cảm ứng được chính là một đao của Phương Bình, kết quả như thế nào, cô không biết.
Nhưng hiện tại, Diêu Thành Quân đi ra, vậy có nghĩa là, nhóm người Phong Thanh có lẽ đã không còn.
Lần này, Cơ Dao thậm chí còn hơi run rẩy.
Võ giả cấp chiến tướng, có thể giết được hai người thống lĩnh cao kỳ?
Có khả năng này sao?
Trước lúc này, cô thật sự không biết người đi ra sẽ là nhóm người Phong Thanh hay là Phương Bình.
Hiện tại có kết quả rồi!
Cơ Dao vừa dứt lời, trong cơn giận dữ, Phong Cửu Thành giơ tay muốn bắt lấy Diêu Thành Quân.
"Bộ trưởng!"
Diêu Thành Quân hét lên một tiếng, bàn tay vừa mới giơ ra của Phong Cửu Thành trực tiếp nổ tung!
"Hừ!"
Xa xa, Trương Đào đứng ngạo nghễ, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Thật to gan! Hòe Vương, đây là cảnh cáo lần thứ nhất, nếu người của các ngươi còn dám ra tay, vậy đừng trách ta vô tình chém giết!"
Tuyệt đỉnh ở đây, cấp chín nào có tư cách ra tay!
Dù Phong Cửu Thành cũng không phải cấp chín yếu ớt gì, thậm chí, ông còn có huyết mạch của tuyệt đỉnh, nhưng cũng không được phép làm như vậy.
Trong không trung, Hòe Vương liếc mắt nhìn Phong Cửu Thành, lúc này, cánh tay bị đánh nổ kia không thể khôi phục, chỉ có thể giữ nguyên trạng thái bị đánh nổ cụt tay.
Hòe Vương liếc ông một cái, lạnh nhạt nói: "Cửu Thành, bình tĩnh đừng nóng!"
Con cháu của Phong Vương lẽ nào đều nóng nảy hung hăng thế sao?
Phía Phục Sinh Chi Địa có Võ Vương và Chiến Vương đang ở đây, Phong Cửu Thành cũng dám trực tiếp ra tay, chẳng lẽ ông ta nghĩ Phong Vương có thể đứng ra bảo vệ mình?
Dù cha của Phong Cửu Thành ở đây, dù Phong Vương đích thân đến, cũng chưa chắc bọn họ dám ra tay ngay trước mặt Võ Vương và Chiến Vương.
Lúc này, Diêu Thành Quân lập tức nói: "Bộ trưởng, bọn họ muốn giết bọn ta diệt khẩu!"
Nghe vậy, mọi người hơi sững sờ!
Đúng lúc này, Đầu Sắt đi ra, hắn phẫn nộ và oán độc trừng mắt nhìn Cơ Dao, xong nhìn Phong Cửu Thành một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Bọn ta không chết! Bọn ta sống sót đi ra rồi!"
"Các ngươi chắc không nghĩ đến phải không!"
"Bộ trưởng, mau đi cứu Tưởng Siêu và Phương Bình..."
Mấy người nói mấy câu, đủ để mọi người kinh ngạc, nói vậy là sao?
Cơ Dao thấy hơi bất an trong lòng, nghe vậy lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn nói cái gì?"
Mấy tên này không chết, đúng là khiến cô hơi bất ngờ.
Đương nhiên, nguyên nhân bất ngờ chính là vì bọn họ không chết trong tay nhóm người Phong Thanh, chứ không có nguyên nhân gì khác.
Về phần vì sao bọn họ lại nhìn mình lom lom như vậy... Cơ Dao cảm thấy, mấy tên này đều là đồ điên!
Phong Thanh đuổi giết các ngươi, liên quan quái gì đến ta!
Diêu Thành Quân không để ý đến Cơ Dao, dẫn theo mấy người, cẩn thận từng li từng tí một đi đến bên cạnh Trương Đào, vừa đau lòng, vừa ngắn gọn nói nhanh: "Bộ trưởng, Tưởng Siêu và Phương Bình còn đang bị truy sát ở bên trong, Phong Diệt Sinh dẫn người đuổi giết bọn họ. Không biết bây giờ ra sao rồi, Bộ trưởng, ngài mau đi cứu bọn họ đi..."
Nghe vậy, bóng người bên cạnh Trương Đào chớp mắt xuất hiện.
Chiến Vương cường tráng quát lên: "Ngươi nói bọn họ còn đang đuổi giết thằng nhóc nhà ta?"
Diêu Thành Quân đã đoán được thân phận của người này, lập tức nói: "Phong Diệt Sinh luôn đuổi giết bọn ta, vì không muốn liên lụy đến chúng ta, nên Tưởng Siêu và Phương Bình đành phải tách ra hành động..."
Ánh mắt Chiến Vương lạnh dần, vô tình nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng, không hỏi dò tiếp nữa.
Trương Đào cũng hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Trước đó ngươi nói giết người diệt khẩu..."
"Bộ trưởng, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ lắm. Chuyện này chỉ có Tưởng Siêu và Phương Bình biết, hai người bọn họ lúc trước còn cùng hành động với bọn ta, nhưng lần này vào Vương Chiến Chi Địa, bọn ta vẫn luôn bị đuổi giết ngay từ đầu..."
Diêu Thành Quân nói chuyện không rõ ràng, khiến không ít người cau mày.
Hắn vừa nói xong, lối ra lại rung lên. Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện.
Vừa mới ra ngoài, một nam thanh niên đã ôm đất gào khóc nói: "Ta sống sót ra ngoài rồi! Ta không chết! Ha ha ha, ta không chết, Cơ Dao, Phong Diệt Sinh, các ngươi chết chắc rồi!"
"Lão tổ, lão tổ, người ở đâu, mau tới cứu ta!"
"Phụt..."
Trong lúc gào khóc, tên mập này liên tục thổ huyết, thương thế rất nặng, thoi thóp như thể có thể lìa đời bất cứ lúc nào.
Thấy cảnh này, Chiến Vương hơi biến sắc.
Ông phất tay, mập mạp đã xuất hiện bên người ông, Chiến Vương áp tay lên người hắn, một lát sau, trên người mập mạp hiện lên ánh vàng, thương thế được khôi phục hơn một nửa.
Mà khi nhìn thấy Chiến Vương, mập mạp bỗng nhiên ôm lấy đùi Chiến Vương, gào khóc thảm thiết không gì sánh được, khóc đến khàn cả giọng: "Lão tổ, người đã đến! Người đến cứu ta rồi!
Mấy tên khốn kiếp này, giết hết bọn họ đi!
Lão tổ, bọn họ muốn giết ta, muốn giết ta!
Hu hu hu..."
Chiến Vương vừa thấy phiền, vừa thấy mất mặt!
Mẹ nó, không phải ngươi ở Vương Chiến Chi Địa rất hống hách hung dữ sao?
Sao lại khóc thành thế này!
Có thấy mất mặt không hả?!
Lão tổ ta đây lẽ nào không cần sĩ diện sao?
Chiến Vương thật sự muốn tát một phát chết tươi mập mạp cho xong! Ông ráng nhịn một chút, thấy tên mập này vẫn còn khóc, ánh mắt Chiến Vương không lành, quát khẽ: "Câm miệng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mấy ngày nay, ông cũng bị chuyện này quay mòng mòng.
Trước đó nghe nói thằng cháu mập nhà mình ở trong đó giết người như ngóe, đại sát tứ phương, nổi danh sát thần, tuy ông cảm thấy như vậy hơi phiền, nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Sau đó, khi nhóm người Yêu Mệnh vương đình bước ra, lại nói, người giết bọn họ là Phương Bình.
Trước sau tương phản khiến ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ, nhìn thấy "sát thần" nổi danh nhà mình khóc lóc thảm thiết như thằng ngốc... Chiến Vương đau đầu!
Sẽ không thật sự tính sai chứ? Thằng mập này có thể đánh phái Yêu Thực tơi bời ư?
Lúc này, cách đó không xa, Hòe Vương hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Chiến Vương... Đây là..."
Chiến Vương hừ một tiếng, không thèm để ý hắn.
Trương Đào lại là lạnh nhạt nói: "Đây là hậu duệ của Chiến Vương, Tưởng Siêu."
"Tưởng Siêu..."
Toàn trường yên tĩnh lại!
Trong không trung, mấy vị tuyệt đỉnh cũng triệt để câm nín. Sau một khắc, mọi người dồn dập nhìn về phía Phong Cửu Thành!
Khốn kiếp, ngươi đang đùa chúng ta đấy à?
Cái thằng này chính là người đánh giết vương đình tơi bời, thịt luôn cả một đám thống lĩnh?
Ngươi nghĩ bọn ta không vào được, không biết gì, nên muốn nói gì thì nói phải không?
Lúc này, trên không, có tuyệt đỉnh quát lên: "Người này là Tưởng Siêu sao?"
Lúc này, đám con cháu của hoàng triều và tông phái đi ra mấy ngày trước vẫn chưa rời đi, có người nhìn lướt qua mập mạp, lát sau mới nhỏ giọng nói: "Ừm... Bọn ta cũng không rõ lắm..."
"Vô liêm sỉ!"
Có tuyệt đỉnh giận dữ, các ngươi cũng không rõ, vậy là sao?
Có vị tuyệt đỉnh quát lên: "Trước đó không phải các ngươi đã nói mình bị Tưởng Siêu đánh giết sao? Vì sao không biết?"
"Chuyện này..."
"Người trước đó giết người của bọn ta đội mũ giáp, khuôn mặt... khuôn mặt bị tổn thương..."
"Đồ khốn! Thân là chiến tướng, sao có thể không biết phân biệt thật giả, nhìn lại cho ta!"
Mọi người dồn dập nhìn mập mạp, mập mạp bực bội, nước mắt còn chưa thèm lau, tiếp tục ôm đùi Chiến Vương, mở miệng mắng: "Nhìn nhìn cái cù lôi ấy mà nhìn, ta cũng chẳng biết ngươi là ai, đậu má nó chứ, ai đánh giết bọn ngươi! Đừng có mà đổ vỏ cho ta, nghĩ ta không có chỗ dựa à?
Lão tổ, mấy tên khốn kiếp này..."
Hắn còn đang mắng hăng say, Phương Bình bước ra, mở miệng nói: "Tưởng Siêu, e là bọn họ cũng bị người khác lừa, đừng chọc thêm kẻ địch cho chúng ta..."
Lúc này, Tưởng Siêu mới ngừng chửi, nhưng vẫn lầu bầu: "Tại ta tức cái lồng ngực chứ bộ!"
Nói xong, hắn lại nghẹn ngào vì tức: "Lão tổ, lần này, người nhất định phải làm chủ cho ta, nhất là yêu nữ này, xin người nhất định phải giết cô ta..."
"Câm miệng!"
Chiến Vương không chịu nổi, quát lớn một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận