Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2757: Công Lực Của Trương Đào

Tên khốn Võ Vương lừa mọi người một lần không đủ, còn lừa lần thứ hai, lần này hắn giả vờ bị thương, mọi người thật sự có chút tin, hết cách rồi, khi đó Võ Vương đứng gần lầu các nhất, bỗng nhiên bay ngược, ai dám không tin là thật!
Có thể đánh Thiên Vương trọng thương, đây không phải Hoàng Giả thì là cái gì?
Nhưng bây giờ thì sao? Đám người này tức đến muốn phát điên rồi!
Quá sỉ nhục IQ của chúng ta!
Trấn Thiên Vương cũng mắng to như những người khác, ông lại bị dọa nữa rồi!
Một vị Thiên Vương nói bị thương là bị thương, ông cũng nghĩ là Hoàng Giả ra tay!
"Mẹ nó, đám khốn kiếp này, tên nào tên nấy đều là diễn viên, diễn chỉ có giỏi hơn chứ không có giỏi nhất!" Trấn Thiên Vương tức giận chửi đổng, quá đáng!
Ta già như vậy rồi, sao mà chịu được kích thích lớn như thế chứ?
Trương Đào mới không quản bọn họ, có bảo vật, vậy thì có thể là của Trương Đào ta! Trương Đào ta sao có thể để các ngươi cướp bảo vật đi được?
Ngay sau đó, Trương Đào xông vào trong lầu các, đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng.
"Không!"
"Khốn kiếp, vẫn muốn gạt chúng ta!" Phía sau, mọi người tức giận vô cùng, hai lần, ngươi còn muốn lừa lần thứ ba hay sao?
"Linh Hoàng tha mạng!" Tiếng gào thảm thiết của Trương Đào lại vang lên, mọi người sởn cả tóc gáy, chẳng lẽ là thật sao?
Lần này... mọi người đều cảm thấy hoang mang, gào thét thê thảm như vậy!
Lầu các bị khí tức Hoàng Giả bao phủ, dù là bọn họ cũng không cảm ứng được, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lúc này, lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
"Đừng giết.." Tiếng kêu im bặt!
Khôn Vương đang xông lên trước nhất hơi khựng lại, rốt cuộc bản vương có nên đi vào hay không?
Phía sau, Lê Chử quát lạnh: "Hắn đang diễn kịch, đi vào!"
Khôn Vương quay đầu lại nhìn hắn, ngươi đi vào trước!
Hắn không biết có nên tin hay không.
Lê Chử như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, đột nhiên nhìn về phía Nguyệt Linh nói: "Nguyệt Linh Thiên Vương, ngươi là nữ, lại là con gái của Bắc Hoàng, dù đây thật sự là Linh Hoàng, ngươi đi vào, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.."
Nguyệt Linh ngay lập tức nổi giận mắng: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, khôn như chó, dám sai khiến bản cung! Sao ngươi không đi vào đi?"
Mặt Lê Chử đen thui, biết thế đã không trêu chọc ả này.
Trong lầu các im lặng vô cùng. Mà lúc này, Trấn Thiên Vương cũng nghiêm túc nhìn về phía đám người Khôn Vương, lạnh lùng nói: "Cùng đi vào!"
Ông thật sự hoài nghi Trương Đào đã xảy ra chuyện!
Quá yên tĩnh! Yên tĩnh đến mức đáng sợ!
Đám người Khôn Vương cau mày, ban nãy mọi người còn rất sốt sắng muốn đi vào, bây giờ... ai cũng cảm thấy do dự. Lẽ nào Linh Hoàng thật sự ở bên trong?
Chẳng lẽ là bị thương, hoặc là nguyên nhân khác, nên không thể rời khỏi lầu các? Vậy bây giờ xông vào chẳng phải sẽ chết sao?
Khôn Vương bỗng nhiên quát lạnh: "Vây là ở quanh đây, Võ Vương đi ra, liên thủ chém chết hắn!"
Nếu không ra được... thì tính sau, bây giờ bảo hắn đi vào, hắn có chút không dám. Sau khi Trương Đào đi vào, cửa lầu các đã đóng lại, dù chỉ cách một cánh cửa, Khôn Vương cũng khó mà cảm ứng được trong đó đang xảy ra chuyện gì.
Mà ngay khi đó... cảnh tượng khiến người khác phải phát run đã xảy ra!
Trong khe cửa, dòng máu vàng rỉ ra ngoài, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Võ Vương... bị hại rồi?
Trấn Thiên Vương vội vàng nhặt một giọt máu lên, biến sắc nói: "Hơi thở sự sống mất đi rồi!"
Phía sau, Lê Chử cau mày nói: "Hắn đang giả vờ!"
"Vậy ngươi đi vào với lão phu!" Trấn Thiên Vương nhìn hắn.
Lê Chử chớp mắt câm miệng, không đi! Ai dám tiến vào mạo hiểm chứ!
Rốt cuộc Võ Vương có chết hay chưa? Hay vẫn đang diễn kịch? Diễn hai lần liên tiếp, mọi người đều nghi ngờ hắn.
Thật sự là quá đáng sợ!
Kêu thảm thiết vài tiếng, không còn hơi thở, sau đó máu chảy ra, này... Ai biết là thật hay giả!
Mọi người vừa sợ vừa giận. Võ Vương, sỉ nhục!
Đây mà là Thiên Vương hả?
Nếu hắn không diễn, bây giờ mọi người chắc chắn sẽ không nghi ngờ hắn, nhưng nhớ đến chuyện từng bị lừa hai lần... mọi người đều không tin được hắn.
Nhưng chẳng ai dám đánh cược cái mạng của mình!
Hai bên đều làm khó dễ, trong lúc nhất thời ai cũng bị kìm nén, không có chỗ xả tức, ngay cả Thiên Vương cũng không chịu được.
Phía sau, đám ngươi Long Biến Thiên Đế cũng coi như được mở mang tầm mắt rồi!
Thế này là sao? Một đám lão già bị Võ Vương xoay mòng mòng, ai cũng sợ chết, ai cũng không dám đi vào nghiệm chứng thật giả.
Trấn Thiên Vương bỗng nhiên nói: "Vậy để Thánh Nhân đi vào đi!"
Dứt lời, Trấn Thiên Vương trực tiếp phá không, chụp trúng Bình Dục Thiên Đế.
Vị này... không có núi dựa!
Mặt Bình Dục Thiên Đế tái xanh như tàu lá chuối!
Ta?
Hắn không nói hai lời, phá không bỏ chạy, năng lượng bạo phát đến cực hạn, vừa trốn vừa quát: "Khôn Vương đại nhân, cứu ta!"
Hắn vì phối hợp với ba đại hộ giáo nên mới ra tay!
Bây giờ Khôn Vương không ra tay ngăn cản, hắn sao có thể là đối thủ của Trấn Thiên Vương?
"Được rồi!" Khôn Vương phẫn nộ quát một tiếng, Bình Dục cũng là Thánh Nhân, từng liên thủ với ba đại hộ giáo truy sát Trương Đào, nếu bây giờ hắn đứng nhìn người này bị giết, ba đại hộ giáo đều sẽ đau lòng.
Khôn Vương ra tay, đánh một chưởng về phía Trấn Thiên Vương, sau đó quát to: "Phong tỏa chỗ này, không cho người khác đi vào!"
Trấn Thiên Vương mắng: "Không cho người khác vào thăm dò, nếu thật sự là Linh Hoàng đang thức tỉnh, ở đây trấn thủ, ngươi muốn chờ chết sao?"
Tất cả mọi người đều biến sắc, đột nhiên cũng muốn đẩy Bình Dục Thiên Đế vào thám thính thử.
Tốt xấu gì hắn cũng là Thánh Nhân Dù Võ Vương có mai phục bên trong, hắn cũng sẽ không dễ chết, có thể chạy ra ngoài báo tin. Những tuyệt đỉnh, cấp Đế khác... nếu Võ Vương thật sự mai phục bên trong, có khi vừa bước vào đã bị giết chết rồi.
Bình Dục Thiên Đế cảm nhận được bọn họ thay đổi chủ ý, trốn đến thật xa, sợ hãi vô cùng!Hắn là Thánh Nhân, là Thượng Cổ Đế Tôn, thân phận cũng cực kỳ cao quý. Đám người này... lẽ nào thật sự muốn hắn đi chịu chết?
Hắn không đi!
Dù bên trong là Linh Hoàng hay Võ Vương đang mai phục thì cũng nguy hiểm vô cùng, sao không bảo ba đại hộ giáo hoặc hai vương làm đi?
Khôn Vương hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Bên trong không thể là Linh Hoàng! Năm đó Linh Hoàng hẳn đã chết trận rồi.."
Trấn Thiên Vương hừ lạnh nói: "Ngu xuẩn! Ngươi nhìn thấy thì là thật sao? Hoàng Giả lưu lại một tia hơi thở sự sống, tám ngàn năm sau khôi phục, khó chỗ nào? Năm đó nếu chưa chết hẳn, bà ấy hoàn toàn có khả năng sống lại!"
Lần này, mọi người không còn gì để nói nữa. Đúng, bọn họ không phải Hoàng Giả, không tham gia trận chiến cuối cùng, không nhìn thấy thời khắc cuối cùng, ai biết bà ấy rốt cuộc đã chết hay chưa!
Nếu không chết, bây giờ nàng khôi phục thì làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người đều do dự, tỏ vẻ không cam lòng. Phá trận lâu như vậy, bây giờ trận pháp phá, nhưng bởi vì Trương Đào đi vào trước, không biết là bị đánh thật hay diễn kịch, khiến tất cả mọi người không dám vào đi rồi! Còn có thiên lý sao?
"Tên đáng chết!"
"Loại người này mà cũng có thể chứng đạo Thiên Vương, trời cao không có mắt rồi!"
"Nếu là giả, chúng ta chờ hắn đi ra rồi liên thủ tiêu diệt hắn!"
Tất cả mọi người đều tức giận vô cùng!
Trấn Thiên Vương không quản bọn họ, quát lạnh: "Các vị thấy sao? Có để Bình Dục vào không?"
Bình Dục Thiên Đế là cường giả Thánh Nhân của một trong bốn Phạm Thiên, bây giờ lại đứng tồng ngồng như chó bên đường, vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, nhưng cũng khát vọng nhìn mấy vị Thiên Vương. Không thể đồng ý! Hắn không muốn chết!
Thánh Nhân rất mạnh, nhưng mạnh thì sao chứ?
Hắn đánh với Trương Đào chưa chắc sẽ chết, tốt xấu cũng là cường giả nhiều năm. Nhưng ở đây, dù có là Nguyệt Linh mới lên cấp Thiên Vương cũng có Thần Khí trong tay.
Đi vào trong đó, không cảm ứng được gì, bị một vị Thiên Vương phục kích, nguy hiểm hơn chính diện tác chiến nhiều. Nếu thật sự là Trương Đào, thì vẫn còn cơ hội sống, nhưng nếu là... Linh Hoàng thật thì sao?
Khôn Vương liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Vậy không bằng để Long Biến đi, dù sao hắn cũng sắp hết tuổi tho!"
"Long Biến?" Trấn Thiên Vương liếc mắt nhìn Long Biến Thiên Đế già nua kế bên, bỗng nhiên truyền âm với Khôn Vương nói: "Ngươi muốn chết à? Thần Hoàng hẳn là chưa chết đâu, bây giờ ngươi mà chơi chết Long Biến, Thần Hoàng sống lại, hắn sẽ giết ngươi đầu tiên!"
Khôn Vương hơi thay đổi sắc mặt.
1721 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận