Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1474

Cách đó không xa, Phương Bình nhìn ba người, thấy bọn họ đăm chiêu, khẽ thầm nhủ, ba tên khờ!
Ở đó mà nhà ta nhà ngươi cái gì... Giới Vực thật sự là nhà của các ngươi sao?
"Mặc kệ là nhà ai, ta đều có thể mô phỏng khí tức, coi như đó là nhà ta!"
Phương Bình âm thầm đắc ý, sau đó nghiêm túc nói: "Xuất phát! Đến Huyền Đức động thiên!"
Dứt lời, mấy người đi thẳng vào đường nối xuống địa quật.
Phía sau, Đỗ Hồng nhanh chóng dặn dò một số quân nhân: "Bắt đầu rút người đi!"
...
Thành Tây Sơn.
Vừa xuống địa quật, Phương Bình liền kiểm tra điểm tài phú của mình, không biết lần này liệu có thu hoạch gì hay không.
Tài phú: 183,6 triệu điểm
Khí huyết: 18000 cal (18000 cal)
Tinh thần: 2210 hz (2210 hz)
Lực lượng phá diệt: ?? (??)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 1000 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
Trước khi đi đã cho Tông sư trong trường một ít vật chất bất diệt, mới vừa rồi lại cho Bộ trưởng Vương một phần, Phương Bình cũng tiêu hao hơn 10 triệu điểm tài phú.
"Không thể gióng trống khua chiêng ra ngoài, nếu thu lại khí tức, 4 người, thêm 3 người bọn họ, che lấp khí tức sẽ tốn 1000 điểm/phút..."
Phương Bình tính toán một chút, mở năng lượng bình phong cho 4 người trong một tiếng là 60 ngàn điểm tài phú.
"Vẫn ổn, một ngày một đêm mất 1 triệu 440 ngàn điểm, ở mười ngày mới tốn trăm triệu... Nhưng nếu chuyển đổi khí tức thì tốn gấp 10 lần lận."
Phương Bình tính toán một chút, mặc kệ Đỗ Hồng đang sắp xếp cho người rút đi, nhìn Lý Dật Minh nói: "Dẫn bọn ta đi gặp Phương đại Tông sư đi!"
Lý Dật Minh có chút khó chịu nói: "Gọi Phương đại Tông sư... sao ta cứ cảm thấy ngươi đang nói ngươi vậy..."
"Bớt đi! Vậy ta gọi Tư lệnh Lý, lẽ nào đang gọi ngươi?"
Lý Dật Minh nhún vai, được rồi, ngươi nói cũng có đạo lý.
...
Một lát sau, tại khu vực trung tâm thành Tây Sơn.
Một ông lão râu tóc bạc trắng, nhìn mặt hiền lành, phong thái như tiên nhìn mấy người Phương Bình, gương mặt mang vẻ hài lòng, khẽ gật đầu.
Quả thật là người xuất chúng! Chỉ mới hơn 20 tuổi, dù là võ giả phục sinh, nhưng có thể tu luyện đến mức này, cũng vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Tuy Phương Vũ đại Tông sư nhìn như tiên nhân, nhóm Phương Bình cũng không nghĩ vậy. Một vị đại Tông sư ngày hôm trước xếp hạng 16, hôm sau xếp hạng 14... Thôi, đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa.
Dù trong lòng oán thầm, mọi người vẫn kính trọng có dư, trò chuyện vài câu với vị Tông sư già.
Tông sư tọa trấn địa quật, đặc biệt là cấp chín, đều là anh hùng trong anh hùng.
Rất nhiều người vừa xuống tọa trấn thì phải ở liền mấy chục năm, hiếm có cơ hội ra khỏi địa quật. Ở Ma Đô, Phạm lão ở suốt mấy chục năm, số lần ra khỏi địa quật chắc cũng không được mấy tháng.
Những vị cấp bảy cấp tám còn đỡ một chút, cấp chín thì không thể rời đi.
Phương Bình cảm thấy, hiện tại mình tự dày vò mình như vậy, muốn hôm nay diệt thành này, mai lại làm cái khác, có lẽ cũng vì hy vọng mình sẽ không có một ngày tọa trấn địa quật lâu như vậy.
Nói đến anh hùng, gian khổ thế nào, có lẽ cũng chỉ có các Tông sư này biết. Có nhà không thể về, có nước không thể về.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Phương Bình cũng không muốn cà khịa những Tông sư lớn tuổi này. Bọn họ hôm nay uy hiếp người này, ngày mai uy hiếp người kia, đại khái là đang tự mua vui cho mình, mình không nên cà khịa làm gì.
Trò chuyện một hồi, Phương Bình ngập ngừng chốc lát, quyết định nói: "Phương lão, mấy ngày nay, làm phiền ngài rồi, mong ngài động viên tinh thần của mọi người trong thành, nếu như ở đâu đó bùng nổ uy thế cấp chín... hay lực lượng tinh thần của Chân Vương... đều không liên quan đến thành Tây Sơn nhé. Ngài chỉ cần phòng thủ thành Tây Sơn là được, không cần để ý đến những nơi khác."
Nụ cười của Phương Vũ cứng lại.
Lời này... Hàm ý quá nhiều. Chẳng trách Đỗ Hồng vừa vào đã bắt đầu sắp xếp cho người rút lui.
"Ta đã nghe qua vài chuyện về các ngươi, nhưng lão già ta tin các ngươi có thể làm tốt."
Phương Vũ thể hiện lòng tin của mình, đến Giới Vực tìm công pháp, mặc kệ thành công hay thất bại, đều là công lớn!
Nhân loại không phải không muốn đến Giới Vực tìm, nhưng mỗi lần đều trở về tay không!
Có người nửa đường chết trong tay cường giả của vương thành, có người bỏ mạng ở cấm địa, cũng có người chìm sâu dưới Cấm Kỵ Hải, không ít người sau khi vào Giới Vực thì một đi không trở về.
Đến Giới Vực còn nguy hiểm hơn trấn thủ địa quật.
Mặc kệ Phương Bình tìm công pháp cho hắn hay cho ai, chỉ cần tìm được, sau đó công bố, thì hắn chính là anh hùng của nhân loại.
Phương Vũ không quan tâm đến lời nói trước đó của Phương Bình, trầm giọng nói: "Các ngươi đi cẩn thận! Nếu không thể làm thì về thành! Ở thành Tây Sơn, lão phu không có cách nào chống lại nhiều cấp chín, nhưng nếu chỉ có một hai người, các ngươi có thể dẫn đến, ta cảm ứng được tình hình sẽ ra tay kịp thời!"
"Cảm ơn Phương lão."
Nhóm người Phương Bình nói cảm ơn, không nói nhiều, Phương Bình nhanh chóng nhân tiện nói: "Vậy bọn ta rời thành đây."
"Cẩn thận!"
"Vâng."
"..."
Mấy người Phương Bình nhanh chóng rời đi.
Phương Vũ tiễn mọi người đến cổng thành, đứng trên tường thành nhìn theo bọn họ rời đi, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc, ta không thể đi, nếu không, có thể hộ tống bọn họ đến Giới Vực..."
Lý Dật Minh đứng cạnh bên cũng thở dài nói: "Ông nội ta nói, bọn họ phát huy tối đa chữ "tranh" của võ đạo! Bọn họ tranh thủ thời gian, tranh giành tài nguyên, tranh đấu để bước ra một con đường rộng lớn.
Võ giả phục sinh nhiều, nhưng không ai như bọn hắn, không ai lần lượt đi tranh, đi đọ sức như bọn hắn, nói thật, ta cũng rất khâm phục bọn họ."
Phương Vũ khẽ cười nói: "Có thể khiến ngươi thấy khâm phục, bản thân ngươi cũng khâm phục bọn họ thật lòng, không chỉ là thành công của bọn họ, mà còn là thành công của ngươi. Võ giả chỉ sợ không biết mình là ai, mình ở đâu.
Ngươi có ông nội là tuyệt đỉnh, không kiêu căng ngạo mạn, có thể thật lòng đến Tây Sơn trấn thủ địa quật, đây chính là thành công của ngươi."
Lý Dật Minh cười ha hả nói: "Nếu là thời kỳ hòa bình, có lẽ ta sẽ là một thằng nhóc ăn chơi trác táng, gây chuyện chọc phá người này người kia.
Nhưng không phải... Mạng sống còn không giữ được, có làm mấy chuyện như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Ông Phương, chúng ta đợi thêm một chút đi, chờ nhân loại thắng, chờ bình định địa quật, Lý Dật Minh ta cũng phải chân chính làm một tên ăn chơi trác táng, không biết ra ngoài cướp vợ về có hợp phong cách và thân phận của ta hay không..."
Phương Vũ cười nhạt nói: "Cần gì phải chờ, cháu gái ta đang ở trong thành kìa, ngươi đi cướp đi!"
Lý Dật Minh lập tức đỏ mặt, xấu hổ bỏ chạy, da mặt ta không dày được như các ngươi, ta đi là được.
Nhìn hắn rời đi, Phương Vũ vui vẻ, trong lúc vui vẻ cũng có chút thương cảm.
Chỉ là một đám thanh niên còn đang trong độ tuổi đẹp nhất đời người! Hơn 20 tuổi, ở cái tuổi này, trong mắt Phương Vũ, đám thanh niên này vẫn chỉ là con nít.
Nhưng hiện nay, đám con nít này đang làm gì? Trên vai đứa nào đứa nấy đều vác nặng trách nhiệm!
Con cháu của tuyệt đỉnh... Còn chưa đến thời điểm sống còn, đứa nào đứa nấy đều tranh nhau lướt đi trên ranh giới sinh tử, nỗ lực cầu sinh.
Đám võ giả thiên kiêu như Phương Bình, vui thì cười, tức giận thì mắng người, rất thoải mái.
Nhưng, hắn vui vẻ thật sao?
Địa quật, Giới Vực... Những nơi này, nơi nào không nguy hiểm vạn phần, hơi một tí là mất mạng.
Địa quật, không phải chỗ tốt.
Nếu có thể, Phương Vũ mong rằng địa quật không có võ giả nhân loại, cũng không có bóng người trẻ tuổi.
Mấy vị quân sĩ trẻ tuổi đứng thẳng tắp trên tường thành, Phương Vũ nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp, cuộc sống như thế, đến năm nào tháng nào mới có thể kết thúc?
...
Cùng lúc đó, khi nhóm người Phương Bình mới ra khỏi thành không lâu, tại Kinh Đô, Tử Cấm Thành.
Bộ trưởng Vương trở về, đưa quả cầu vàng kim cho Trương Đào. Trương Đào nhận lấy, cũng không nhìn nhiều, điều này khiến Bộ trưởng Vương hơi bất ngờ.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Trương Đào không nói thêm gì với Vương Khánh Hải, ra hiệu cho ông ấy rời đi trước. Bộ trưởng Vương cũng không nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận