Toàn Cầu Cao Võ

Chương 689: Đánh rất dễ dàng

"Lùi!"
Cường giả khẽ quát lên một tiếng, mạnh mẽ kéo các đội viên đang xem chiến ra một khoảng cách thật xa.
"Đùng!"
Lực lượng khí huyết bắn tung tóe, khiến mặt đất bên ngoài sàn đấu lại lần nữa nổ tung, nổ ra từng cái hố, khiến không ít người tim đập nhanh hơn bình thường.
Hai người này, thật rất mạnh!
Mọi người dưới đài vẫn còn đang chấn động với ảnh hưởng của dư âm chiến đấu, Phương Bình và Diêu Thành Quân đã liên tục giao thủ hơn mấy chục lần. Đánh từ mặt đất đánh lên không trung, đánh từ không trung đánh xuống võ đài, tiếng nổ ầm trời rền vang khắp sân thể dục.
Liên tiếp giao thủ hơn 10 chiêu, tàn ảnh trong mắt mọi người mới dần hiện rõ, Phương Bình chân đạp võ đài, thân thể mạnh mẽ bị đẩy lùi hơn 10 mét, giày chiến và trường đao ma sát trên võ đài tạo nên tiếng ma sát chói tai và vô số đốm lửa.
Lúc này, sắc mặt Phương Bình nghiêm nghị, cũng không vì rơi vào thế yếu mà buồn bã.
Sắc mặt Diêu Thành Quân đối diện hơi trắng bệch, hơi lùi về sau vài bước, nhưng cũng không bị mạnh mẽ đẩy lùi về sau như Phương Bình.
"Đánh giá thấp anh rồi!"
Phương Bình phun ra bọt máu, thật hơi đánh giá thấp Diêu Thành Quân rồi.
Cậu vẫn luôn cho rằng vì khí huyết của mình mạnh mẽ, nên mình chính là người mạnh nhất trong số cấp bốn.
Nhưng không ngờ, mặc dù Diêu Thành Quân không mạnh bằng cậu, chiến pháp tu luyện thâm hậu, lực xuyên thấu lại càng mạnh hơn, lực bộc phá mạnh hơn, mạnh mẽ đẩy lùi được cậu.
"Tôi cũng thế!"
Lời của Diêu Thành Quân còn chưa dứt, eo lưng giãn ra, lại nắm thương đánh tới, mũi thương đâm thủng hư không, chớp mắt đâm vào yết hầu của Phương Bình!
Khán giả bốn phía lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng!
Nhưng các cường giả không bị lay động, đúng như dự đoán, một thương của Diêu Thành Quân dường như đâm trúng bọt khí, tàn ảnh vỡ vụn, sau một khắc, bóng người Phương Bình xuất hiện giữa không trung, nâng đao chém xuống!
Trong chớp mắt đao hạ xuống, Diêu Thành Quân đã sớm phản ứng lại, trường thương run run, mũi thương liên tục va chạm với trường đao.
Tiếng "leng keng" vang lên bên tai không dứt, gần như muốn đâm vỡ màng nhĩ của mọi người.
"Đùng!"
Một tiếng nổ vang truyền ra, Phương Bình không tiếp tục ra tay mà ngự không bay lên, thẳng về phía chân trời, âm thanh kia là tiếng khí lưu nổ tung.
Diêu Thành Quân không đuổi tới, mà đứng thẳng người trên võ đài, tay nắm thương, ánh mắt nghiêm nghị.
Giữa không trung, bên người Phương Bình xoay chuyển một dòng khí lưu, quanh thân xuất hiện mấy vòng xoáy đỏ như máu.
Trong chớp mắt, chấm đỏ nhỏ này đã biến thành bảy tám viên ngọc màu máu to bằng nắm tay.
"Rơi!"
Phương Bình khẽ quát một tiếng, mấy quả cầu ngưng tụ từ lực lượng khí huyết phá hư không, nhanh chóng rơi xuống!
Trên võ đài, sắc mặt Diêu Thành Quân nghiêm túc, chân đạp đất, rời khỏi nơi đang đứng. Trên không trung, Phương Bình lại phóng xuống nhanh như chớp, lực lượng tinh thần khống chế các quả huyết cầu truy kích.
Không phải không thể điều khiển các quả huyết cầu nổ tung, lực lượng tinh thần của Phương Bình có thể làm được điều này.
Sắc mặt của Diêu Thành Quân không thay đổi, cũng không lui tránh, mũi thương hiện lên tia sáng chói mắt, một thương đâm ra nhưng lại trúng mấy cái huyết cầu.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Từng âm thanh tiếng nổ mạnh truyền ra, khí lưu cuồn cuộn, lúc này, ngay cả khu vực khán giả cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đến nghẹt thở. Khí huyết cầu nổ tung, khí lưu bao phủ bốn phía, bụi bặm tung bay ngập trời, trong chu vi mấy chục mét dưới mặt đất dường như bị lõm xuống một chút.
Trong khói lửa, Diêu Thành Quân vẫn chưa bị thương, sắc mặt hơi trắng xám, nhưng chớp mắt nắm thương giết Phương Bình, không cho Phương Bình có cơ hội thi triển.
Ánh mắt Phương Bình nghiêm nghị, nổi giận quát một tiếng. Theo tiếng quát, lực lượng tinh thần toàn bộ bùng nổ, ngưng tụ thành hình cây kim châm, chớp mắt đâm thẳng về đầu Diêu Thành Quân.
Diêu Thành Quân mặt không biến sắc, trên đỉnh đầu hiện ra một vòng khí lưu màu đỏ thắm, chen lẫn lực lượng tinh thần của anh ta, chớp mắt bọc lấy cây kim châm vô hình của Phương Bình.
Cùng lúc đó, trường thương của Diêu Thành Quân cách đó hơn 10 mét kình khí ngoại phóng, bùng nổ ra ánh thương, chớp mắt đâm về phía Phương Bình.
"Bạo!"
Phương Bình lại lần nữa khẽ quát, khí lưu đỏ thắm chớp mắt nổ tung, sắc mặt Diêu Thành Quân chớp mắt trắng bệch, ánh thương sáng lóa mờ đi hẳn, sau đó bị một đao của Phương Bình đánh nát!
...
"Hồ đồ!"
Lúc này, trên khán đài, một người đàn ông trung niên mặc quân phục khẽ quát lên một tiếng, vẻ lo âu lóe lên rồi biến mất.
Mấy người Hoàng Cảnh cũng cực kỳ nghiêm nghị.
Hai người này, đặc biệt là Phương Bình, đấu pháp nhìn có vẻ đơn giản, nhưng cực kỳ hung hiểm.
Mới vừa rồi, Phương Bình trực tiếp nổ lực lượng tinh thần của mình, kém chút xé nát lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân.
Lực lượng tinh thần giao chiến với nhau là cuộc chiến hung hiểm nhất, Phương Bình nổ lực lượng tinh thần của mình, chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ dẫn đến chết não.
Loại chiến pháp này bình thường đều là Tông sư hoặc cường giả đỉnh cấp sáu dùng khi liều mạng.
Lúc trước, ở địa quật, hiệu trưởng cũ của Ma Võ liều mạng với người khác đã dùng phương pháp này, tụ hết sức mạnh của bản thân về một thể, lực lượng tinh thần và lực lượng khí huyết hợp nhất, trực tiếp nổ tung, nổ nát lực lượng tinh thần của địch, đồng quy vu tận!
Nhìn một hồi, Hoàng Cảnh thở nhẹ một hơi nói: "Không phải toàn bộ nổ tung, cũng may."
Phương Bình không nổ toàn bộ lực lượng tinh thần của mình, chỉ nổ một phần mà thôi, nổ một phần còn có thể khôi phục lại, hơn nữa không phải toàn bộ, mặc dù cũng khiến Diêu Thành Quân bị thương, nhưng không trí mạng.
Dù vậy, cường giả Tông sư của trường quân đội Đệ Nhất cũng lo lắng.
Lực lượng tinh thần bị thương là thương tổn rất nghiêm trọng!
...
Trên võ đài.
Phương Bình lúc này đã ngừng công kích, hơi thở dốc nói: "Không thể không nói, anh rất mạnh, nhưng anh sai ở chỗ anh không nên dùng lực lượng tinh thần giao chiến với tôi, tôi thật không muốn khiến anh trọng thương, Diêu Thành Quân, anh nhận thua đi!"
Sắc mặt Diêu Thành Quân trắng bệch, nhưng không nói một lời, thu lại lực lượng tinh thần bị thương, tiếp tục nắm thương đánh Phương Bình.
Phương Bình thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, thân đao bùng nổ ra ánh sáng màu máu mãnh liệt.
Sau một khắc, đao thương chạm vào nhau, Diêu Thành Quân hơi lùi về sau vài bước, còn Phương Bình bay ngược ra ngoài, máu trong miệng phun ra ngoài.
...
"Đằng Long Cửu Kích đã được Diêu Thành Quân tu luyện đến cực hạn, so về chiến pháp, Phương Bình hơi yếu một bậc."
Phó lão gia bình luận một câu, bình luận viên cấp sáu bên cạnh phối hợp hỏi: "Vậy theo Phó lão gia, hai người này ai sẽ thắng?"
"Diêu Thành Quân e là sắp thua rồi."
Phó lão gia khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói: "Phương Bình... ngoại trừ chiến pháp hơi yếu một chút, hầu như vượt trội toàn diện hơn, kinh nghiệm chiến đấu của Diêu Thành Quân có thể mạnh hơn Phương Bình, nhưng lúc này triển khai sẽ có phần hạn chế, đấu pháp của Phương Bình chính là đè đầu đánh từ đầu đến cuối, kinh nghiệm hơn hay không, không có tác dụng lắm…"
Diêu Thành Quân cực mạnh, nhưng lực lượng tinh thần của Phương Bình mạnh hơn cậu anh ta, thể chất mạnh, khí huyết mạnh, quan trọng là còn có thể khôi phục nhanh chóng.
Gặp phải đối thủ loại này, một thương không thể đánh trọng thương Phương Bình, vậy cậu ta sẽ nhanh chóng khôi phục lại.
Nếu như dùng một từ để hình dung Phương Bình, đó chính là - kẹo dẻo.
Quá khó đánh!
Hơn nữa, đây không phải là liều mạng chiến đấu. Nếu chân chính liều mạng chiến đấu, với tình huống vừa rồi, Phương Bình có thể nhanh chóng đánh giết Diêu Thành Quân. Tiền đề là lực lượng tinh thần của Phương Bình thật sự có thể khôi phục không ngừng.
Đương nhiên, nếu như Diêu Thành Quân không dùng lực lượng tinh thần chém giết với Phương Bình, Phương Bình cũng chưa chắc có thể dễ dàng tìm được cơ hội.
...
Giữa không trung.
Diêu Thành Quân không phải người dễ dàng từ bỏ, không sử dụng lực lượng tinh thần chém giết, Diêu Thành Quân dùng một bộ thương pháp thành thục như mây trôi nước chảy, hầu như đè đầu Phương Bình mà đánh.
Nhìn theo thế cuộc, Phương Bình dường như đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng người tinh tường đều biết, Diêu Thành Quân lúc này đã là nỏ giương hết đà. Tuy chiến pháp của anh ta mạnh hơn, nhưng không mạnh đến mức có thể miểu sát Phương Bình. Phương Bình không ngừng thổ huyết, nhưng lại dẻo dai cực kỳ, cũng không ngừng dành thời gian phản kích.
Mỗi một đao của Phương Bình đều là toàn lực bạo phát, không như Diêu Thành Quân, tấn công mạnh mẽ mấy lần không có kết quả, thế tiến công dần yếu đi.
Liên tục như vậy, lúc đầu là đè đánh Phương Bình, càng về sau, ngược lại, Phương Bình đè đánh Diêu Thành Quân.
Trên người hai người đều là vết máu, cả người đẫm máu, nhưng Phương Bình càng đánh càng hăng, Diêu Thành Quân lại có xu hướng suy tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận