Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2148: Tùy Bút (2)

Đầu Sắt tiếp tục đọc: "Hôm nay, Tiên Nguyên hoàn thành. Chư Hoàng mừng rỡ, triệu kiến Đại Đế chư phương, Chiến đến rồi... Chiến thường ngày rất ôn hòa, không ngờ hôm nay lại nổi giận, chỉ thẳng mặt chư Hoàng, chư Hoàng mất hết mặt mũi, Địa Hoàng, Nhân Hoàng đều tức giận, Đông Hoàng khuyên can, bọn họ giải tán trong không vui..."
"Hình như Chiến gặp chuyện rồi..."
"Có người vây giết Chiến!"
"Đáng trách! Rốt cuộc là ai? Chư Hoàng? Chiến đâu rồi?"
"Ngu xuẩn đến rồi, ta và ngu xuẩn rất lo lắng cho Chiến, quyết định đến Thiên Đình xem thử..."
"Đáng chết! Thiên Cẩu ngu ngốc, kéo cường giả vây công ngu xuẩn, con chó ngu đần này, uổng công ta ngày xưa còn khen nó có phong thái Hoàng Giả, bỏ lỡ đại sự! Hơi thở của Chiến biến mất rồi!"
Đầu Sắt nói tới đây, ánh mắt Phương Bình đã thay đổi, mở miệng nói: "Không ngờ Thiên Cẩu cũng xuất hiện rồi! Vây công ngu xuẩn... Đầu Sắt, trùng khớp với sự kiện mà Vương Nhược Băng nói!”
Đầu Sắt doạ Thiên Cẩu đi chỗ khác, Thiên Cẩu rêu rao gọi người tới hỗ trợ.
Quả nhiên nó thật sự đi gọi người đến! Khiến bọn hỏ bỏ lỡ chính sự!
Chủ nhân của “Tùy Bút” và ngu xuẩn dự định đi tìm Chiến Thiên Đế, kết quả đi được nửa đường thì bị Thiên Cẩu vây công, khiến họ không thể tìm được Chiến Thiên Đế, Chiến Thiên Đế biến mất rồi.
Phương Bình hít sâu một hơi nói: "Tiếp theo thế nào?"
"Tiếp theo..."
Đầu Sắt vẫn còn đang xem, lắc đầu nói: "Tiếp theo không còn ghi chép nữa! Thiên Cẩu vây công bọn họ chính là ghi chép cuối cùng, sau này, có lẽ là do quá bận, hoặc là thế cuộc căng thẳng, hắn không tiếp tục ghi chép nữa."
“Tùy Bút” không dài, giống một quyển nhật ký bình thường. Nhưng nó ghi chép lại quá nhiều thứ.
Phương Bình bỗng nhiên nói: "Chữ viết thời kỳ Thiên Giới, ngươi xem hiểu sao?"
Đầu Sắt sững sờ!
Một lát sau, hắn mới vò đầu nói: "Không phải chữ Thiên Giới, là chữ thời kỳ Giới Vực!"
Phương Bình trầm giọng nói: "Nghĩa là... đây là do Mạc Vấn Kiếm phiên dịch! Hắn cố ý phiên dịch quyển Tùy Bút này, bản gốc có lẽ đã bị hắn phá hủy, có thể trong đó còn ghi lại nhiều thứ hơn!
Hắn không phiên dịch toàn bộ, chỉ lưu lại một phần. Mọi người có cảm thấy..."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Tưởng Siêu gật đầu nói: "Ta biết, giống như muốn chúng ta... Căm thù chư Hoàng? Ẩn ý trong ngoài đều đang ám chỉ chư Hoàng là người điều khiển tất cả. Muốn phân chia Nhân Tiên, thành lập Tiên Nguyên, khiến nhân gian giới mạt pháp, vây giết Chiến, chặn đại đạo...
Từ góc độ này, chư Hoàng không phải người tốt lành gì, vì củng cố sự thống trị của mình, vì xác lập quy tắc, giết chết những cường giả phản kháng, gây ra đại chiến Thiên Giới."
Tưởng Siêu nghe hiểu được, mọi người đương nhiên cũng nghe ra được.
Đầu Sắt không quan tâm cái này, cười ha hả nói: "Chư vị, cái này tính sau! Các ngươi nghe thấy sao? Hắn và ngu... Ngu xuẩn, muốn đến Thiên Đình, Thiên Đình đó!"
Đầu Sắt nhếch miệng cười nói: "Lại thật sự có Thiên Đình! Là tầng lớp thống trị ở Thiên Giới sao? Phương Bình, ngươi nói ngươi không phải Thiên Đế, vậy không còn gì để nói rồi! Nhưng Thiên Đế là Thiên Cẩu mà! Chẳng lẽ, người thống trị Thiên Đình không gọi là Thiên Đế? Cũng đúng, chư Hoàng đều có mặt, có lẽ gọi là Thiên Hoàng?"
Đầu Sắt giống như vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa nào đó!
Phương Bình nhổ nước bọt nói: "Tên ngu xuẩn trong đó chắc chắn là ngươi! Ngươi chính là cái tên thành sự không đủ bại sự có thừa đó, nghe giống như ngươi hù dọa Thiên Cẩu, Thiên Cẩu tìm người trả thù, dẫn đến bỏ lỡ chuyện lớn, Chiến Thiên Đế biến mất, không biết là chết hay làm sao rồi..."
Lý Hàn Tùng vô tội nói: "Dù có là ta thì cũng có liên quan gì đến ta đâu! Chuyện này phải trách Thiên Cẩu, con chó này quá mức hẹp hòi thiển cận, chuyện bé xíu mà cũng ráng chạy đến trả thù."
Ban đầu, bọn họ vốn dĩ không quan tâm đến chuyện Vương Nhược Băng nói. Nhưng bây giờ nhìn lại... Có lẽ việc này chính là chuyện lớn!
Có lẽ cũng vì chuyện này mà gây ra hàng loạt biến cố sau đó.
Phương Bình vuốt cằm nói: "Đông Hoàng... Vương Nhược Băng nói ngươi đi tìm Đông Hoàng trợ chiến, lẽ nào chính là để đối phó chủ nhân của “Tùy Bút”? Ta tạm thời cho rằng người này chính là lão Diêu, thế nghĩa là, ngươi đi tìm Đông Hoàng đối phó lão Diêu, ngươi không phải đối thủ của lão Diêu, cũng muốn trả thù hắn?
Ngươi và Thiên Cẩu đúng là giống nhau như đúc!
Nhưng kẻ thù mà ngươi nói cũng chưa chắc chính là lão Diêu, nhìn ý này, ngươi và lão Diêu còn từng liên thủ đi tìm Chiến Thiên Đế, cũng chính là lão Vương."
Phương Bình lắc đầu nói: "Quên đi, chuyện của các ngươi khi đó quá phức tạp. Ai biết ý ngươi là kẻ thù thật hay chỉ kêu gào cho vui. Chủ nhân của “Tùy Bút” từng nói, hắn từng khen Thiên Cẩu có phong thái Hoàng Giả, cũng khá trùng hợp với lời Thương Miêu nói. Thương Miêu nói, tên mặt than nói nó không bằng Thiên Cẩu, chắc là ý này."
Phương Bình nói xong, lại nói: "Quyển sách này của Mạc Vấn Kiếm… hình như là cố ý để lại nơi này! Việc này có liên quan đến bí mật của Thiên Giới Thượng Cổ, cũng không biết hắn muốn làm gì."
Lão Lý ngắt lời nói: "Trước tiên đừng quản chuyện này, Chiến Thiên Đế có lẽ đã bị người giết rồi! Vương Kim Dương rất có thể chính là chuyển thế của hắn, trái tim của Chiến Thiên Đế bị moi ra, người giết hắn có địch ý lớn đến thế sao? Hay là, trái tim của hắn không bình thường, rất quan trọng, nên mới không bị hủy đi.”
"Hay là đi xem thử đi! Đúng rồi, có quyển nào nhắc tới chuyện phong ấn những đế thi này không?"
Phương Bình hỏi một câu, trong đám người, Tưởng Hạo cầm một quyển sách, mở miệng nói: "Có một ít! Phong ấn thi thể của các vị Đế Tôn, dùng thi thể của bọn họ cất chứa sức mạnh, duy trì toàn bộ Đế Phần, đây là mục đích mà bọn họ phong ấn thi thể của các vị Đế Tôn. Còn có một tác dụng nữa... hình như là để duy trì cho trái tim hoạt động."
Tưởng Hạo nhíu mày nói: "Chắc là ý này, thi thể của Chư Đế không có tác dụng gì khác, chỉ dùng để thức tỉnh trái tim, trước đây trái tim của Chiến Thiên Đế hình như vẫn nằm ở giai đoạn ngủ say, Ma Đế dùng máu của các Đế nuôi dưỡng trái tim..."
"Vậy thì đi xuống xem thử đi!"
Phương Bình vừa cất bước đã muốn bước xuống phòng tu luyện, bên kia là chỗ Mạc Vấn Kiếm phong ấn chư vị Đế Tôn.
Lúc này, Đế Nhạc im lặng nãy giờ bỗng nhiên nói: "Không thể tùy tiện đánh vỡ phong ấn, linh thức của mấy vị Đế Tôn vẫn còn sót lại, một khi phá vỡ phong ấn, bọn họ có thể sẽ thức tỉnh, lúc đó sẽ rất phiền.”
Phương Bình quay đầu nhìn về phía nó, cười như không cười nói: "Ban đầu, ngươi để chúng ta đi vào, nói Ma Đế để lại đồ cho chúng ta! Nhưng bây giờ chúng ta không tìm thấy gì, hiển nhiên thứ mà hắn để lại chính là trái tim!
Nếu đã như vậy, chúng ta nhất định phải phá giải phong ấn, tiến vào nơi để thi thể. Thật ra ta rất tò mò, Ma Đế rốt cuộc có biết đánh vỡ phong ấn sẽ khiến đế thi thức tỉnh không? Nếu có khả năng đó xảy ra, vậy sao không làm đơn giản hơn, hay đây là thử thách mà hắn dành cho chúng ta?"
"Cái này..." Đế Nhạc có hơi do dự.
Phương Bình lại cười nói: "Nên mới nói, mục tiêu của các ngươi chính là để chúng ta đánh vỡ phong ấn! Mặc kệ là ngươi, hay là Ma Đế, đều có ý đó! Nếu đã như vậy, hà tất phải giả mù sa mưa khuyên bọn ta!
Thật ra ta chỉ tò mò một chuyện, đánh vỡ phong ấn, thả những đế thi này đi ra, có lợi ích gì sao? Tại sao phải thả bọn họ?"
Đế Nhạc như đang nghĩ cách giải thích, Phương Bình khoát tay áo một cái, cười nói: "Ta chỉ muốn hỏi một câu, đế thi thức tỉnh, mạnh bao nhiêu?"
"Đế thi bị hút sức mạnh đã nhiều năm, e cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, nhưng dù sao đó cũng là thi thể của Đế Tôn, dù chỉ còn một chút lực lượng còn sót lại, thì vẫn mạnh tầm cường giả bản nguyên.”
"Vậy thì tốt! Ba bộ thi thể cấp Đế sẽ thức tỉnh đúng không?"
Phương Bình nhìn về phía Điền Mục và lão Lý, mở miệng nói: "Ba người chúng ta, mỗi người một bộ! Nếu thật sự đánh không lại, thì cướp trái tim bỏ chạy, còn chuyện khác, chúng ta không quản, cũng không phải phiền phức do chúng ta tạo ra!"
Huống hồ bọn họ vẫn đang ở địa quật, ở Giới Vực, Phương Bình căn bản không thèm quan tâm mấy bộ thi thể này chạy ra ngoài sẽ làm gì. Nếu chỉ có thực lực bản nguyên, hắn cũng không sợ đối phương.
Lúc này, lão Vương mới lạnh nhạt hỏi: "Tru Thiên Kiếm ở đâu?"
"Chắc là cũng ở trong đó."
Lão Vương khẽ gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Lời của hắn nhắc nhờ Phương Bình, Tru Thiên Kiếm đang bị phong ấn bên trong, cũng không biết có xảy ra biến cố gì hay không.
Phương Bình không cần phải nhiều lời nữa, đi thẳng đến phòng tu luyện.
Hôm nay, nên kết thúc tất cả rồi. Không quản Mạc Vấn Kiếm có âm mưu gì, đến mức này, hắn căn bản không thèm để ý, có thực lực trong tay, chuyện gì cũng dễ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận