Toàn Cầu Cao Võ

Chương 496: Năm trước, năm nay, tại cửa này (2)

Mấy ngày này, chết quá nhiều, quá nhiều người.
Mọi người bước ra khỏi đường nối, bên ngoài còn đang có không ít võ giả tiến vào, nhưng đã không còn là võ giả sơ cấp nữa, đều là võ giả trung cấp.
Giây phút bước ra khỏi lòng đất, giữa không trung, không biết vị cường giả nào lại cao giọng ngâm xướng:
"Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng,
Nhân diện bất tri hà xử khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong..." (1)
...
Phương Bình cũng không biết vị cường giả kia đang ngâm điếu văn vì ai.
Người thân?
Người yêu?
Hay là những vị Tông sư kia chết trận chết trận kia!
Khi các Tông sư tuổi già sức yếu, thương tích đầy mình kia cất bước đi vào địa quật, tất cả mọi người đều biết, chuyến này… một đi không trở về!
"Tông sư..."
Bước ra quân doanh, Phương Bình nỉ non một tiếng, đây chính là Tông sư sao?

Ma Võ.
Khi Phương Bình bước đi rã rời bước chân trở về Ma Võ, nơi cửa lớn, hơn 10 vị đạo sự, hơn 10 vị học viên của lớp huấn luyện đặc biệt đều đang đợi.
Không hề có một tiếng động nào, bọn họ dùng nghi thức hành lễ võ đạo cao quý nhất dành cho nhóm người Phương Bình.
Mọi người đứng thẳng sống lưng, dồn dập đáp lễ!
Dẫn đầu chính là viện trưởng Học viện Văn Học, tứ đại tông sư, ba người ở địa quật, một người ở Nam Giang, giờ khắc này Ma Võ không có Tông sư.
Tứ đại viện trưởng, ba người xuống địa quật, chỉ còn viện trưởng Trần Trấn Hoa của Học viện Văn Học ở lại.
"Hiệu trưởng bọn họ..."
Trong đội ngũ, các học sinh yên lặng rơi lệ, có người rơi lệ nói: "Hiệu trưởng đã... chết trận."
"Đạo sư Ngô Giang Bình, Lam Ngọc Như, Chu Hạc Nhiên… Đều hy sinh tại địa quật."
Sắc mặt Trần Chấn Hoa dường như trắng xám đi nhiều, trong nhóm người, có người thấp giọng nghẹn ngào.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Trần Chấn Hoa nỉ non một tiếng, xoay người nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt, lo dưỡng thương, được rồi, tất cả đều ổn..."
Trong giây phút ông cất bước rời đi, nước mắt ông đua nhau rơi xuống như mưa.
Ông đã sớm biết, đã sớm có chuẩn bị tâm lý!
Nhưng mà, 60 năm!
Thầy hiệu trưởng cẩn thận che chở cho Ma Võ 60 năm, cứ như thế vô thanh vô tức đi rồi, ông làm sao có thể cam tâm!
Ma Võ chết non, nhân loại thương tâm!

Ngày này, toàn bộ trường Ma Võ đều bị bao trùm bởi không khí bi thương.
Ngày này, tin tức từ trong địa quật truyền ra, không ai biết tin mà không bi thương.
Bảy Đại tông sư, chết trận tại địa quật!
Chém giết bảy đại cường giả thành Thiên Môn, đến mức hài cốt không còn, chiến với địa quật, chết ở địa quật, chôn tại địa quật.
...
Phương Bình từ chối đi phòng y tế, cậu chỉ là bị thương ngoài da, từ lúc bước ra khỏi địa quật, cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Quên đi địa quật, quên đi nơi đó còn có nhân loại đang chiến đấu hết mình, quên đi những đồng bào đã chết trận.
Cậu không thể đợi được đến khi chiến tranh kết thúc, tìm về hài cốt của các đạo sư và bạn học.
Ngay cả tư cách tham dự quyết chiến cậu cũng không có!
Không gì khác, cậu quá yếu.
Dù cậu có thể chém giết cấp bốn, vẫn là quá yếu.
Ở địa quật, Tông sư cũng sẽ chết trận, một nhân vật cấp ba nho nhỏ như cậu, có tư cách gì mạnh miệng nói mình muốn ở lại?
Thời gian ngắn ngủi không tới mười ngày, Phương Bình cảm thấy mình đã vượt qua nhân sinh một đời dài đằng đẵng.
Học sinh Ma Võ có thể rời đi, bởi vì có rất nhiều người cảm thấy các vị học sinh võ đại này là hạt giống Tông sư, cho nên muốn lưu lại những hạt giống này cho Ma Võ.
Nhưng còn các vị võ giả quân đội thì sao?
Những người bình thường thì sao?

Phương Bình không tu luyện, nằm xuống liền ngủ, không quan tâm cả người vừa chua vừa thối, máu tanh đầy người.
Quên đi chuyện ở địa quật!
Bi thương là quyền lợi của người yếu, cậu cũng không cần bi thương, ngày sau mình trở nên mạnh mẽ, bình định địa quật loạn lạc mới là cáo tế tốt nhất cho vong linh những người kia.

Đến khi Phương Bình tỉnh lại sau giấc ngủ, cậu không hề cảm thấy tinh thần thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng, lần đầu tiên Phương Bình cảm thấy mặt trời đẹp như vậy.
Ngồi dậy trên giường, Phương Bình bước xuống đất, đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, hoa thơm chim hót, giống như thế ngoại đào nguyên.
"Thật giống một giấc mộng..."
Phương Bình nói mê một tiếng, dưới lầu, có học sinh đang tập thể dục buổi sáng.
Khi Phương Bình đứng bên cửa sổ, có người nhìn thấy cậu, vội hô to: "Hội trưởng!"
"Hội trưởng, chào buổi sáng!"
"Hội trưởng về rồi!"
"..."
Những hội viên của hội Bình Viên này thực lực không mạnh, bọn họ còn không biết chuyện địa quật, chỉ biết rằng nhà trường có rất nhiều người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi.
Bọn họ không biết, ở một nơi bọn họ chưa biết đến, trong một ngày, chết trận bảy vị cường giả Tông sư.
Chính phủ không công khai tin tức này với người ngoài, ít nhất lúc này không được.
Để cho người bình thường biết được một ngày Hoa Quốc chết trận mất bảy vị Tông sư, bọn họ sẽ kinh hoảng thế nào?
Tông sư trong mắt của rất nhiều người, bọn họ chính là trời, là biểu tượng của sự vô địch.
Chỉ có thể chờ đến sau này, khi toàn dân đều biết chuyện địa quật, những người đã chết trận tại địa quật này mới được người khác biết, nhưng mà khi đó, ngoại trừ những cái tên xa lạ, còn có cái gì?
Đáng thương cho những bộ xương bên bờ sông Vô Định, người ngoài chẳng hay chẳng biết vẫn ôm lòng nhớ thương.
Người thủ vệ nhân loại là người cao thượng nhất, cũng là người hèn mọn nhất.
Phương Bình hơi chút hoảng hốt, nhẹ nhàng gật gật đầu với người dưới lầu.

Rửa mặt, đổi một bộ quần áo mới.
Dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, bước ra khỏi ký túc xá, Phương Bình hơi mờ mịt, bây giờ nên làm cái gì?
Suy nghĩ một chút, Phương Bình cất bước đi đến phòng hậu cần.
Ma Võ to lớn, các đạo sư quen thuộc lúc này hình như chỉ còn mỗi thầy Lý già rồi.
Phòng hậu cần, ngày càng quạnh quẽ rồi.
Sinh viên năm tư đại học tốt nghiệp rồi, tân sinh chưa nhập học, đa số các đạo sư đều đi xuống địa quật rồi, học viên cấp ba đều đang dưỡng thương hoặc tu luyện, võ giả cấp một, cấp hai giờ khắc này cũng đang nghỉ hè, đã có một ít người rời đi.
Ma Võ to lớn lúc này cũng không có bao nhiêu người ở lại trường.
Lý lão đầu vẫn còn ở đó.
Ông ấy không hút thuốc lá, chẳng biết lấy được ở đâu được một nồi đậu phộng rang rất lớn, đang ngồi nhắm rượu.
Nhìn thấy Phương Bình, Lý lão đầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, khẽ cười nói: "Uống một ly nhé?"
"Thầy…"
Lý lão đầu không chờ cậu nói xong, lại tự giễu nói: "Đều đã xuống địa quật, chỉ có mình tôi không đi, chậc chậc, hiệu trưởng đúng là coi trọng tôi, chờ tôi đột phá Tông sư lại tính.
Ha ha ha, nếu tôi có thể đột phá, đã sớm đột phá rồi!
Hiệu trưởng chắc là sợ tôi chết ở địa quật?
Lão già chết bầm, ổng cũng chết rồi, còn quan tâm người khác có chết hay không, lo lắm chuyện thế ko biết."
Lý lão đầu lắc đầu, cười nói: "Ngồi xuống, đứng làm gì? Lẽ nào em cũng xem thường lão già này?"
"Không có."
Phương Bình ngồi xuống, Lý lão đầu bỗng nhiên uống cạn sạch ly rượu trong tay, thở dài nói: "Em biết không? Ở Ma Võ, cứ 10 vị đạo sư thì có chừng 8 người là học sinh của hiệu trưởng."
Phương Bình hơi kinh ngạc.
"Làm đạo sư ở Ma Võ có thể sánh được với làm quan quyền ở địa phương sao? So được với việc làm Tổng đốc các nơi sao? So được với Tướng quân Quân đội sao?"
Lý lão đầu cười lắc đầu nói: "Không sánh được!"
"Đạo sư ở Ma Võ, nói lời không khách khí một chút, thực lực, năng lực đều mạnh hơn nhiều so với một vài vị quan tướng hiện nay! Ở lại Ma Võ, những gì bọn họ có được cũng không bằng một góc nếu đi nơi khác.
Nhưng vì sao mọi người lại ở lại Ma Võ?
Bởi vì hiệu trưởng!"
"60 năm trước, trường Ma Võ được thành lập, khi đó Ma Võ không có thứ gì, đừng nói tới chuyện có thể sánh được với Kinh Võ, hay so sánh với các trường võ đại khác.
Hiệu trưởng lúc đó cũng chỉ là nhóm học sinh đầu tiên tại Ma Võ, lúc đó chẳng có biên chế học bốn năm đại học hay gì cả.
Ông ấy học một năm, làm trợ giảng tại Ma Võ, năm thứ hai liền bắt đầu làm đạo sư Ma Võ.
Đạo sư của hiệu trưởng là vị hiệu trưởng đầu tiên của Ma Võ, nhưng mà thầy hiệu trưởng đời đầu qua đời rất sớm, thực lực cũng không quá mạnh, khi đó cũng chỉ là cấp năm.
Ma Võ lập trường không được mấy năm, hiệu trưởng đời đầu đã chết trận rồi.
Lúc đó, cường giả còn rất ít, làm hiệu trưởng võ đại, nhất là tại một trường vừa mới thành lập không được mấy năm, quả thật chẳng có mấy vị cường giả đồng ý.
Sau đó… mơ mơ hồ hồ, hiệu trưởng mới vừa lên cấp bốn liền phải đảm nhận vị trí này, thay quyền hiệu trưởng trước đó."
---
(1) Bài thơ Đề đô thành nam trang, dịch nghĩa:
Năm trước, hôm nay, tại cửa này,
Người cùng hoa đào thẹn thùng lẫn nhau.
Giờ người chẳng biết đi đâu,
Hoa đào năm đó đang đùa gió xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận