Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1410

Lúc này, trong tay mọi người đều cầm bảng xếp hạng mới.
Trong đó, bảng Tông sư cấp bảy thay đổi rất lớn:
"Phương Bình, hạng ba cấp bảy."
Không phải thứ nhất, bởi vì tiêu diệt cấp tám cũng không phải là công của một mình Phương Bình. Cho nên, dù hắn đã tiêu diệt cấp tám, vẫn không thể được vị trí thứ nhất cấp bảy.
Nhưng hạng ba cấp bảy đã là thành tựu không tầm thường rồi, đã vượt qua nhiều vị cường giả đỉnh cấp bảy.
Đỉnh cấp bảy như Lưu Phá Lỗ cũng chỉ xếp hạng thứ 13 mà thôi.
Hoàng Cảnh đã sắp bước vào đỉnh cấp bảy, trước đó sau khi dùng Thiên Kim Liên, lực lượng tinh thần đạt 3000 hz, gần đây vẫn đang rèn luyện xương sọ, mới xếp hạng thứ 75.
Mà Phương Bình, vượt qua mọi người trở thành hạng ba cấp bảy, tất nhiên có lý do mừng rỡ.
Ngoài xếp hạng, càng quan trọng hơn là, dưới sự nỗ lực của hắn, cuối cùng danh hiệu của Phương Bình đã được sửa lại.
"Danh hiệu: Ma "
Chỉ một chữ.
Một chữ mang ý nghĩa sâu sắc, ma là ma gì?
Ma của Ma Võ?
Ma của yêu ma?
Ma của cuồng ma?
Bây giờ, mọi người đều nhìn thấy sự yêu nghiệt của Phương Bình.
Hiệp Hội Võ Đạo và một số cường giả thật ra đã đề cử ba chữ "Yêu", "Ma", "Cuồng".
Sở dĩ đặt danh hiệu một chữ là vì chuẩn bị cho danh hiệu cấp tám của Phương Bình.
Cấp tám mới có thể xưng vương!
Tên Phương Bình này vốn rất “Yêu”, mọi người đều cảm thấy "Yêu" tương đối phù hợp với hắn. Nhưng vừa nghĩ tới "Yêu Vương", mọi người lập tức từ bỏ ý tưởng này.
Mà "Cuồng" của Phương Bình vẫn còn kém tính "Ma" của hắn.
Ở trong mắt rất nhiều người, Phương Bình đúng là có chút ma tính, hắn phát triển quá nhanh, nhanh đến mức mọi người sắp không theo kịp.
Mà tên này còn là nhân vật điên dại. Không điên cuồng không sống!
Phương Bình nhiều lần mạo hiểm, lần lượt tạo ra sự kiện lớn, lần lượt rút củi đáy nồi, nhân vật như hắn, có thể được gọi là người điên cuồng.
Lại thêm xuất thân từ Ma Võ, cuối cùng, Hiệp Hội Võ Đạo quyết định đổi danh hiệu.
Đến bây giờ, đây là một vị võ giả danh hiệu khó lường nhất. Điều này cũng liên quan đến phong cách của Phương Bình, vẫn hay thay đổi, vẫn khó xác định, bây giờ, chỉ có một chữ "Ma" này, mặc kệ Phương Bình thay đổi thế nào, cũng có thể dùng chữ này để hình dung.
"Ma Vương Phương Bình!"
"Xem ra không tệ!"
Phương Bình bật cười lớn nói: "Ta chính là Ma Vương! Vương của yêu ma quỷ quái, vương của Ma Võ, địa quật ai cũng sợ hãi Đại Ma Vương! Một ngày nào đó, chờ ta tiêu diệt Chân Vương, ta muốn danh hiệu hai chữ, gọi là Đại Ma Vương."
Phương Bình cười to!
Ma Vương trong mắt võ giả địa quật chính là anh hùng của nhân loại.
Vị tuyệt đỉnh có danh hiệu hai chữ của Hoa Quốc là Trấn Thiên Vương. Trấn Thiên Vương, ngay cả trời cũng có thể trấn áp, có thể trấn được Đại Ma Vương mình sao?
Tần Phượng Thanh lầu bầu nói: "Ma thôi! Nào có vương?"
"Ma Phương, chữ “Vương” của ngươi còn lâu lắm đấy."
Phương Bình lập tức nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt bất thiện, hung hăng nói: "Ta cho ngươi một có hội để sửa lại!"
Tần Phượng Thanh bĩu môi, nhưng vẫn cười ha hả nói: "Chúc mừng Ma Vương, được xếp hạng ba cấp bảy. Thật ra vẫn nên đánh hai vị hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo một trận, với phong thái Ma Vương, ngươi có thể nắm chắc hạng nhất trong tay ấy chứ.
Hạng nhất hiện tại… là cái quỷ gì?
Tư lệnh quân khu Bắc Cương cũng có thể sánh vai với Ma Vương ngươi?
Thứ hai cũng thế, Tổng đốc Đông Lâm lại có thể xếp hạng thứ hai, còn cao hơn ngươi một hạng, không có thiên lý!
Ông ta tiêu diệt cấp tám sao? Ông ta đã một trận chiến tiêu diệt bảy tên cấp bảy sao? Ông ta đã giết hơn 10 tên cấp bảy?
Phương Bình ngươi thì sao?
Số lượng cấp bảy mà ngươi tiêu diệt đã là hai chữ số, tính về thực lực, bọn họ không phải đối thủ của ngươi. Cũng vì bọn họ lớn tuổi nên chừa cho chút thể diện thôi, dù sao cũng sắp cấp tám, cho nên mới khiến ngươi tủi thân đứng thứ ba..."
Tần Phượng Thanh khen một hồi, khen lấy khen để, lại nói: "Đừng nói hạng nhất cấp bảy, kể cả hạng nhất cấp tám..."
Cách đó không xa, lão Lý vụt qua như gió.
Tần Phượng Thanh lập tức ngậm miệng lại.
Được rồi, hạng nhất cấp tám là lão quỷ này, rất đáng sợ, Phương Bình muốn cướp hạng nhất cấp tám của ông ấy, còn non lắm.
Hắn cũng không dám nói, gần đây bầu không khí của Ma Võ không được tốt lắm, các bậc Tông sư đều thích nghe trộm người khác nói chuyện.
Trường học quái gì thế này, có thể chừa cho người khác không gian riêng tư được không?
Nghe nói hai ngày trước, một vị cường giả cấp chín nào đó đi tìm vợ trước làm hòa, bị năm sáu luồng lực lượng tinh thần nghe trộm, chọc cho người nào đó nổi giận, thề phải đánh chết mấy tên mới bỏ qua.
Ma Võ bây giờ cũng không còn là Ma Võ trước kia.
Hôm nay mình nói xấu lão Lý, không chừng ngày mai mình sẽ bị treo ở trước cổng trường học.
Tần Phượng Thanh không tiếp tục nói nữa, Phương Bình thì thận trọng cười nói: "Đừng nói lung tung, Tư lệnh Vương của Bắc Cương Vương, Tổng đốc Triệu của Đông Lâm, hai vị này cũng là cường giả đỉnh cấp trong cấp bảy, ngày xưa lão Trần hạng nhất cấp bảy, thì hai vị này chính là hạng hai hạng ba. Bây giờ còn cách khoảng cách cấp tám một bước. Ta vẫn kém bọn họ một chút."
Tần Phượng Thanh cũng chẳng muốn nói gì nữa, Phương Bình lại nhìn về phía Lý Hàn Tùng nói: "Đầu Sắt cũng không tệ, xếp hạng 182 trong cấp bảy, với thực lực mới vào cấp bảy mà đã xếp hạng cao như vậy, rất khá rồi."
Dứt lời, lại nói: "Chính là danh hiệu không tốt lắm, mất hai chữ Thiết Quyền rồi, trực tiếp trở thành Kim Cương rồi."
Phương Bình thở dài nói: "Sau này ngươi xưng vương, Kim Cương Vương? Kim cương... Luôn cảm thấy chính là con tinh tinh. Còn nữa, ngươi đến tuyệt đỉnh, có lẽ sẽ không để cho ngươi lấy danh hiệu hai chữ, chẳng lẽ phải đổi thành Kim Vương? Cương Vương? Hay là Thiết Vương?"
Phương Bình tiếc nuối thay Lý Hàn Tùng một trận, Lý Hàn Tùng cười ngây ngô một tiếng, trong lòng lại tính toán, mình có nên tìm một cơ hội đánh cho bọn hội trưởng Lưu một trận?
Vẫn là lão Vương ngầu! Vẫn danh hiệu đó, Huyết Chiến thần.
Mang theo hai chữ Chiến Thần, thật là ngầu.
Đầu Sắt cảm thấy chắc chắn lão Vương đã bí mật đánh bọn họ, bằng không, chiến tích của lão Vương cũng không mạnh lắm, vì sao lại cho lão Vương danh hiệu đó?
Về phần lão Diêu, danh hiệu cũng rất ngầu… Liệt Thần Thương.
Diêu Thành Quân một thương phá hủy lực lượng tinh thần, nên gọi là Liệt Thần cũng là danh xứng với thực.
Lúc này, mấy người đều đã tiến vào bảng xếp hạng cấp bảy, nhưng cũng không lọt vào Top 100.
Lão Lý vẫn là hạng nhất bảng xếp hạng cấp tám.
Trên bảng xếp hạng cấp chín, tháng 6 Ngô Khuê Sơn mới tiến vào cấp chín, bây giờ là cuối tháng 8, nhưng mỗi ngày ông tiến bộ một bậc thang. Sau lần cập nhật này, Xà vương Ngô Khuê Sơn hiện đang ở hạng 18 trong danh sách cấp chín.
Sát với Long Vương Lâm Long. Long Vương hạng 17, Xà Vương hạng 18.
Xếp hạng của hai người này gần nhau, có lẽ Xà vương sẽ nhanh chóng vượt qua Long Vương, rắn vượt rồng.
Xem hết bảng xếp hạng, Phương Bình cực kì hài lòng.
Có rất nhiều nguyên nhân không thể trở thành hạng nhất cấp bảy.
Một mặt là do cảnh giới của hắn quá thấp, một mặt có liên quan đến tuổi tác của hắn. Huống hồ, chiến tích tiêu diệt cấp bảy của Phương Bình cũng không phải là quá nổi bật.
Trong số cấp bảy mà hắn tiệu diệt chỉ có duy nhất một vị đỉnh cấp bảy, nhưng cũng chỉ mới rèn luyện được năm ba khối xương sọ.
Đỉnh cấp bảy chân chính, có thể tôi cốt đến 25 khối xương. Cũng đã có cấp bảy từng giết chết cường giả như vậy.
Về phần giết chết cấp tám, không được tính, dưới sự trợ giúp của nhiều vị cấp bảy, giữ chân cấp tám, hắn mới có cơ hội, nên có chém chết cũng không tính là do Phương Bình có năng lực nghịch thiên.
Để hắn xếp thứ ba cũng xem như phù hợp với thực tế.
Dù vậy, Phương Bình cũng vô cùng hài lòng, mấu chốt là, danh hiệu thay đổi, cuối cùng hai chữ tướng quân đã mất đi. Nếu lần này lại là "Ma tướng quân", hắn cũng chuẩn bị chém người.
"Ma Võ càng ngày càng mạnh!"
Phương Bình cảm khái một tiếng, khẽ cười nói: "Tần Phượng Thanh cũng không tệ, lần này lại có thể nằm trong bảng cấp sáu, với thực lực cấp sáu sơ kỳ, xếp hạng cấp sáu thứ 99, rất tốt!"
Tần Phượng Thanh bĩu môi, coi như không nghe thấy.
Xếp hạng thứ 99? Ai quan tâm chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận