Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1277

Cơ Dao ra quyết định: '"Thống lĩnh trở xuống, toàn bộ rời khỏi Vương Chiến Chi Địa!"
Lúc này, Cơ Dao cũng hiểu, nếu còn để mấy người này ở lại thì quá nguy hiểm.
Trước đó, bị một mình Phương Bình truy sát còn đỡ, dù bị tập kích, mọi người cũng có thể nhanh chóng phản ứng lại, cùng nhau truy sát hắn.
Nhưng bây giờ, anh em nhà họ Tưởng tập hợp rồi. Lúc này, nếu hai người bọn họ hợp tác với nhau, thì phiền to.
"Điện hạ, vậy ngài..."
"Ta không đi!"
Cơ Dao hừ lạnh nói: "Hắn giết ta là được! Giết rồi thì cùng chết!"
Cùng lắm thì chết chung, hiện tại, vừa nghĩ đến chuyện mình bị tên kia chặt đứt hai cánh tay, cô liền tức no bụng.
Cô không giống đám người Phong Diệt Sinh, trên người bọn hắn có tuyệt học giữ mạng do Chân Vương cho.
Mà trên người cô, là bản nguyên Chân Vương!
Nói cách khác, giết Phong Diệt Sinh, tuyệt học sẽ bị ảnh hưởng bởi thực lực bản thân, không hẳn có thể phản phệ để giết địch.
Trên người cô có lực lượng bản nguyên, giết cô, bản nguyên nổ tung, bản nguyên hỗn loạn ở Vương Chiến Chi Địa nhất định sẽ bị bạo động, cùng chết là được thôi.
Lực lượng bản nguyên của Chân Vương không được truyền ra ngoài, dù là con cái ruột thịt của mình cũng vậy.
Nhưng thân phận Cơ Dao đặc thù, không chỉ là hậu duệ Chân Vương, còn là con cháu dòng chính của chủ vương đình.
Có lẽ thực lực của chủ vương đình sẽ không bằng Chân Vương, nhưng địa vị tuyệt đối bình đẳng, thậm chí còn cao hơn một chút.
Với thân phận như vậy, cho Cơ Dao một ít lực lượng bản nguyên, cũng không ai dám có ý đồ với cô.
"Còn muốn đi? Đừng ai mong rời khỏi đây!"
Ngay trong lúc bọn họ thương lượng, Phương Bình đột nhiên xuất hiện, thành phố nhỏ ầm ầm hạ xuống!
"Đừng ai hòng rời đi! Cơ Dao, dám đối nghịch với Phương Bình ta, chờ chết đi!"
Phương Bình điều khiển thành nhỏ giáng lâm, chớp mắt nổ tung, một số võ giả cấp sáu trực tiếp bị nổ tung cả đầu!
Phương Bình không dừng lại, thành nhỏ lại tiếp tục ngưng tụ thành hình, nổ tung trước người Ngạc Tất Đạc!
Ngạc Tất Đạc bị choáng một chốc, sau đó nhanh chóng truy sát Phương Bình!
4 vị cấp bảy còn lại không rời đi, mà cảnh giác vô cùng.
Tưởng Hạo đã tập hợp với hắn!
Hiện tại Tưởng Siêu đã xuất hiện, vậy Tưởng Hạo đâu?
Tưởng Siêu. ..
Lúc này, Cơ Dao không quan tâm thương vong của võ giả cấp sáu kia, mà nhíu mày nói: "Hắn vừa mới nói cái gì?"
Một vị võ giả cấp bảy trả lời, thái độ không chắc chắn lắm: "Hắn nói... Dám đối nghịch với Phương Bình hắn..."
"Phương Bình?"
Cơ Dao sửng sốt một chút, một lát mới nói: "Phương Bình?"
Tên này... nghe quen quá!
Có người đã nhớ ra, lập tức nói: "Lúc sắp chết, Dương Thanh cũng gọi tên Phương Bình... Không biết có phải cùng một tên hay không, điện hạ cũng biết đấy, tên của võ giả phục sinh rất phức tạp..."
"Không, hắn không phải là Tưởng Siêu sao? Lẽ nào là... tên ở nhà của võ giả phục sinh?"
Nghe thế, mấy vị võ giả cấp bảy hai mặt nhìn nhau, thật sao?
Đối với võ giả của Phục Sinh Chi Địa, bọn họ cũng chỉ biết một chút khi tiếp xúc trong Vương Chiến Chi Địa này thôi, cộng thêm một chút tư liệu.
Bọn họ cũng chưa từng đến Phục Sinh Chi Địa!
Tên ở nhà à?
Tên ở nhà là Phương Bình?
Hình như có gì đó sai sai!
Cơ Dao nhất thời khó hiểu, nhíu mày nói: "Mặc kệ, đi, đuổi theo!"
Mặc kệ là Phương Bình hay là Tưởng Siêu, thịt trước rồi tính!
Nhưng trước đó Dương Thanh nói muốn giết Phương Bình, sau đó lại nói hắn không liên quan gì đến Tưởng Siêu... Nghĩ lại, Cơ Dao bỗng nhiên có ý nghĩ, lẽ nào, hai người này là hai người khác nhau?
Cơ Dao ngơ ngơ rồi!
Rốt cuộc mình muốn giết ai?
Khó hiểu thì khó hiểu, Cơ Dao cũng không chậm trễ, nhanh chóng dẫn người đuổi theo, Ngạc Tất Đạc thống lĩnh còn đang truy sát đối phương kia kìa, đối phương quỷ kế đa đoan, ai biết liệu có thể xảy ra biến cố gì hay không.
...
"Đồ rác rưởi, phế vậy, cấp bảy cao kỳ mà đuổi không kịp cấp sáu cao kỳ, có thấy nhục không!"
Phía trước, Phương Bình khiêu khích, cười lạnh nói: "Yêu Mệnh vương đình dám truy sát ta, chờ đó, lần này ta sẽ khiến các ngươi chôn thây tại đây!"
Ngạc Tất Đạc không nói một lời, đấm ra một quyền, hư không nổ tung.
Ánh kim trên người Phương Bình lóe lên, tương tự, cũng đấm ra một quyền, nhưng miệng phun ra một ngụm máu, hốt hoảng bỏ chạy.
Ngạc Tất Đạc vừa đuổi theo, vừa lạnh lùng nói: "Tiếp tục tự bạo bất diệt thần của ngươi đi, ta muốn xem xem, ngươi có thể tự bạo bao nhiêu lần!"
"Nổ chết ngươi không thành vấn đề!"
Phương Bình vừa nhanh chóng bỏ chạy, vừa khiêu khích nói: "Lần này, các ngươi sẽ hối hận! Chém hai tay của yêu nữ kia là vì ta thấy cô ấy vừa mắt, các ngươi lại dám trả thù, thật là to gan!"
Dù là võ giả cấp bảy cao kỳ tâm tính trầm ổn như Ngạc Tất Đạc, lúc này nghe vậy cũng tức giận hết sức! Nói năng cái kiểu gì vậy, thật sự là giận tím người!
Ngươi dám chặt tay hậu duệ Chân Vương, con gái của vương chủ, truy sát ngươi không phải là chuyện đương nhiên sao?
Đối phương thật quá mức bá đạo, ngay cả Chân Vương cũng không như vậy! Đừng nói hắn không phải là thống lĩnh, dù hắn là thống lĩnh thật, cũng không dám làm càn như vậy!
"Tưởng Siêu..."
"Ta tên là Phương Bình! Nhớ kỹ đấy, đừng để chết rồi cũng không biết ai là người kết liễu mình..."
"Ầm!"
Còn chưa dứt lời, Ngạc Tất Đạc xuất hiện giữa trời, đánh Phương Bình bay về phía trước hơn nghìn mét, sau lưng bị đánh nát rồi.
Mà ánh kim trên người Phương Bình tiếp tục lấp lóe, rất nhanh, da thịt khép lại như ban đầu, hắn cười ha hả nói: "Tiếp tục đi, đến đây, để ta xem một quyền có thể đánh chết ta được hay không!"
"Vậy thì thử xem!"
Lần này, Phương Bình không tự bạo bất diệt thần, khiến Ngạc Tất Đạc hơi bất ngờ. Về phần tên hắn là Phương Bình, Ngạc Tất Đạc chẳng muốn hỏi, giết hắn rồi tính.
Ầm ầm!
Ngạc Tất Đạc tung quyền liên tục, Phương Bình vừa chạy vừa khôi phục thương thế, hoàn toàn không có ý đánh trả.
Trên thực tế, hắn đánh trả cũng vô dụng.
Nhưng Phương Bình vẫn tự bạo lực lượng tinh thần hai lần, ngăn cảm hắn trong chốc lát, nếu không, nếu thật sự đến gần mình, uy lực sẽ càng lớn, hắn chịu không nổi.
Võ giả cấp bảy cao kỳ có thực lực giết hắn.
Đương nhiên, chỉ sợ đến gần quá, đối phương bạo phát toàn lực, Phương Bình không có thời gian khôi phục, e là sẽ chết tại chỗ
Nhưng cách nhau mấy trăm mét, lực lượng tinh thần bạo phát của võ giả cấp bảy có hạn, chỉ cần thoát khỏi phạm vi này, năng lượng bạo phát không phải là lực lượng thiên địa, mà chỉ là năng lượng.
Phương Bình tự bạo lực lượng tinh thần, nhưng lúc này không như trước kia. Trước kia, sau mỗi lần tự bạo, tốc độ của Phương Bình sẽ cực nhanh, nhanh đến mức biến mất trong tầm nhìn, hắn có thể thu lại khí tức, không thể tra xét.
Lần này, giống như Phương Bình đã bị thương, tốc độ đã chậm hơn một chút, từ đầu đến cuối vẫn nằm trong tầm mắt Ngạc Tất Đạc.
Ngạc Tất Đạc vừa truy sát, vừa cảnh giác, cái tên này... Lần này có gì đó không đúng.
Phía trước, Phương Bình trốn chạy một trận, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi chết chắc rồi! Tưởng Hạo đã đi truy sát Cơ Dao rồi, lúc này ngươi có trở về cũng đã chậm, người của các ngươi đại khái đã chết hết rồi!"
Nghe vậy, Ngạc Tất Đạc thoải mái, sau đó cười lạnh nói: "Tưởng Hạo tuy mạnh, nhưng ngươi đã đánh giá cao hắn rồi!"
Bên cạnh điện hạ còn hai vị thống lĩnh trung kỳ và hai vị thống lĩnh sơ kỳ.
Bốn người này, dư sức bảo vệ Cơ Dao.
Hóa ra tên vì muốn dụ dỗ hắn rời đi, muốn giết điện hạ!
"Ngươi chắc chắn muốn tiếp tục truy sát ta sao? Tưởng Hạo không phải là người dễ trêu, bây giờ ngươi đi về, chắc còn kịp đến nhặt xác cho điện hạ nhà ngươi đó..."
"Ta sẽ giúp ngươi nhặt xác trước!"
Ngạc Tất Đạc lúc này căn bản không định quay về, bên kia có đánh như thế nào thì cũng có thể kéo dài được trận chiến!
Thằng nhóc này vì muốn dụ mình đi, vẫn luôn giữ khoảng cách khá gần nhưng không quá xa, lần này mà không thể giết hắn, sau này sẽ càng khó hơn.
Trước hết giết hắn, rồi trở về cũng không muộn!
Võ giả khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nếu lúc này mà lo đầu lo đuôi, cuối cùng sẽ chỉ là kẻ vô tích sự.
"Đi chết đi!"
Ngạc Tất Đạc liên tục bạo phát, quyền ảnh nặng như núi, liên tục đánh Phương Bình.
Thân thể Phương Bình nổ tung, nhưng cũng miễn cưỡng duy trì được tốc độ khôi phục, sau đó kéo dài khoảng cách với Ngạc Tất Đạc, thường xuyên tự bạo lực lượng tinh thần, ngăn cản đối phương trong chốc lát.
Bị truy sát mấy chục dặm, Phương Bình đột nhiên xoay người lại, thành nhỏ tiếp tục tự bạo!
Sau một giây, ngay khi Ngạc Tất Đạc hơi khựng lại, Phương Bình bỗng nhiên chợt quát lên: "Chết đi!"
Ngay vào lúc này, Ngạc Tất Đạc cảm nhận được uy hiếp! Nguy cơ nồng nặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận