Toàn Cầu Cao Võ

Chương 845: Giương Cung Bạt Kiếm

Ngay sau đó, Tư lệnh Bạch đột nhiên giận dữ, hét to: "Mấy người thật sự nghĩ Nam Giang không có ai sao? Đều dừng lại hết cho ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí"
Mặc dù lúc này có cường giả kim thân chuẩn bị giao chiến, bản thân Tư lệnh Bạch chỉ là cấp bảy, hắn vẫn nghiêm nghị không sợ, nổi giận nói: "Ai cho các người động thủ ở đây!"
"Tất cả dừng tay lại!"
Cùng lúc đó, một luồng khí tức kim thân khác lập tức xuất hiện, quân bộ Chu Định Quốc tới rồi.
Sắc mặt Chu Định Quốc vô cùng lạnh lùng, từ trên trời hạ xuống, nhìn mấy người đang giằng co, quát lạnh: "Đủ rồi! Có phải đều quá rảnh không? Quá rảnh thì xuống địa quật tiêu diệt kẻ địch, đây không phải là nơi để các người ra oai!"
Bên ngoài, sắc mặt Trịnh Minh Hoành khó coi, trầm giọng nói: "Tư lệnh Chu, không phải là Trịnh Minh Hoành ta ra oai, là Phương Bình vu oan cho công ty dược phẩm! Bây giờ đã không còn là vu oan, mà là cấu kết hãm hại vu oan!
Công ty dược phẩm thành lập 80 năm, từ đó đến nay, chúng ta vẫn luôn cúc cung tận tụy, chưa bao giờ dám lười biếng!
Bất kể là Quân đội hay Võ Đại, lẽ nào các người đều đã quên những cống hiến trong bao năm qua của công ty dược phẩm ư?
Đều cảm thấy công ty dược phẩm là bộ hậu cần, chỉ cần bình yên mở rộng, kiềm nhiều tiền là được ư!
Ai còn nhớ mấy năm qua, vì cải tiến các loại thuốc, bao nhiêu võ giả của công ty dược phẩm tự lấy mình ra thử thuốc, bằng lòng mạo hiểm, chính là muốn thuốc hiệu quả hơn, giảm bớt phần độc...Kết quả thì sao?
Bao nhiêu người thiệt mạng trong quá trình thử thuốc, lại có bao nhiêu người phải chịu đựng, giày vò trong quá trình thử thuốc!
Bây giờ, công ty dược phẩm của tôi lại trở thành kẻ cặn bã trong miệng của một thằng nhóc không biết gì!
Chẳng ai biết, nếu không phải công ty dược phẩm liên tục thay đổi phương thức, liên tục tiến hành nghiên cứu kỹ thuật, lấy đâu ra cơ hội cho thằng nhóc miệng còn hôi sữa này bước chân vào Võ Đại? 80 năm trước, một viên Khí Huyết Đan có chi phí gấp năm lần bây giờ, nhưng hiệu quả của thuốc chỉ bằng một nửa hiện tại!
Lẽ nào những người như bọn ta không lên chiến trường tiêu diệt giặc, không hy sinh đầu rơi máu chảy, thì bọn ta chính là tà giáo sao?
Chẳng lẽ bọn ta không cống hiến cho giới võ đạo sao?"
Trịnh Minh Hoành tức giận nói: "Phương Bình có tư cách gì mà phán xét công ty dược phẩm! Có tư cách gì mà đứng trước mặt ta phát ngôn bừa bãi!"
Mọi người đều giữ im lặng.
Phương Bình bình tĩnh nói: "Trịnh tổng, không ai phủ nhận cống hiến và nỗ lực của công ty dược phẩm, cũng không có ai nói ở phía sau nghiên cứu ra thuốc là không có cống hiến.
Ngài không cần vừa tới liền quy kết đổ hết lên đầu ta, ngài là cường giả kim thân cấp tám, càng không cần vừa tới liền lập uy với ta.
Là đúng hay sai đều tự có nhận định.
Phương Bình ta có vu oan giá họa ai hay không, hiện nay các bộ trưởng đều ở đây, hơn chục Tông sư, ta chỉ là một võ giả cấp năm, ta dám vu oan không?
Ngài cho rằng mắt mọi người đều nhìn không thấy, tai không cũng không nghe được sao?
Hay là ngài cảm thấy Phương Bình ta hoặc có thể nói Ma Võ, đều có thể khống chế hết phủ Tổng Đốc các tỉnh và trung ương chính phủ rồi?
Ngài vừa tới đã kích động, cường giả kim thân cấp tám, khả năng kiềm chế một chút cũng không có sao?
Hay là… Ngài đã biết một vài chuyện... Ta có thể cho rằng ngài đang phô trương thanh thế, nhằm tính toán chuyện tiếp theo không?"
"Làm càn!"
"Ngươi mới làm càn!"
Lão Lý ánh mặt lạnh lùng, khí huyết mạnh mẽ, quát: "Nếu ngươi còn dám ỷ lớn hiếp nhỏ, hôm nay cho dù có mọi người ở đây, ta cũng phải tiêu diệt ngươi!"
"Lý Trường Sinh, ngươi nghĩ là ta sợ ngươi chắc!"
Trịnh Minh Hoành tức giận quát: "Ngươi thực sự cho mình là cấp tám à!"
"Vậy ngươi cứ thử đi!"
Lão Lý hừ lạnh nói: "Tiêu diệt ngươi, cần gì đến cấp tám!"
"Liều lĩnh, vậy thì để ta thử Trường Sinh Kiếm của ngươi đi!"
Dứt lời, hai người lại giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đánh nhau, sắc mặt Chu Định Quốc bên cạnh u ám vô cùng, lạnh lùng nói: "Đều im miệng hết cho ta! Các người thử động thủ xem, có phải cảm thấy không ai có thể quản được, muốn làm gì thì làm không?"
Tư lệnh Bạch cũng đứng lên đi ra, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Các Tông sư khác đều đứng lên, mấy vị Tông sư già vội vàng nói: "Các vị đều bình tĩnh đừng nóng vội, trước khi sự việc chưa điều tra rõ, chưa cần như vậy."
Một lát sau, có mấy vị cường giả hạ xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, có người quát: "Làm cái gì! Muốn tạo phản phải không? Trịnh Minh Hoành, Lý Trường Sinh, các ông muốn làm gì!"
"Công ty dược phẩm và Ma Võ có biết lấy đại cục làm trọng không?"
"Đều đi vào trong ngồi, sự việc đã xảy ra như vậy, vậy thì điều tra, tra rõ ra! Cứ động một chút là động thủ, có phải luyện võ đến mức hư não rồi không?"
"..."
Mấy người đến sau, có Phó Bộ Trưởng của Bộ Giáo Dục, cũng có Phó Bộ Trưởng của Cục điều tra và truy bắt, có cấp tám, cũng có cấp bảy.
Mấy người bất mãn, sự việc vẫn chưa bắt đầu điều tra, mới bắt đầu nói chuyện đã muốn động thủ, mấy người này thật sự nghĩ không có quy tắc sao?
Trịnh Minh Hoành không nói tiếng nào, lão Lý cũng không lên tiếng.
Những người khác vẫn đang khuyên giải, Phương Bình thấy thế bước ra khỏi phòng khách, nhìn mọi người nói: "Các vị Tông sư, Trịnh tổng vừa tới, không hỏi phải trái đúng sai, lập tức phóng ra uy áp của cấp tám, hiện tại, ta đang bị thương nặng, Trịnh tổng cấp tám, ta chỉ mới cấp năm, là muốn tiêu diệt ta bịt miệng hay là cảm thấy Phương Bình ta thực lực thấp kém, muốn thế nào thì thế đấy?
Hoa Quốc nếu như vẫn có luật pháp như vừa nói, lẽ nào chuyện này không có một lời giải thích sao?
Nếu như không có ai bênh vực bảo vệ ta, có phải Trịnh tổng muốn tiêu diệt là tiêu diệt không?
Phương Bình ta có lỗi với Hoa Quốc hay đã phản bội nhân loại?
Quân đội, Bộ Giáo Dục, Cục điều tra và truy bắt lẽ nào mặc cho chuyện như thế này xảy ra?
Người có thực lực yếu kém thì nhất định trở thành vật hy sinh sao?
Hoa Quốc như vậy, chính phủ như vậy thì có khác gì tà giáo, dứt khoát tiêu diệt tất cả nhân loại cao cấp trở xuống, rồi đầu quân vào địa quật cho rồi!"
"Phương Bình, đừng có ăn nói bậy bạ!"
Chu Định Quốc khẽ quát, gương mặt thể hiện sự bất mãn.
Phương Bình ngẩng đầu nhìn ông, trầm giọng nói: "Tư lệnh Chu, lẽ nào ta nói sai gì sao? Trịnh tổng vừa tới liền ra tay với ta, tự kể công lao công ty dược phẩm, lẽ nào Ma Võ ta không có công lao?
Trước kia không nói, chỉ nói gần đây, lão hiệu trưởng hy sinh, hiệu trưởng Lưu bị thương nặng, tình hình của viện trưởng Lý ngày đó như thế nào, Tư lệnh Chu biết rõ hơn ai hết!
Đây chỉ là tình hình của mấy vị Tông sư, mấy vị đạo sư, học viên trung cấp sơ cấp, ai mà không đầu rơi máu chảy!
Giáo Sử Quán ở Ma Võ không còn chỗ để đặt bài vị!
Khu nghĩa trang ở phía Nam hiện nay không đủ chỗ chôn!
Công lao?
Ai mà không có công lao?
Nói cũng không hỏi một câu, nói ra tay liền ra tay, bắt nạt Phương Bình ta quá yếu, hay là trách Phương Bình ta không có công lao?"
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành khó coi, nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Phương Bình, ta có ra tay với ngươi hay không, các vị ở đây đều nhìn thấy, nếu thật sự muốn ra tay với ngươi, ngươi cảm thấy Lý Trường Sinh mấy người ở đây có thể bảo vệ nổi ngươi không?"
Mới đầu hắn phóng thích uy áp, cũng chỉ là muốn lập uy với Phương Bình.
Về việc ra tay diệt người diệt khẩu, đơn thuần là Phương Bình ăn nói lung tung.
Chỉ là không ngờ đám người Ma Võ lại phản ứng kịch liệt như vậy, ông ta là một cường giả cấp tám, trách mắng tiểu bối mấy câu… cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, không có gì to tát.
Phương Bình không nói chuyện, huyết nhục trên cơ thể hắn đột nhiên nứt toác.
Khuôn mặt cũng bắt đầu rạn nứt.
Phương Bình cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn đối phương, sắc mặt của Trịnh Minh Hoành lập tức khó coi hơn bao giờ hết.
Chu Định Quốc cau mày nói: "Phương Bình!"
Phương Bình thản nhiên nói: "Trận chiến trước đó ta vốn trọng thương sắp chết, trấn thủ Ngô dùng vật chất bất diệt duy trì vết thương của ta để chúng không chuyển biến xấu, Trịnh tổng lẽ nào không biết sau khi giao chiến với đỉnh cấp sáu tất nhiên sẽ bị thương sao?
Ta nghĩ, sau khi Trịnh tổng tới, với ánh mắt sắc bén của cấp tám, ngài có thể phát hiện ra điều này.
Nếu đã như vậy, vậy thì ta có lý do nghi ngờ, ngài muốn tiêu diệt ta!
Cấp tám đánh cấp năm đang bị thương nặng sắp chết, cho dù chỉ uy áp, lẽ nào sẽ không tiêu diệt được ta sao?
Hay là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận