Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1408

Phương Bình liếc mắt nhìn ông, thấp giọng nói: "Ngài kiềm chế một chút đi, Bộ trưởng Trương thích nhất nghe lén, không chừng sẽ nói cho Bộ trưởng Nam đấy. Người ta chưa đến trăm tuổi, còn trẻ mà ngài gọi người ta bà già rồi… Dù bao nhiêu tuổi, phụ nữ cũng sẽ để ý điều này."
Lão Lý không phản bác được, chắp tay về phía khu mộ nói: "Bộ trưởng, đừng hố ta nha, hiện ta đã đủ phiền phức rồi."
"Bộ trưởng Nam cũng khá được đấy chứ..."
Lúc này, lời Trương Đào vang lên bên tai hai người.
Sắc mặt lão Lý và Phương Bình đều đen xì!
Ông ta thật đúng là đang nghe trộm.
"Tang lễ kết thúc rồi, các ngươi cũng đừng né tránh nữa, ra đi, đến phòng nghị sự."
Dứt lời, âm thanh Trương Đào biến mất.
Lão Lý khẽ chửi một tiếng. Sao Trương Đào lại yêu thích thứ này?
Ỷ vào lực lượng tinh thần của mình mạnh mẽ hơn người, suốt ngày nghe lén, có ý tốt sao?
Mắng xong, hai người mới khởi hành đi về phía sảnh nghị sự.
...
Phòng nghị sự.
Lúc này, Ma Võ cường giả đỉnh cấp sáu trở lên đều có mặt. Mấy người Trương Đào, Nam Vân Nguyệt cũng ở đó, chỉ trừ Lý Chấn. Lý Chấn có việc, đã rời đi.
Nhìn thấy hai người vào cửa, Trương Đào nhìn bọn họ một chút, thản nhiên nói: "Trốn tránh cái gì, sau này còn cùng nhau đại chiến nhiều, còn có thể tránh bao nhiêu lần?
Đúng rồi, trước đó, Quách Hiên nhờ ta chuyển lời đến ngươi, hắn không hề oán hận ngươi. Hắn cũng là võ giả quân đội, biết đại chiến tất nhiên sẽ có người chết, em trai hắn hy sinh ở địa quật, hắn chẳng trách ngươi."
Phương Bình bình tĩnh nói: "Ta không trốn tránh, chỉ là không muốn tâm tình bị quấy nhiễu.
Trước kia lão hiệu trưởng hay làm chuyện này, thường xuyên đưa tro cốt học sinh trở về, lần nào đưa cũng cảm thấy khó chịu. Lần nào đưa tro cốt cũng cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, ông ấy cũng cảm thấy thẹn với tất cả mọi người, ôm lòng quyết muốn chết xuống địa quật.
Ta không muốn chết, cũng không muốn ảnh hưởng mình, nên ta không muốn bị người hận."
Lần đại chiến này là do Phương Bình khơi mào, người nhà bình thường chưa chắc đã biết. Nhưng nhà có người là võ giả, tất nhiên biết đến. Có hận Phương Bình hay không là tùy bọn họ.
Chiến công của Ma Võ lớn hơn nữa, xã hội tán dương hơn nữa cũng không thể cứu sống người chết trận.
Lão hiệu trưởng được rất nhiều người tôn kính, lúc sắp chết, một thân một mình, không có cái gì. Nhưng vẫn nhiều gia đình học sinh và đạo sư hận ông!
Phương Bình không tiếp tục đề tài này nữa, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.
Trương Đào thấy thế cũng không nhắc lại, Vân Nam Nguyệt bên cạnh liếc nhìn lão Lý, lại nhìn lướt qua Hoàng Cảnh nơm nớp lo sợ, hừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu.
Bà đây cũng sắp trăm tuổi rồi, bọn khốn nạn các ngươi lại có dám giới thiệu Lý Trường Sinh cho ta. Nếu không phải không tiện ra tay, thì giờ ta đã đánh chết các ngươi.
Còn tên Lý Trường Sinh khốn kia, lại dám có ý đồ với bà, không muốn sống nữa à?
Sắc mặt lão Lý đen xì, yên lặng tìm một góc ngồi xuống. Ông đây không thèm có ý đồ với ngươi. Ông đây cũng là người vô tội.
Ai vừa mắt bà già nhà ngươi chứ, cũng sắp trăm tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non?
Trương Đào quét mắt nhìn mấy người, hơi bật cười, nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Phương Bình, nghe nói ngươi muốn chia 20% chiến lợi phẩm lần này?"
"Đúng."
Phương Bình lên tiếng, giải thích: "Nỗ lực bao nhiêu, hồi báo bấy nhiêu, đây mới là võ giả. Vô tư kính dâng, hiện ta không có tư cách này, cũng không có danh nghĩa này. Người không biết còn tưởng rằng Phương Bình ta thu mua lòng người, muốn mưu quyền đoạt vị. Trên thực tế..."
"Trên thực tế ngươi đang làm như vậy!" Trương Đào liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp ngắt lời hắn, rồi nhanh chóng nói: "Ngươi muốn chôn mỏ khoáng xuống dưới mặt đất sao?"
"Ừm."
"Còn muốn bọn ta dùng lực lượng tinh thần củng cố tinh thạch, ngăn cản năng lượng tràn lan?"
Phương Bình nghe vậy, đảo mắt một cái, lập tức nói: "Đây là chuyện của Ma Võ, cũng là chuyện của Bộ Giáo Dục, nếu Bộ trưởng không bằng lòng, thì xem như ta chưa nói."
Tóm lại, hắn hà tiện. Lão Trương vừa nhắc đến điều này, hắn đã cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức từ bỏ suy nghĩ nhờ vả.
Trương Đào lặng lẽ nói: "Tất nhiên ta sẽ ra sức cho chuyện của Ma Võ. Nhưng ngươi đã muốn chia một phần ba mỏ quặng, vậy phần của ngươi, bao gồm phí công tính theo diện tích, và chi tiêu khác..."
Sắc mặt Phương Bình tối sầm lại.
Ngươi lại muốn ăn chặn của ta sao? Vọng tưởng! Thế mà còn muốn thu phí công theo diện tích. Trước khi trở thành võ giả, lão Trương đã làm địa chủ phải không?
Trong lòng Phương Bình thầm mắng, lập tức nói: "Vậy thì ta không chôn dưới đất nữa, dứt khoát cắt thành đá năng lượng là được rồi."
Thấy hắn không nhất trí, Trương Đào hơi chút tiếc nuối, lại nói: "Trận chiến này, ba vị tuyệt đỉnh là Hòe Vương, Trúc Vương, Thanh Lang Vương đều rất bất mãn, ta còn tìm Chiến Vương tới giúp ngươi..."
Phương Bình đau đầu, khổ não nói: "Ngài đừng cứ hố mình ta mãi thế! Ngài cũng đã lấy đi 70% mỏ quặng rồi, còn muốn tìm ta, ta kiếm tiền dễ lắm sao?
Còn lại 30%, ta mới lấy có 20% trong đó. Tính ra, cũng có 6%, còn chưa được một phần mười đấy. Hơn nữa, ta chôn dưới đất, mọi người còn có thể dần dần tu luyện năng lượng của ta. Bộ trưởng, nếu thật muốn cắt xén thì coi như hết rồi, chẳng còn gì cả."
Trương Đào cười như không cười nói: "Vậy những thứ trước đó ngươi đã đào đi thì sao? Danh sách chiến lợi phẩm của Ma Võ cũng không thấy ngươi nộp lên thứ gì..."
Phương Bình vẻ mặt mờ mịt nói: "Cái gì?"
Ta không đào!
Trương Đào cảm thấy mệt mỏi, được rồi, đồ vật trên tay thằng nhóc này cũng như nhau, sớm muộn cũng cắn được một miếng.
"Ngươi muốn được chia 20% chiến lợi phẩm, ta cũng không có ý kiến. Nhưng vẫn phải căn dặn các ngươi vài câu, đại chiến đã kết thúc, hiện đã đến thời kỳ tiêu hóa, sau này Ma Võ sẽ tiến vào thời kỳ phát triển thần tốc.
Giờ đây cũng đừng gây phiền toái cho ta nữa. Phía Chính phủ đang chuẩn bị quyết chiến Tử Cấm địa quật, rất bận rộn.
Một năm qua, đầu tiên là Nam Giang địa quật mở ra, sau đó Thiên Nam địa quật đại chiến, Kinh Đô địa quật hỗn loạn, Ma Đô địa quật hỗn loạn, Vương Chiến Chi Địa hỗn loạn...
Dù mọi việc phát triển theo hướng tốt, nhưng đúng là khiến chúng ta đau đầu.
Phương Bình, gần đây ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở yên trong Ma Võ, đừng chạy loạn khắp nơi, làm hỏng đại sự. Sau khi tiêu diệt Tử Cấm địa quật, chúng ta sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
Phương Bình như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Đã hiểu, thời điểm này không thể chọc tuyệt đỉnh, nếu không phải thì ngài không có thời gian quản ta, là ý này đúng không?"
Trương Đào im lặng, ngươi một võ giả cấp bảy, tại sao suốt ngày muốn trêu chọc tuyệt đỉnh?
Đã mấy lần rồi! Đã chọc một nhóm ở Vương Chiến Chi Địa, phía Ma Đô cũng thế, hiện ông cũng không biết nên nói cái gì.
Cũng chẳng buồn nói gì nữa, đứng lên nói: "Nên sớm không nên chậm trễ, sớm giải quyết xong chuyện mỏ quặng, ta sắp rời khỏi Ma Đô. Còn nữa, nếu như đi thành Trấn Tinh, nhớ sớm nói cho ta một tiếng, ta sẽ để Vương Khánh Hải đi cùng các ngươi, đừng đi một mình."
Dứt lời, Trương Đào lại tiếp tục nói: "Dương Thanh nhà họ Dương vẫn chưa ra khỏi Vương Chiến Chi Địa, có lẽ đã chết ở bên trong..."
Phương Bình có vẻ giật mình nói: "Suýt nữa quên mất, hắn đã ngủm củ tỏi rồi, bị nhóm người Cơ Dao tiêu diệt."
Việc này đúng là hắn quên nói, thấy Trương Đào nhìn mình, Phương Bình nhún vai nói: "Ta cam đoan, ta không hề động thủ, không hề làm gì, nếu thật do ta tiêu diệt, giờ ta cũng chẳng thèm nói đến chuyện này.
Ngày đó Dương Thanh vượt kết giới, khi còn kẹt tại vách tường thì vừa vặn gặp bọn Cơ Dao. Đám người Cơ Dao tiện tay tiêu diệt hắn.
Ta còn là ân nhân của hắn, ta đã tiêu diệt Ngạc Tất Đạc, kẻ đã giết hắn, ta đã báo thù cho hắn rồi. Bộ trưởng, một võ giả cấp bảy nho nhỏ mà thôi, ta thực sự chẳng quan tâm lắm..."
"..."
Lữ Phượng Nhu bên cạnh nhìn hắn, Đường Phong nhìn hắn, lão Hoàng cũng nhìn hắn.
Ý gì? Võ giả cấp bảy nho nhỏ ư, lời này của ngươi thật cuồng vọng.
Phương Bình nói không phải hắn làm, mọi người tin. Nếu thật là hắn làm, thì 80, 90% tên nhóc xấu tính này sẽ không đề cập đến.
Tất nhiên, Trương Đào không đề cập đến chuyện này, hắn có lẽ cũng không nói, có lẽ thật đã quên, rõ ràng, trong mắt hắn, Dương Thanh chẳng hề quan trọng.
Bây giờ Trương Đào cũng mới biết Dương Thanh thật đã chết rồi, suy nghĩ một chút nói: "Việc này nếu trước đó không ai nhắc đến, vậy coi như chưa từng xảy ra, xem như bớt đi một chuyện. Hắn chết trong tay võ giả địa quật... Đây cũng là số mệnh.
Trước tiên xử lý xong mỏ quặng đã, sau đó còn nhiều việc, không có thời gian dây dưa ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận