Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1952: Hợp Tác

Lần này Giảo không công thành, Phương Bình cũng không ngại tự mình làm. Lòng dạ của đám người địa quật này ác độc vô cùng, có lẽ sẽ diệt luôn cả thành không chừng!
Nếu bắt Phương Bình phải giết nhiều người như vậy, hắn chưa chắc đã làm được, nhưng để bọn họ làm thì khác, cứ để bọn họ tự mình giết nhau đi.
"Nhưng nếu bọn họ không đuổi giết chúng ta mà trở lại thì phải làm sao?"
"Không quản được nhiều như vậy! Nếu bọn họ trở lại, thì chúng ta tiếp tục xuất hiện, tiếp tục mắng Chân Vương, vậy đi!"
Lão Lý không có ý kiến, phía trước, một tòa thành trì đã dần dần xuất hiện trước mắt. Hơn 50 vị cấp chín diệt thành đơn giản vô cùng, chỉ là bọn họ có làm hay không thôi.
...
“Ầm!” Một tiếng nổ thật lớn, vang vọng vương thành.
Phương Bình và lão Lý phá không mà đến, trực tiếp ra tay. Vị võ giả cấp bảy vừa mới ngự không lên trực tiếp bị hai người đánh nổ.
“Trời ạ!”
“Vương ở đâu?”
“...”
Vương thành lập tức hỗn loạn!
Vực Nam Thất hôm nay như lâm vào tận thế, khắp nơi bùng nổ đại chiến, nhiều nơi chém giết lẫn nhau, uy thế rung trời, vô số cường giả chạy trốn, rất nhiều yêu tộc run rẩy.
Phương Bình và lão Lý mạnh mẽ tiêu diệt một vị cường giả cấp bảy, trực tiếp vào thành.
Ngay sau đó, Phương Bình dùng tiếng địa quật quát lên: “Tất cả ra khỏi nhà, ai không ra, chết!”
Phương Bình và lão Lý khí huyết ngút trời, sát khí sôi trào. Xa xa, một vị võ giả cấp bảy thấy cảnh này, không hề do dự, quay đầu bỏ chạy khỏi thành.
Thấy vậy, ánh mắt Phương Bình khẽ đảo, hắn truyền âm nói: “Lão sư, chúng ta có thể công phá các thành khác, ép mọi người phải lưu vong, tạo hỗn loạn địa quật!"
Tạo tận thế, gây đại loạn! Khiến cả vực Nam Thất rơi vào chiến hỏa, để mấy ngàn dân chúng vực Nam Thất phải lưu vong, đến lúc đó, hắn có thể dễ dàng ẩn núp trong đám người.
Ánh mắt lão Lý lạnh lẽ, không nói chuyện, nhưng trường kiếm trong tay không chậm chút nào, trường kiếm xuất hiện giữa trời, ngự kiếm giết địch!
Một vị võ giả cấp bảy vừa định chạy trốn, không gian trước mặt đã bị xé rách, trực tiếp bị không gian đen kịt nuốt vào.
Đừng đối đầu với người đến!
Xa xa, một vị cường giả kim thân lớn tiếng gào lên!
Hai vị cường giả đột kích quá mạnh, không ai sánh bằng! Cường giả cấp tám bình thường không thể tiêu diệt cấp bảy bằng một chiêu, thậm chí cấp chín yếu muốn làm vậy cũng khó, nhưng đối phương lại làm được.
Nói xong câu này, đối phương lập tức trốn chạy. Rất nhanh, người này cảm ứng được hơi thở của võ giả địa quật phía sau, bỗng quay đầu nhìn lại và chạy về phía đó.
“Đại nhân...”
Người này vừa mới chạy đến bên cạnh những người mới đến, vừa định mở miệng cầu viện, một giây sau, chuyện khiến hắn hối hận đã xảy ra!
14 vị cường giả cấp chín hầu như không ai do dự, dồn dập ra tay!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang trời vang lên, người này trực tiếp bị đánh nổ kim thân, chết không toàn thây, chết không nhắm mắt.
Vì sao? Vì sao lại giết hắn? Hắn không thể tin được, cũng không thể nào tin nổi.
Hắn không biết vì sao những người này lại giết hắn, hắn là đại thống lĩnh ở vương thành, là người sống ngoài ngoại vực của vùng cấm, vì sao người vùng cấm lại muốn giết hắn?
Đương nhiên, những người kia sẽ không giải thích.
Phương Bình từng ngụy trang thành cường giả vương thành đánh lén bọn họ, lúc này, bọn họ căn bản mặc kệ trong thành có phải là cường giả thành trì hay không, chỉ cần dám trực tiếp bay đến, tiếp cận bọn họ, vì an toàn, bọn họ sẽ chọn ra tay trước.
“Phương Bình, Trường Sinh Kiếm, các ngươi chạy không thoát đâu!”
“Dù cho đồ thành, cũng phải tiêu diệt bọn ngươi!”
“...”
Mấy vị cường giả cấp chín uy thế lay trời, không hề ngó ngàng, thấy thành trì hỗn loạn, dân chúng ra khỏi nhà, những người này bùng phát uy thế, kinh sợ tứ phương.
Có người lên tiếng: "Tất cả đứng yên, ai dám nhúc nhích, giết không tha!"
Những cường giả này đã thiếu kiên nhẫn! 15 người truy sát Phương Bình và lão Lý, không những không thể giết bọn họ, ngược lại còn mất một người, sỉ nhục, sỉ nhục cực lớn!
Sống chết của dân chúng ngoại vực có liên quan gì đến bọn họ, ai thèm quan tâm?
Cường giả mạnh mẽ phóng thích uy thế, một số người bình thường lập tức mất mạng, võ giả sơ cấp cũng bị uy thế ép chết.
Đây chính là cường giả! Cường giả đồ thành, dễ như ăn cháo.
Trong thành lớn mấy triệu nhân khẩu, vô số dân chúng tử vong, một số võ giả trung cấp run lẩy bẩy. Mấy vị cường giả nhìn nhau, bọn họ không nhìn thấy nhóm hai người Phương Bình, không biết hai người này đã chạy đi đâu.
“Làm sao bây giờ?”
“Bọn họ trốn ở trong nhóm người, lẽ nào chúng ta phải tàn sát tất cả mọi người sao?”
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách! Tốc độ của hai người này rất nhanh, lại luôn trốn chạy, chúng ta không thể nào đuổi theo kịp, đối phương còn có năng lực che lấp khí tức, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ mất dấu ngay!"
"Nhóm người của thống soái Cơ Nam hình như sắp đến rồi, hay là chúng ta cùng nhau phong tỏa phòng này, đồ thành, đào đất ba thước cũng phải tìm ra bọn họ?"
"Một khi chuyện chúng ta tàn sát thành trì ngoại vực bị truyền đi, rất dễ bị cường giả các ngoại vực khác căm thù…"
"Ngu dốt, hôm nay vực Nam Thất hỗn loạn vô cùng, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, chỉ cần tiêu diệt được Phương Bình và Trường Sinh Kiếm, đừng nói là một tòa thành ngoại vực, dù có phải chôn vùi cả vực Nam Thất cũng đáng!"
Trong lúc những người này nói chuyện, xa xa, một nhóm người khác nhanh chóng tiếp cận.
Còn chưa tới nơi, Cơ Dao đã lớn tiếng nói: “Có phát hiện tung tích của Phương Bình không?”
"Bẩm điện hạ, đối phương chính là Phương Bình, còn có Trường Sinh Kiếm! Hai người này lúc này đang ở trong thành, mong điện hạ giúp bọn ta tiêu diệt Phương Bình!"
“...”
Mấy vị cường giả dồn dập mở miệng, Cơ Dao Nhin quanh một vòng, bên dưới, cả tòa thành đã rơi vào hỗn loạn.
Một số võ giả cấp sáu cấp bảy đều run sợ trong lòng, thậm chí còn có người lén chạy trốn. Nhưng họ còn chưa ra khỏi thành thì đã bị lấy mạng, sát thủ lại chính là nhiều vị thần tướng vùng cấm.
“Không cho phép ra khỏi thành!”
“Phong thành!”
“Tất cả không được phép lên tiếng, nếu gây ra tiếng động, giết không tha!”
“...”
Các vị cường giả dồn dập quát lên, có người nghiêng tai lắng nghe, nhanh chóng nói: "Cẩn thận nhóm Phương Bình chui vào mỏ quặng dưới lòng đất, nổ mỏ quặng, cẩn thận vẫn hơn!"
Phương Bình đã làm chuyện này nhiều lần, các cường giả ai cũng đề phòng.
Ngay sau đó, mọi người dồn dập nhìn về phía Cơ Dao, chờ câu trả lời.
Cơ Dao còn chưa mở miệng, Cơ Nam đã nói: "Nếu đã xác định Phương Bình ở trong thành thì tốt. Lần trước ở thành Thiên Thực chúng ta không thể giết hắn, nhưng hôm nay có cơ hội! Chúng ta có 53 thần tướng, cùng nhau phong thành, mỗi hướng 10 vị thần tướng, 13 người còn lại phong tỏa hư không!
Giữ im lặng tuyệt đối trong khu vực này, dù họ đào hang để trốn ra cũng sẽ có động tĩnh, chỉ cần trong thành yên tĩnh, chúng ta sẽ có thể tiêu diệt bọn hắn!
Các ngươi thấy sao?"
Có thần tướng lạnh lùng nói: "Trong thành động tĩnh quá lớn, khó mà lắng nghe! Các vị, cùng nhau bùng phát uy thế, tiêu diệt tất cả võ giả sơ trung cấp, đến lúc đó, họ có chạy đằng trời!"
Tất cả mọi người lạnh lùng!
Lúc Phương Bình ở thành Thiên Thực, có người từng kiến nghị để 10 triệu người chôn cùng Phương Bình! Hiện nay chỉ là một tòa vương thành ở ngoại vực, dù sao cũng đã ra tay tàn sát người của thành này!
53 vị thần tướng hợp tác với nhau, mỗi phương hướng 10 người, Phương Bình chạy không thoát. Là hắn tự tìm đường chết, thật sự cho rằng lẫn vào trong đám người thì sẽ càng an toàn sao?
Ấu trĩ! Non nớt.
Cơ Dao Nhin quanh một vòng, bỗng nhiên nói: “Đề phòng bọn họ đào hang ở dưới đất chạy trốn, Thiên Thực vương đình cử ra mấy người xuống dưới đất phong tỏa, thuận tiện trông giữ mỏ quặng!”
“Cơ Dao điện hạ!”
Có người thay đổi sắc mặt! Lúc này mà bảo họ xuống dưới đất? Muốn chết sao? Một khi Phương Bình cho nổ tung mỏ quặng…
Sắc mặt Cơ Dao khó coi nói: "Các ngươi muốn trái lệnh? Bọn họ dám cho nổ mỏ khoáng sao? Họ hiện tại chỉ có thể ở hai chỗ: ở trong thành hoặc là đang ở dưới đất. Nếu cho nổ mỏ khoáng, họ cũng đừng mong chạy!
Dùng mạng của các ngươi đổi lấy mạng của hai người Phương Bình cũng đáng! Dù Chân Vương của Thiên Thực vương đình ở đây, họ cũng sẽ không có ý kiến!
Đi đông đông một chút, không chết được!
Dù Chân Vương có ở trước mặt bản cung, bản cung cũng vẫn sẽ nói như vậy. Các ngươi có đi hay không? Nếu không đi, Phương Bình và Trường Sinh Kiếm chạy mất, đây chính là trách nhiệm của các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận