Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2311: Chuyện Cũ Của Thương Miêu Thiên Cẩu (3)

Thương Miêu nhìn khe nứt không gian, sau đó lấy móng vuốt vò đầu, hơi buồn bực nói: "Xa thật! Sao ta có thể chuyển cái này đến bên đó? Giả Nhân Hoàng thật phiền phức! Xa như vậy, còn bảo ta dẫn người đến, còn để bản miêu kết nối với chiến trường không gian... Thật là!"
"Phiền phức!"
"Phiền chết mèo!"
Thương Miêu không ngừng lẩm bẩm. Giả Nhân Hoàng không có nhân tính! Bắt bản miêu bay xa như vậy! Sắp mệt chết rồi nè! Thương Miêu cảm thấy, lần này mình ít nhất gây mất mấy trăm cân.
"Được rồi, trước tiên ăn chút đồ ăn cho mèo, bồi bổ đã."
Thương Miêu cũng lười suy nghĩ, lấy ra lượng lớn đồ ăn vặt bắt đầu ăn điên cuồng, vừa ăn, vừa vờn quanh vết nứt, con mèo này có chút mơ hồ. Mệt quá, buồn ngủ rồi!
"Hay là bản miêu ngủ trước một giấc?"
Vừa nghĩ vậy, Thương Miêu chợt kêu thảm một tiếng. Lúc này, trong thế giới mèo, bóng dáng Trương Đào hiện ra.
"Thương Miêu, tuyệt đối đừng làm hỏng việc, đã quá nhiều người chết rồi, Trái Đất sắp hủy diệt rồi."
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đã có rất nhiều nhân loại chết đi, tử thương nghiêm trọng. Một con mèo, ngồi xổm trên phế tích quan sát, nước mắt ròng ròng. Thương Miêu thật muốn khóc. Giả Nhân Hoàng thật độc ác! Sao người biết ta buồn ngủ? Đồ khốn đáng chết! Bản miêu hối hận rồi! Giả Nhân Hoàng đi nhiều con đường, khá phù hợp với nó, vừa nghĩ đến nó, nó đã cảm ứng được rõ ràng, quá bi thương rồi.
"Vì sao phải nói cho hắn biết, bản miêu là Thương Miêu chứ!"
"Không đúng, bản miêu nói cho hắn biết sao?"
"Là tên khốn nào, đã tiết lộ sự tồn tại của bản miêu?"
Thương Miêu vô cùng bị thương. Đau lòng! Là bản miêu nói ta tên Thương Miêu sao? Không biết tên của bản miêu, dù Giả Nhân Hoàng nghĩ về mình, nó cũng chưa chắc có thể cảm ứng rõ ràng như thế. Khiến mèo quá mệt mỏi! Thương Miêu không khỏi phẫn nộ, hóa bị thương thành ham muốn ăn uống, tiếp tục ăn điên cuồng, sau khi ăn một lúc, cuối cùng khe hở xoay quanh nó cũng có một chút manh mối.
"Hình như mảnh vỡ này có liên quan đến chiến trường không gian. Bản miêu mở ra một lỗ hổng, xem như mảnh vỡ này như đường hầm không gian là được, sau đó lại chặn cửa mảnh vỡ không được sao?"
Thương Miêu gật cái đầu to, bản miêu thật thông minh, đã nghĩ ra cách này.
"Nhưng mà... khí tức truyền thật xa. Sao có thể truyền... mấy trăm nghìn dặm chứ?"
"Kính Khuy Thiên hỏng rồi, không truyền ra được nha!"
"Thật phiền phức!"
Thương Miêu tức đến cái đuôi xù lên, rất muốn đâm chết Giả Nhân Hoàng!
"Được rồi được rồi... hình như bản miêu còn có một thứ, có thể thử một chút!"
Thương Miêu lẩm bẩm, bắt đầu ra sức bố trí, lầu bầu nói: "Đâm chết các ngươi, đâm chết hết cho được rồi. Ngày nào cũng nghĩ đến mèo, còn không phải một người nghĩ đến bản miêu, thật phiền phức! Đi ngủ vẫn tốt hơn, ngủ rồi, bọn họ sẽ không nhớ ta nữa, không nghĩ đến ta nữa."
Thỉnh thoảng, Thương Miêu cũng rất bất đắc dĩ. Không ngủ, mọi người đều dõi theo nó, thường xuyên nghĩ đến nó, rất phiền. Nếu ngủ, cảm giác tồn tại thấp, không còn mấy ai nhớ đến nó nữa. Thương Miêu vểnh cái mông lông xù lên bắt đầu bố trí, thỉnh thoảng nhìn về phía lục địa mờ ảo trong cái khe, không biết nghĩ tới điều gì, có chút thương cảm nói: "Hình như cái đó là hồ cá của nhà ai, không đúng, bồn tắm lớn nhỉ?"
"Hình như trước đây, chó lớn háo sắc từng nhìn lén người khác tắm rửa..."
"Meo, bản miêu không nhìn lén!"
"Không, bản miêu bị chó lớn ép tới nhìn lén, meo, phụ nữ thật xấu xa!"
Thương Miêu lẩm bẩm! Thật xấu xa! Không chơi vui như bé mặt béo! Không thèm nhìn! Chó lớn thật háo sắc! Nhưng hình như Thương Miêu lại nghĩ tới gì đó, thầm nói: "Chó lớn chẳng những háo sắc, còn rất vô sỉ, đúng thế, trộm quần áo của các nàng... hại bản miêu suýt nữa bị người đánh... cũng không phải thần khí mà chó lớn cũng trộm, thật không biết xấu hổ!"
Thương Miêu lẩm bẩm không ngừng. Lúc này, nó lại nhớ tới không ít chuyện cũ. Ấn tượng về chó lớn trong trí nhớ cũng rõ ràng, trước kia không nhớ lắm, giờ càng ngày càng rõ. Nhớ lại những chuyện này, Thương Miêu có chút thương cảm: "Vẫn phải đi ngủ thôi, nhớ lại quá nhiều, không tốt! Nếu không khi lừa đảo lại hỏi ta, chẳng lẽ nói cho hắn biết, bản miêu đã từng nhìn lén rất nhiều người tắm rửa?"
"Không thể nói cho hắn biết đâu!"
"Bản miêu không hề nhìn lén!"
"Mèo nhìn người tắm rửa... cũng rất bình thường mà!"
Thương Miêu nói đi nói lại, sau đó lại meo lên thảm thiết: "Càng nghĩ càng đáng thương, mèo nhà ai lại làm những chuyện này, thật là, ta chỉ muốn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn mà thôi!"
Thương Miêu hết sức bi thương, lát sau, trong đầu xuất hiện hình dáng Phương Bình, vội nói: "Tên lừa đảo, tên lừa đảo, người thiếu bản miêu đồ ăn cho mèo trong trăm nghìn năm, Giả Nhân Hoàng quá xấu xa, người phải thay hắn trả nợ! Bằng không... bản miêu sẽ đâm chết bé mặt béo, cho ngươi tức chết!"
Trong một vùng tăm tối, cơ thể Phương Bình hơi lảo đảo, sau đó lắc đầu, hùng hổ chửi thầm. Thương Miêu điên rồi! Đang yên đang lành truyền âm cho mình làm gì. Còn nữa, con mèo này làm sao thế, hắn luôn cảm thấy nó có gì đó không ổn. Mèo này có thể truyền âm cho tất cả mọi người, hay chỉ có thể truyền âm cho hắn? Vì sao không truyền âm cho lão Trương?
"Chẳng lẽ vì ta tiến vào thế giới mèo của nó?"
Còn về Thương Miêu nói sẽ đâm chết Phương Viên, Phương Bình chẳng có gì để nói, con mèo này chỉ nói mồm mà thôi. Hắn không tin! Đương nhiên, nếu làm thật... Phương Bình lập tức lắc đầu, còn mèo này... ngốc thật hay ngốc giả thế? Tướng chải lông phải chăng là người giám sát nó? Nếu là vậy, năm xưa, Chiến Vương chải lông cho nó, hẳn là người giám sát nó.
"Quan hệ giữa Mạc Vấn Kiếm và Chiến Vương... chắc khá tốt."
Phương Bình lẩm bẩm. Có lẽ rất tốt! Không, chắc chắn rất tốt. Giờ đây, Phương Bình cũng không biết, nếu Chiến Vương khối phục ký ức, liệu ông ấy sẽ tiếp tục đồng lòng với nhân loại như hiện tại, có thể ra tay với Mạc Vấn Kiếm hay không?
"Không nên nghĩ nhiều như vậy!"
Phương Bình lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện này nữa. Nếu lần sau Thương Miêu còn truyền âm lung tung cho mình, hắn sẽ học lão Trương, nghĩ đến những chuyện đau khổ, để Thương Miêu đau đầu. Phương Bình không tiếp tục quan tâm những điều này, vội nói: "Người đã đến đông đủ chưa?"
"Thiếu mất hai người."
Khương Quỳ khẽ nói, hơi thở có chút hỗn loạn. Giờ đây, ở đây có 65 người. Trận chiến vừa rồi, họ đã giết không ít người địa quật, song, bọn họ cũng có người chết. Phương Bình cười lạnh nói: "Chúng ta thiếu mất hai người, thì địa quật ít nhất chết mấy chục"
Dứt lời, Phương Bình quát: "Hãy giữ vững tinh thần, nơi quỷ quái này, rất ngột ngạt!"
Lúc này, bọn họ ở trong một vùng tăm tối. Ngay cả Phương Bình cũng cảm thấy ánh mắt mình hơi bị ngăn trở, chiến trường không gian ở đây hơi khác các nơi khác.
Ngay khi mấy người Phương Bình tiến vào chiến trường không gian.
Bên ngoài, tiếng thở dài lại nổi lên. Phong Vân đạo nhân thở dài: "Tử thương nghiêm trọng, đáng tiếc!"
Địa quật, còn 172 người sống! Những phe khác, còn 65 người sống! Có 237 cường giả sống sót! Tỷ lệ tử vong như vậy hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người. Phe Phương Bình mất 5 người để tiêu diệt hơn 50 vị cường giả địa quật. Phong Vân đạo nhân cũng muốn khinh bỉ mấy câu, phía Thần Lục rốt cuộc bị làm sao vậy? Lần lượt bị hại! Đám cường giả mà Mệnh Vương bồi dưỡng đều là kẻ ngốc sao? Nơi xa, Mệnh Vương không nói một lời! Nếu không phải vừa mới tiến vào thêm 300 người... người của bọn họ cũng không đủ chết. Kỳ Huyễn Vũ thật vô dụng đến mức khiến lão tuyệt vọng. Sao người của các ngươi lại bị giết nhiều như vậy, nhưng lại chẳng giết được mấy kẻ địch? Toàn kẻ bất tài sao? Tại một nơi trên không trung, một con trâu nước lớn cũng im hơi lặng tiếng, bản Đế sẽ không nói cho các ngươi, hình như có liên quan đến ta đâu! Phân thân của nó đã bị dùng. Hiển nhiên, e là do phân thân của nó nổ tung dẫn đến cái chết của đám người kia.
"Thanh Đồng, người đáng chết!"
"Nguyệt Linh, tại sao?"
"Tại sao lại phản bội chúng ta?"
"Bản để không cam lòng!"
"Trời xanh không có mắt!"
Trong không gian tối om, từng tiếng hét điên loạn vang lên đỉnh tai nhức óc. Sắc mặt nhóm người Phương Bình khẽ biến, sự oán độc, không cam lòng, căm hờn đó khiến bọn họ có chút mất tập trung, hận không thể lập tức phát tiết một phen.
"Mau dùng Thanh Tâm Đan!"
Khương Quỳ khẽ quát một tiếng, lấy Thanh Tâm Đan ra, vội vàng nuốt xuống. Sau khi uống thuốc, ánh mắt đỏ ngầu của một số cường giả mới trở lại bình thường. Ngay vừa nãy, ánh mắt không ít người đỏ lên, vô cùng hung dữ, có xúc động muốn giết người. Phương Bình cũng hít sâu một hơi, đè xao động trong lòng xuống, quan sát xung quanh vẫn tối đen như mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận