Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2314: Kíp Nổ (3)

"Đám người các ngươi bặt vô âm tím, rốt cuộc ẩn náu ở đâu?"
Trường Đào lẩm bẩm nói: "Thiên ngoại thiên, Giới Vực, những người khác đều có địa bàn, chẳng lẽ các ngươi ẩn náu ở trong Cấm Kỵ Hải sao? Nhưng nhiều năm như vậy, tiên đảo hải ngoại và yêu tộc đều phát triển mạnh, không thể không có dấu vết gì Trừ phi..."
"Trừ phi các ngươi ẩn náu ở chỗ bọn họ không tìm thấy, ví dụ như... trong mảnh vỡ Thiên Giới?"
Trương Đào bật cười lớn nói: "Thiên Giới rơi vỡ, ta thấy cũng không phải là không lưu lại chút nào, chắc vẫn có nơi còn tồn tại. Đám người các ngươi ẩn náu trong mảnh vỡ Thiên Giới, có lẽ thật tự lập một mảnh trời mới"
Trương Đào tiếp tục nói: "Bên trong có di hài Hoàng Giả sao? Có di hài Cực Đạo Thiên Đế sao? Có truyền thừa Thượng Cổ không? Có thần khí không? Có những thứ liên quan tới đại đạo Hoàng Giả không? Có thể khiến người ta đột phá không?"
Ông liên tiếp đặt ra rất nhiều câu hỏi. Lúc này, nơi xa, giọng nói của Trấn Thiên Vương từ không trung truyền đến: "Chưa chắc không có, năm đó Thiên Giới vô cùng to lớn, còn lớn hơn Thần Lục của thần triều Địa Hoàng, sống trong di tích Thiên Giới là chuyện rất bình thường. Cung cửu Hoàng, thậm chí Thiên Đình không hề bị hủy, có khả năng đã rơi xuống không gian vô danh"
Trương Đào cười nói: "Thành Hoàng nhất định cần Phục Sinh Chi Chủng sao? Nếu như Hoàng giả chết đi, đại đạo lưu lại, chúng ta trực tiếp đi đại đạo Hoàng Giả thì có thể trực tiếp thành Hoàng hay không? Ta rất tò mò, tại sao không ai nghĩ như vậy, đến tàn tích Thiên Giới tìm thử xem?"
Lúc này, trong không trung có người thản nhiên đáp: "Ai nói chưa từng đi tìm? Năm đó, khi Thiên Đế vẫn còn, đã dẫn một đám người đi tìm di chỉ Thiên Giới, cuối cùng Thiên Đế chết, những người khác đều tử thương nghiêm trọng, cuối cùng không thu hoạch được gì..."
"Vậy nên các ngươi từ bỏ ý định ư?"
Trương Đào cười nói: "Vậy ta sẽ hoài nghi quyết tâm thành Hoàng của các ngươi rồi, đổi thành ta, qua nhiều năm như vậy, ta chắc chắn phải tiếp tục đi tìm, Thiên Đế cũng đã chết, điều đó có nghĩa là thật sự có cách thành Hoàng. Mặc dù nguy hiểm, nhưng các ngươi không hiểu đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm ư?"
"Hừ! Ngươi thì biết cái gì!"
Có người lạnh nhạt nói: "Di chỉ Thiên Giới, ở trong Biển Khổ, Biển Khổ vô biên, nếu có phương hướng chính xác, chúng ta tự sẽ đi tìm. Nhưng 33 cường giả tiên đảo đã tìm kiếm vô số năm, cũng chưa từng phát hiện, chẳng có mục tiêu, làm sao tìm..."
Nghe thế, có cường giả tiên đảo tiếp lời: "Đã tìm, nhưng Biển Khổ nguy hiểm, không thể khôi phục linh khí, mới chỉ tìm một số địa vực thì đã mất sức, không thể không trở về. Trên bầu trời Biển Khổ cũng có rất nhiều vết nứt không gian còn, thậm chí còn có khe hở xếp tầng, hết sức nguy hiểm, cấp Để cũng có nguy cơ mất mạng..".
Những người này rốt cuộc cũng lên tiếng. Không phải bọn họ không tìm, mà là không tìm thấy, tìm trong vô vọng, thì xác suất phải chết rất cao. Còn không bằng tìm Phục Sinh Chi Chủng, cái này rõ ràng hơn một chút.
"Thượng Đế biết... Có người lạnh nhạt nói: "Năm đó, Mạc Vấn Kiếm đã từng đi qua di chỉ Thiên Giới. E là thần khí của Thương Để lấy được ở đó, đáng tiếc Thượng Đế không muốn nói nhiều, thường xuyên ngủ say, chúng ta niệm tình năm xưa, cũng không thể cưỡng ép Thượng Đế..."
Trương Đào cười nói: "Niệm tình năm xưa? Tình cảm gì? Thương Miêu còn có ân tình sao?"
Đám người lại im lặng. Trấn Thiên Vương cười nói: "Kiêng kị thôi, Thiên Cẩu không chết, ai dám trêu chọc Thương Miêu. Sau khi Thiên Cẩu chết, Thương Miêu ngủ say không tìm được, khi nó xuất hiện lần nữa thì trận chiến thần triều Địa Hoàng đã kết thúc, thiên ngoại thiên, tiên đảo hải ngoại đều tổn thất nặng nề. Giới Vực, cuộc chiến Nam Bắc xuất hiện, còn phải phong tỏa khu vực cấm, cộng thêm một số người âm thầm bảo vệ, các phương không đạt được nhận thức chung, ai rảnh mà đối phó Thương Miêu? Sau đó nhiều năm, Mạc Vấn Kiếm mạnh lên, cuộc chiến Vương Chiến Chi Địa nổ ra, cường giả gần như tử thương hết, không chết thì cũng trọng thương... Lúc này, lại có ai dám đi trêu chọc Thương Miêu?"
Dứt lời, Trấn Thiên Vương vừa cười vừa nói: "Trương Đào, bây giờ Thương Miêu cần người bảo hộ, con mèo này rất nổi bật, ngươi không bảo vệ, cẩn thận có người âm thầm hạ độc thủ."
Trương Đào cười nói: "Trương mỗ sẽ cố hết sức, dù sao Thương Miêu có công với nhân loại, cũng xin tiền bối giúp đỡ."
Trấn Thiên Vương cười nói: "Tất nhiên rồi!"
Hai người đối thoại một hồi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không ai lên tiếng. Thương Miêu... Lúc này mà không ai nhằm vào Thương Miêu mới là lạ. Thật ra, trước kia, có một số người không biết Thương Miêu có nhiều thần khí như vậy, cũng không biết nó biết di tích Thiên Giới ở đâu, hiện tại... có một số việc đã không thể giấu diếm. Mệnh Vương liếc nhìn Trương Đào, hơi nhíu mày. Lúc này, Võ Vương đề cập đến Thương Miêu, có mục đích gì? Bây giờ nhắc đến trước mặt mọi người, là uy hiếp, hay có mục đích gì khác?
Ở một bên khác, Lê Chử tiếp tục ho nhẹ, sắc mặt trắng bệch, cũng liếc nhìn Trương Đào. Trường Đào cũng nhìn về phía hắn, bật cười lớn nói: "Lê Chử, đừng giả bộ bệnh tật nữa, người và ta hợp tác... có lẽ có thể làm được chuyện lớn. Chúng ta hợp tác lừa giết một ít cấp Đế, địa quật thuộc về ngươi, Trái Đất thuộc về ta, đây mới là chính đạo!"
Lê Chử cười cười: "Võ Vương nói đùa!"
"Ngươi cũng đừng hối hận, hiện tại tâm tình ta tốt mới bàn chuyện hợp tác với người, bằng không... đừng mơ!"
Trường Đào nghiền ngẫm: "Ngươi và ta hợp tác, lừa giết một số người không khó!"
Lê Chử cười lắc đầu, thở dài: "Lúc này, Võ Vương hà tất kéo ta xuống nước, bản vương đã không còn sống được bao lâu nữa..."
Trương Đào híp mắt cười nói: "Vậy ngươi phải hỏi Phong Vân đạo nhân, người nằm trong top mười vị cường giả đứng đầu bảng xếp hạng cấp Đế, sao có thể không sống được bao lâu nữa chứ?"
Bên cạnh, Phong Vân đạo nhân cười nói: "Lão đạo chỉ xếp hạng, không tham dự cái khác!"
"Ha ha ha!"
Trương Đào cười to, như vậy đủ rồi!
Trong chiến trường không gian tối om. Hai mắt Phương Bình đỏ lên rồi lập tức trở lại bình thường, trầm giọng nói: "Mọi người hãy cẩn thân! Ý thức hỗn loạn càng ngày càng mạnh, cẩn thận bị ảnh hưởng. Mọi người đều chú ý đến người bên cạnh, phàm có gì không thích hợp thì phải lập tức báo cho mọi người."
"Đã hiểu!"
Mọi người đồng thanh đáp. Dứt lời, Phương Bình cười nói: "Nhưng đến bây giờ cũng không phải không thu hoạch được gì, ngược lại đã nghe được không ít chuyện"
Mọi người cạn lời. Ngươi rảnh nhỉ? Lúc này nghĩ gì thế! Nói đi cũng phải nói lại, đúng là nghe được không ít chuyện.
"Nguyệt Linh, đồ đàn bà điên, người đàn ông của người chết rồi, ngươi lại cấu kết với hai tên Yêu Điện này! Đồ để tiện!"
"Hai kẻ tàn dư Yếu Điện này có thể thỏa mãn ngươi sao?"
Không ít lời tục tĩu bẩn thỉu. Các cường giả năm đó chết đi càng về sau càng điên cuồng, đầu còn vẻ uy nghiêm của cường giả nữa, mở miệng ra là mắng chửi. Bây giờ, chút ý thức lưu lại nơi đây cũng là tiếp diễn tình huống năm đó, âm thanh mắng chửi mấy ngàn năm chưa từng ngắt quãng.
"Thiên Mệnh, người chẳng qua là chó săn của Địa Hoàng, còn là một chó săn của ảo ảnh, còn mặt mũi nào mà sống trên đời này hả?"
"Thiên Thực, đồ nam không ra nam nữ không ra nữ, có phải cùng Thiên Mệnh..."
Từng tiếng mắng chửi, tiếng cười miệt thị vang lên bên tai mọi người. Rất nhiều chuyện vụn vặt! Năm đó, vô số cường giả Giới Vực đã hy sinh, rất nhiều người chết ở đây, khiến lãnh tụ hai phái Nam Bắc, dư nghiệt thần triều Địa Hoàng, và mấy vị cường giả khác bị chửi khá nhiều. Thanh Đồng đế quân cũng bị mắng cho vuốt mặt không kịp! Khương Quỳ tái mặt, cũng không tiện nói gì, trên thực tế cũng chẳng có cách nào nói gì. Người cũng đã chết rồi, chỉ là một chút ý chí lưu lại mà thôi, nên hắn cũng chẳng có cách nào. Nếu ban đầu những câu mắng chửi chỉ là đơn thuần là những chuyện vụn vặt, mắng chửi bình thường, nhưng càng về sau, Phương Bình lại nghe được những thứ hữu dụng!
"m mưu! Đều là âm mưu! Thanh Đồng, Nguyệt Linh... các ngươi lại cùng một bọn!"
"Cuộc chiến Nam Bắc... Ha ha ha, đều là chuyện cười!"
"Là ngươi? Ngươi còn sống! Người của Nhân Hoàng... Bản đế đã từng gặp ngươi!"
Khi nhóm người Phương Bình tới gần khu vực trung tâm, sắc mặt Phương Bình thay đổi.
"Người của Nhân Hoàng?"
Phương Bình trầm giọng hỏi: "Năm đó có người của Nhân Hoàng xuất hiện ư?".
Khương Quỳ trầm mặc, lúc lâu sau mới nói: "Không biết, năm đó, đại chiến đến cuối cùng, chỉ còn một ít cường giả tuyệt đỉnh còn đây giao đấu, nghe nói sau đó có một nhóm người tới để kết thúc trận chiến này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận