Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2391: Các Nơi Hiển Thần Thông (2)

Phía Phương Bình, Chiến Vương và Triệu Hưng Võ đang phải chống lại nhiều vị cường giả vây giết. Trong đó có Phong Vương! Phong Vương không nhiều lời, phá không bỏ chạy, quát: “Vương chủ, cứu ta!”
Tiện tay! Phải, chính là tiện tay! Mấy vị Chân Thần này, mạnh nhất là Phong Vương cũng chưa đến cấp Đế, cường giả như vậy, Mạc Vấn Kiếm đã giết quá nhiều. Tại trận chiến ngàn năm trước, hắn xuống địa quật, tiêu diệt vô Số Chân Vương, nhiều vị cấp Đế. Phong Vương vừa mới chạy đi, trong chớp mắt, bóng người Mạc Vấn Kiếm đã lấp lóe, xuất hiện trước mặt ba người kia. Ba vị cường giả cấp Chân Vương sợ hãi tột độ, không nói lời này, lập tức bỏ chạy! Ma Đết Người có tên cây có bóng! Ma Đế, là cái tên cấm kỵ ở địa quật. Lịch sử truyền thừa của Địa quật có phần đứt đoạn, chính là thời gian sau trận chiến ngàn năm trước. Khi đó, Ma Đế xuống địa quật, chém giết vô số cường giả thời thượng cổ. Hiện nay, thậm chí có không ít người còn nhớ rõ bóng dáng khi hắn giết người. Quá ám ảnh! Bên kia, Vạn Yêu Vương, Thiên Yêu Vương gào thét liên tục.
"Mạc Vấn Kiếm!”
“Ngươi lại còn dám xuất hiện!”
“Vô liêm sỉ!"
Mạc Vấn Kiếm mắt điếc tai ngờ, bàn tay như ngọc vươn ra, hầu như là trong chớp mắt, bắt được một vị cường giả Chân Vương. Đúng lúc này, ở hư không phía xa, có người hình như muốn phá không chạy đến. Song, ngay lập tức, tiếng cười của Càn Vương truyền đến: "Khôn Vương, đã lâu không gặp! Đi đâu vội thế?"
Đúng vào lúc này, dù cho cách nhau cực xa, mọi người hình như đều nhìn thấy một màn. Trên biển, hai bóng người đứng đối diện nhau. Cả hai bóng người đều mờ ảo, ông lão lên tiếng chính là Càn Vương. Người đối diện chính là Khôn Vương, giáo chủ Thần Giáo, con trai Địa Hoàng, một trong Bát Vương, là người đứng sau khơi mào nhiều trận đại chiến trong quá khứ.
"Càn Vương, ngươi... Muốn ngăn bản vương?”
“Cũng không phải, Khôn Vương, diệt nhân gian lúc này không giống với kế hoạch năm đó của chúng ta...”
“Diệt nhân gian? Bản vương chỉ giết một vài người cản đường, nhân gian sao lại dễ dàng bị diệt...”
Hai người nói chuyện, nhưng không động thủ. Khốn Vương không còn đánh vỡ hư không tiến lên phía trước. Ma Đế cũng không bất ngờ, cũng không để ý, tay chộp lấy một vị Chân Vương, nhàn nhạt nói: "Kẻ yếu nên có giác ngộ!"
Người yêu không nên tham dự chuyện này. Sao những người lại lại không hiểu cơ chứ? Bàn tay chậm rãi hạ xuống, gần giống như lúc Chiến Thiên Đế ra tay, không có sóng năng lượng quá mạnh, một chưởng đập xuống khá là tĩnh lặng. Ầm ầm! Tiếng nổ vang lên, vị Chân Vương chạy trốn kia bị đánh chia năm xẻ bảy! Phương Bình không thấy cảnh phía Ngự Hải Sơn, nếu không, hắn có thể phán đoán Ma Đế không mạnh bằng Chiến Thiên Đế, sức mạnh của Ma Đế chưa thể đánh vào bản nguyên. Dù là vậy, Phương Bình lúc này cũng ngơ ngác! Hắn đứng quá gần! Ma Đế gần như bình tĩnh ra tay ngay trước mặt hắn, thực lực cực mạnh, tiêu diệt một vị Chân Vương trong chớp mắt. Tuy không ồn ào như lúc Nguyệt Linh giết Đế, nhưng giết Chân Thần lại không gây nhiều động tĩnh. Ma Đế không quản Phương Bình, lại đưa tay giết người thứ hai. Người này không phải ai khác, là Phong Vương! Lúc này, trong hư không, hai bàn tay lớn xuất hiện sau lưng Phong Vương.
"Mạc Vấn Kiếm, người muốn giết người của bản vương?”
Giọng Thiên Thực Vương lạnh lùng, không kiêng dè gì hắn. Mạc Vấn Kiếm thấy thế, cũng không nói gì, bàn tay lớn biến mất, chớp mắt xuất hiện phía sau hai người khác. Hắn không muốn giao thủ với hai vương, hắn đã đồng ý với Trương Đào, đối kháng sáu vị Đế Tôn, không cần vì một nhân vật nhỏ mà giao thủ với hai vương.
“A!"
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc, hai vị Chân Vương không phải là đối thủ của Ma Đế! E là Ma Đế có thực lực cấp Thiên Vương! Chân Thần bình thường, yếu nhất có thể tính là Chân Thần chặng một, chênh lệch giữa 1000 mét và 10.000 mét! Mạc Vấn Kiếm vừa ra tay, hầu như là lấy thế lôi đình, chém giết ba vị cường giả Chân Vương. Ngay sau đó, Ma Đế nghiêng đầu nhìn về phía Phương Bình và Chiến Vương.
"Sư thúc"
Mạc Vấn Kiếm bình tĩnh hỏi: “Người đã khôi phục một ít ký ức phải không? Người nhận ra Vân nhi, có đúng không?”
Trương Đào biết người trong quan tài băng vệ của hắn, có lẽ là nhờ Chiến Vương. Sắc mặt Chiến Vương phức tạp, trầm giọng nói: “Phải!”
“Thôi, sự thúc, tình cảm năm xưa... Hôm nay... chấm dứt ở đây đi!"
Mạc Vấn Kiếm nỉ non, Chiến Vương lựa chọn nhân loại. Bây giờ, đối phương là Chiến Vương, là Chiến Vương của Nhân tộc, chứ không phải sư thúc của Mạc Vấn Kiếm. Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Bình: "Nói với Thương Miêu, người là người, yêu là yêu, người có tình, yêu nên vô tình, cần gì phải tự tìm phiền não"
Nói xong, Mạc Vấn Kiếm không nói gì nữa, người cũng biến mất, chớp mắt xuất hiện trước mặt sáu vị cường giả nhóm Mệnh Vương.
"Nhiều năm chưa ra tay, các ngươi luận bàn với bản đế một phen đi!"
Mạc Vấn Kiếm cầm trường kiếm trong tay, từ đầu tới cuối đều rất hờ hững, trừ lúc mới xuất hiện tâm tình có phần không ổn định.
Ngay khi Phương Bình còn đang nghĩ về câu nói vừa rồi, giọng Trương Đào đã ngay bên tai: "Còn ngây người ra đó làm cái gì? Phá vòng vây, rút lui!"
Lời còn chưa dứt, Trương Đào đã lao lên, lập tức giết vào trong đám người. Lúc này, những cường giả nhân loại cũng không dây dưa nữa, vừa chiến vừa lui!
"Ngăn bọn họ lại!”
Mệnh Vương gầm dữ dội! Lão không ngờ Mạc Vấn Kiếm sẽ xuất hiện, hơn nữa còn giúp Võ Vương. Không, có lẽ Mạc Vấn Kiếm căn bản không muốn giúp ai, chỉ là không ngờ Võ Vương đào mộ vợ hắn, trộm di thể của vợ hắn. Mới vừa gào xong, Mạc Vấn Kiếm chém một kiếm xuống đầu của lão, lạnh nhạt nói: “Luận bà với bản đế mà dám phân tâm, ngươi thật sự cho rằng Cấn Vương có thể cứu ngươi sao?”
Dứt lời, Mạc Vấn Kiếm lại ra tay, bàn tay rất nhỏ nắm lấy móng vuốt sắc bén của Thiên Yếu Vương, đốm lửa bắn tứ tung, tiếng răng rắc vang lên, móng vuốt của Kim Sí Đại Bằng bị bóp gãy.
"Thiên Yêu Vương, so với ngàn năm trước, ngươi hình như cũng không có tiến bộ gì lớn."
Mạc Vấn Kiếm lạnh nhạt bình luận. Ngàn năm trước, Thiên Yêu Vương là Yêu Vương của Thủ Hộ vương đình, năm xưa từng giao thủ với hắn. Nhưng ngàn năm qua, vị Yêu Vương này hình như cũng không có tiến bộ.
"Ma Đế!”
Thiên Yếu Vương gào thét: “Không ngờ người còn sống!”
Mạc Vấn Kiếm cười nhạt một tiếng, cũng không đáp lời. Lúc này, Trấn Thiên Vương đột nhiên ló đầu từ hư không đằng xa, đấm ra một quyền, tạo một đường hầm lớn, quát: "Rút!"
Dứt lời Tốn Vương, Cấn Vương xuất hiện, muốn đánh tan đường hầm.
Trấn Thiên Vương khẽ rên một tiếng, lại kéo hai người vào vết nứt hư không. Lúc này, sách đại đạo của Trương Đào xuất hiện! Vào lúc này, ba vị Đế Tôn của Giới Vực ra tay, Đế Tôn của núi La Phù, núi Hoắc Đồng, động thiên Hư Lăng!
"Ở lại đi!"
“Các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Trương Đào quát lên một tiếng lớn, ánh kim trên người lấp loé, hơi thở không còn yếu ớt, mà là nhanh chóng tăng lên.
"Rút nhanh, ta chặn bọn họ!”
Sức chiến đấu của Trương Đào tăng vọt, ba đại Đế Tôn, trong đó có Đế Tôn núi La Phù là chủ của một trong mười động thiên lớn, thực lực cực mạnh, song, ba người hợp lực, vẫn bị sách đại đạo của Trương Đào nhốt lại.
"Thiên Thực, Thiên Mệnh!”
Thấy hai vương muốn ra tay, Trương Đào giận dữ quát: "Nhân loại mà diệt, mục tiêu tiếp theo sẽ là các ngươi, đồ ngu! Các ngươi muốn ngăn ta sao?"
Hai vương không nói, ánh mắt lấp lóe như đang suy tư chuyện gì.
Đột nhiên, hai vương ra tay, không nhắm vào Trương Đào, mà là Lê Chử!
Lê Chử lúc này bỗng xuất hiện ngay phía sau lưng Trương Đào, thấy vậy, khẽ lắc đầu, cười nói: "Thói đời, quá loạn!"
Hắn muốn giết Võ Vương, nhưng hai vương lại bảo vệ Võ Vương! Thói đời còn chưa đủ loạn sao? Trương Đào hơi chấn động trong lòng, ông cảm ứng được Lê Chử đến, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, không phá nát không gian, mà trực tiếp thuấn di đến. Ông phải đối mặt với ba vị Đế Tôn, hầu như không có thời gian phản kích. Cũng may, hai vương hình như đã cân nhắc lợi hại, quyết định ra tay ngay lúc này. Thiên Mệnh Vương cùng Thiên Thực Vương đồng thời ra tay với Lê Chử, không gian bốn phía không ngừng sụp xuống, giống như hố đen vũ trụ, mặt đất giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn đang không ngừng biến mất. Lê Chử khẽ cười nói: “Hai vị, nhiều người, nhiều cường giả, thế cuộc sẽ loạn! Nến giết một số người thì phải giết! Cần gì phải khổ như thế chứ."
Dứt lời, Lê Chử đánh ra một chưởng, va chạm vào bàn tay của hai vương khiến nó trực tiếp mất đi trong hư không. Hai vương cau mày! Lê Chử, quả nhiên rất mạnh. Người này không hẳn đã đến cấp Thiên Vương, nếu một đầu một, thực lực hẳn là tương đương. Huống hồ, ai biết liệu Lê Chử giấu giếm thực lực hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận